Thân thể Mạn Tâm nhịn không được trở nên run rẩy. Tuy rằng trong lòng cũng đã chuẩn bị nhưng giờ phút này, nhìn ánh mắt hắn giống như sư tử
đoạt lấy con mồi, vẫn là làm cho nàng có chút kinh hoảng.
“Ngươi đang sợ hãi sao? Nhưng ngươi không cảm thấy bây giờ đã chậm
sao? Đây chính là do ngươi muốn câu dẫn bổn vương, cũng nên biết sẽ lãnh hậu quả này.” Ngón tay Mộ Dung Ưng nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi nàng, sắc
mặt đột nhiên phát lạnh mang theo trừng phạt cắn mạnh lên đôi môi cánh
hoa của nàng.
“A…” Đau đớn làm cho nàng nhịn không được hét ra tiếng. Không kịp nghĩ ngợi liền nắm chặt tay đánh về phía mặt hắn.
Mộ Dung Ưng nghiên người né tránh công kích của nàng, buông đôi môi
nàng ra, gằn từng chữ cảnh cáo: “Ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn một
chút, không nên khảo nghiệm tính nhẫn nại của bổn vương!”
Lời còn chưa dứt, nàng liền cảm giác trước ngực mát lạnh, cái yếm đỏ
tươi ở giữa không trung vẽ một vòng cung sau đó dừng ở trên mặt đất.
Nàng theo bản năng lấy tay che ngực.
“Bỏ tay ra! Ngươi đừng quên đây chính là ngươi chủ động mời gọi bổn
vương đến thỏa mãn ngươi.” Mộ Dung Ưng bắt lấy hai tay nàng, giam cầm
nơi đỉnh đầu, làm cho nàng hoàn toàn trần trụi nằm ở dưới thân hắn. Dục
vọng trong thân thể đã bắt đầu rục rịch, đã không thể để cho nàng lùi
bước.
“Ngươi có hiểu tư tưởng này hay không, ta gọi nó là “dục cự còn
nghênh” [muốn cự tuyệt nhưng vẫn phải nghênh tiếp] nhuộm đẫm không khí.” Mạn Tâm không cười nhìn hắn, không chịu thừa nhận trong lòng mình có
một chút bối rối.
“Tư tưởng?” Mộ Dung Ưng cười lạnh một tiếng. “Loại nữ nhân như ngươi
cũng xứng đáng nói đến tư tưởng ư? Có điều, nếu ngươi muốn nói đến tư
tưởng, bổn vương liền thỏa mãn ngươi, bổn vương cũng rất muốn nhìn thấy
bộ dạng thấp hèn dục cầu bất mãn [chưa thỏa mãn dục vọng]của ngươi cầu
xin bổn vương.”
Nhìn thấy trên mặt hắn nụ cười châm chọc cùng lời nói ác độc, Mạn Tâm nhịn không được liền mắng: “Ngươi thật đê tiện! Nói như thế nào ta cũng là Vương phi của ngươi, nhục nhã ta không phải cũng là nhục nhã chính
ngươi sao?”
“Tức giận sao? Đối với loại nữ nhân nham hiểm độc ác, quỷ kế đa đoan
như ngươi, bổn vương không cần.” Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của nàng,
khóe môi hắn nhếch lên thành hình vòng cung.
“Đủ rồi, rốt cuộc ta đã làm cái gì khiến cho ngươi oán hận nhục nhã
ta như vậy??” Mạn Tâm nhìn hắn vũ nhục mình như thế, nhịn không được
quát: “Coi như ta có một ngàn tội danh thì cũng phải cho ta một lý do!”
“Lý do? Ha ha …” Mộ Dung Ưng đột nhiên cười ha hả “Ngươi còn dám hỏi
bổn vương lý do? Đã làm cái gì bản thân ngươi còn không biết sao? Đừng
đóng kịch với bổn vương. Một ngày nào đó, ngươi sẽ phải trả giá đắt vì
điều này. Bây giờ, hãy để cho bổn vương nhìn xem bộ dáng rên rỉ dâm đãng của ngươi.”
Nói rồi, hắn kéo tay nàng ra, cúi đầu xuống cắn đỉnh ngực nàng. Bàn
tay vò nắn bầu ngực còn lại, bầu ngực mềm mại bị xâm phạm thô bạo, năm
ngón tay in đỏ trên màu da trắng nõn nà. Nàng vùng vẫy, giãy dụa nhưng
bàn tay kia của hắn đã siết chặt eo lưng nàng, ghìm chặt nàng xuống
giường.
Nhìn hắn hết sức vũ nhục mình, Mạn Tâm càng phẫn nộ, bởi vì giờ phút
nàng cảm giác được chính mình vô cùng nhục nhã. Vốn tưởng rằng thân thể
này không phải chính mình thì cái gì cũng đều không sao cả. Hiện tại mới phát hiện ra, loại cảm giác này cũng rất chân thật. Nếu cùng hắn ở
chung một chỗ như vậy, chẳng phải là nàng đã phản bội Vân. Sau này nàng
còn có mặt mũi nào trở về gặp Vân.
Không, nàng không thể. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Dưới tình thế cấp bách, nàng dùng sức rút tay về, lập tức rút ngọc trâm đang cài trên đầu ra, đâm về phía hắn.