“Ngươi hỏi câu này không phải vô ích sao? Vương phi của bổn vương sao có thể để mặc ngươi tùy ý mang đi, nếu vậy thì mặt mũi của bổn Vương để ở đâu?” Mộ Dung Ưng nhìn hắn, có phải hắn ta rất liều lĩnh hay không,
trắng trợn xông tới Vương phủ của mình đòi người.
“Vậy là lật lọng, không giữ lời hứa, ngươi là Vương gia mà hành động
như thế sao? Người thì hôm nay ta phải mang đi.” Phó Vân lạnh lùng nói.
“Không có sự đồng ý của bổn vương, ngươi dễ dàng mang đi được sao,
nếu không tin thì cứ thử xem!” Mộ Dung Ưng cho tới bây giờ vẫn chưa sợ
uy hiếp.
Nhìn thấy hai bên gươm đã tuốt vỏ, nỏ giương dây, tình hình hết sức
căng thẳng, Mạn Tâm mở miệng: “Các người giằng co có suy nghĩ đến cảm
nhận của ta không, ta là người chứ không phải đồ vật để cho các ngươi
giằng co, các ngươi có hỏi qua ý ta muốn thế nào hay không?”
Lúc này hai người mới nhìn về hướng nàng, trong lòng Mộ Dung Ưng bỗng dưng có chút kinh hoảng, nàng có chọn rời đi cùng Phó Vân hay không,
nhưng hắn chưa từng nghĩ nàng sẽ chọn mình.
“Không cần nhìn ta, ngươi không thả ta đi chẳng qua chỉ vì ta là công chúa của Hạ Quốc.” Mạn Tâm nhìn Mộ Dung Ưng mà nói, rồi xoay người nói
với Phó Vân: “Ngươi cũng không phải là người tốt đẹp gì, lợi dụng lúc
người ta gặp khó khăn mà nói chuyện đoạt nữ nhân, cũng chẳng quang minh
lỗi lạc, cho nên ngươi không cần cãi, ta sẽ không đi cùng ngươi, ta nghĩ ngươi vốn sẽ không ép buộc ta đi với ngươi.”
Tuy rằng lời của nàng không thiên về mình nhưng Mộ Dung Ưng vẫn rất vừa lòng, ít ra lựa chọn của nàng vẫn là mình.
Phó Vân chỉ cười, bước từng bước đến phía trước nàng, nói khẽ vào bên tai nàng: “Ngươi cũng không biết ta muốn ngươi làm gì mà ngươi liền xác định mình không đi sao?”
Mạn Tâm ngầng đầu nhìn hắn, “Ngươi có ý gì, muốn ta làm gì? LÀm nương tử? Làm nha hoàn? Hay là làm bằng hữu?” Nàng quả thật đoán không được ý nghĩ của hắn.
“Nương tử, nha hoàn?” Phó Vân nở nụ cười, hỏi lại nàng, “Vậy ngươi muốn làm gì của ta?”
“Ta muốn lãnh đạo ngươi, ngươi chịu sao?” Mạn Tâm lườm thẳng hắn một cái.
“Lãnh đạo cái gì?” Phó Vân không rõ, nhìn nàng.
“Chính là bảo ngươi nghe lời ta.” Mạn Tâm giải thích trắng ra.
“Vậy là ngươi muốn làm môn chủ của Vô Ưu Đường ta?” Phó Vân không ngờ nàng có dã tâm như vậy.
Mộ Dung Ưng cũng nhìn ra giọng điệu của nàng không nhỏ.
“Nếu ngươi chịu, ta cũng không phản đối.” Mạn Tâm vẽ lên chút ảo
tưởng, người có võ công cao cường như vậy mà nghe lời chỉ huy của mình,
thì đã thỏa mãn được lòng hư vinh rồi.
“Ta sẽ không phản đối, chỉ là muốn làm môn chủ, ít nhất phải có bản lĩnh làm người ta tin phục” Phó Vân nói.
“Vậy thì đơn giản, không phải đã có ngươi rồi sao, ngươi làm bọn họ
tin phục, còn ta trực tiếp lãnh đạo ngươi là được rồi.” Mạn Tâm trao cho hắn ánh mắt ‘sao mà ngươi đần vậy’.
“Ha ha.” Phó Vân cười ha hả, “Ngươi quả thật không giống người
thường, nhưng mà ngươi có gì mà tự tin để cho ta nghe lời ngươi nói?”
“Mỹ nhân kế” Mạn Tâm ngoài cười nhưng trong lòng không cười, nói.
“Mỹ nhân kế??” Phó Vân ngay ra một lúc, sau đó lại cười ha hả: “Được, ta thật chờ mong ngươi dùng mỹ nhân kế thế nào, chỉ có điều, điều kiện
đầu tiên là ta phải mang ngươi đi thì ngươi mới có cơ hội thi triển mỹ
nhân kế với ta, không phải sao?”
“Nhưng ta vẫn chưa muốn rời khỏi vương phủ.” Nếu không phải khi nhìn
hắn có phần giống Vân, thì nàng cũng không nói nhiều lời với hắn như
vậy.
“Ngươi ở Vương phủ này, ngày qua ngày đều gian nan đến mức muốn tự
sát, ta chẳng qua muốn mang ngươi rời khỏi nơi này, ngươi đã không muốn, vậy quên đi.” Phó Vân nói thẳng.
“Làm sao ngươi biết?” Mạn Tâm kinh ngạc nhìn hắn.
Mộ Dung Ưng cũng hơi kinh hãi, trong vương phủ của mình có thủ vệ canh phòng chặt chẽ, chẳng lẽ hắn có trinh thám ở vương phủ?
“Đừng quên, từ lúc trên núi băng, ngươi bắt đầu là người của ta, cho
nên ta đương nhiên sẽ chú ý nhất cử nhất động của ngươi.” Lúc Phó Vân
nói những lời này thì nhìn thoáng qua hắn đứng bên cạnh.
“Người của ngươi, cho xin đi, ngoại trừ chính mình ra thì ta không
thuộc về bất cứ ai, ngươi đi được rồi đó!” Mạn Tâm nói thẳng, kỳ thật
nàng cũng không phải không muốn đi cùng hắn, nhưng nàng không thể đi
cùng hắn.
“Đại ca, đệ nghe nói, hắn đến đòi người.” Dương Tử Vân cấp tốc chạy vào, nhìn thấy hắn ta đang đứng ở đấy.
“Không sai, ta đến đòi người, hẳn là ngươi còn nhớ lời nói trước kia của ngươi chứ?” Phó Vân nhìn hắn ta nói.
“Nhớ, ngươi cứ việc mang nữ nhân này đi, có điều…” Dương Tử Vân dừng
lại một chút, đồng thời nói ra sự thật hiển nhiên ở phía sau: “Ngươi nên biết thân phận của cô ta không hề tầm thường, việc mang cô ta đi không
chỉ là chuyện giữa chúng ta, ta có nhớ Vô Ưu Đường môn chủ là một trung
quân ái quốc, là người biết phân biệt đúng sai, ông ta nhất định không
hy vọng chúng ta vì một nữ nhân mà khiến hai nước giao tranh.” Hắn ta
thật thông minh, biết đưa môn chủ ra để giải quyết, bởi vì hắn ta biết
dù cho mình ước gì có thể làm nữ nhân này rời đi nhưng nàng ta chính xác không thể bị hắn mang đi.
“Nói ra nhiều đạo lý không thực thế như vậy, còn muốn đem tội hại
nước hại dân quy chụp lên đầu ta, cũng chỉ muốn xóa sạch đi lời hứa ban
đầu của ngươi.” Phó Vân lạnh lùng nói, thật ra thì mình cũng không nhất
định phải mang nàng đi, chỉ là muốn đến dò xét một chút.
“Không, ta tuyệt đối không nghĩ vậy, việc đem tội danh này gán lên
trên người ngươi đối với chúng ta chẳng có lợi gì cả, là ta đang nghĩ
nếu có một biện pháp tốt đẹp vẹn cả đôi đường để ngươi có thể mang cô ta đi mà khiến Hạ Quốc không thể nói được lời nào…..” Dương Tử Vân dừng
lại nhìn hắn một cái, rõ ràng là đã nghĩ ra được biện pháp……..
“Tử Vân.” Mộ Dung Ưng quát lên bằng giọng điệu nghiêm khắc, không cho phép hắn tự tung tự tác.
“Đại ca, huynh yên tâm, đệ biết chừng mực.” Dương Tử Vân nói.
Mạn Tâm ngồi qua một bên, nàng quyết định tin, đối với mình thì hắn ta chẳng có ý kiến gì hay ho cả.
“Nói tiếp đi, ta thật có hứng thú.” Phó Vân nhìn hắn ta đầy hứng thú.
“Thật ra rất đơn giản, chỉ cần công chúa viết một bức thư cho đại ca
của ta, rồi cùng ngươi rời đi, thì chúng tôi tuyệt đối không ngăn cản.”
Dương Tử Vân nói thẳng, như vậy là cô bất trinh bất trung trước, Hạ Quốc chắc chắn đuối lý.
“Dương Tử Vân, ngươi nghĩ như vậy là hãm hại được ta sao? Xem ta như ả đàn bà lẳng lơ, dụ dỗ gian phu, còn mang thêm tội danh bỏ trốn.”Nghe
được hắn ta nói như vậy, Mạn Tâm thật sự rất tức giận.
“Ta cũng không nói như vậy, chỉ có điều nếu chính ngươi thừa nhận, ta cũng chẳng phản đối.” Dương Tử Vân nhìn nàng một cái, ý tứ kia bị phơi
bày hết ra ngoài.
“Tử Vân, không được nói bậy!” Mộ Dung Ưng quát lớn, bây giờ là lúc mà đệ ấy phải lo sốt vó, đằng này đệ ấy muốn làm thiên hạ đại loạn sao?
“Đại ca, đệ không nói bậy, nếu bọn họ có tình ý trong ấy thì sao
chúng ta không thành toàn cho bọn họ.” Dương Tử Vân hận không thể khiến
nàng ở trước mắt mình biến mất ngay lập tức.
“Tử Vân, chuyện này không đến phiên đệ lên tiếng, đi xuống đi.” Sắc
mặt của Mộ Dung Ưng thật nghiêm túc, phải chăng đệ ấy đã vượt quá giới
hạn của tình cảm huynh đệ, nhưng mình chắc sẽ không dung túng cho đệ ấy.
“Dạ, đại ca.” Dương Tử Vân tuy không cam lòng nhưng trước mặt người ngoài, hắn ta tuyệt đối sẽ không cãi lại đại ca.
Thái độ của Mộ Dung Ưng làm Mạn Tâm thầm tức giận biết bao, nhưng cũng có chút an ủi ít nhất hắn cũng không hy vọng mình bỏ đi.
“Vương gia, ta cảm thấy biện pháp của Dương công tử rất tốt, công
chúa, phong thư này ngươi có viết hay không? Viết rồi, ta sẽ mang ngươi
đi, rời khỏi vương phủ không chào đón ngươi.” Phó Vân nhỉn nàng mà hỏi.
“Ta……” Mạn Tâm chần chừ, nàng không cần thanh danh của mình, nhưng
nàng lờ mờ nhận ra mình cũng không thật sự muốn rời đi, đột nhiên xoay
người nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Ưng: “Còn ngươi, có phải ngươi cũng
nghĩ giống Dương Tử Vân không? Nếu ngươi muốn ta viết, vậy ta sẽ viết.”
Nàng không muốn mình khó xử, cho nên làm hắn khó xử, có lẽ hắn vốn dĩ
không khó xử.
“Ngươi viết hưu thư cho bổn vương, ngươi để mặt mũi của bổn vương ở
đâu chứ, thử nói xem, sao bổn vương có thể chắp tay dâng tặng Vương Phi
của mình cho người khác!.” Mộ Dung Ưng cự tuyệt thẳng thừng, thật ra lúc ấy hắn chưa từng nghĩ tới muốn để nàng rời đi, có lẽ trước kia thì có,
nhưng bây giờ nàng khiến hắn phải do dự.
“Ngươi không cho ta viết hưu thư chỉ vì mặt mũi của ngươi sao?” Trong lòng Mạn Tâm đau xót.
“Có phải hay không không quan trọng, quan trọng là…Ngươi không thể
rời đi.” Mộ Dung Ưng biết nàng đang ép mình, nàng muốn hắn nói sao đây,
nói hắn không thể bỏ nàng được sao?
“Ta không thể rời đi? Tại sao ta không thể rời đi?” Mạn Tâm đột nhiên cảm giác tâm đã chết, xoay người phân phó Song Nhi: “Đi chuẩn bị giấy
mực cho ta.”
“Dạ, công chúa.” Song Nhi lo lắng nhìn nàng một cái, vẫn cứ đi xuống.
“Ngươi muốn làm gì?” Mộ Dung Ưng vươn tay kéo nàng qua, nàng thật sự muốn viết hưu thư sao?
“Giải thoát cho ngươi, cho ngươi được tự do, biến mất trước mặt
ngươi, đây không phải là điều ngươi luôn mong muốn sao? Nhưng xin tha
thứ cho ta, vì dân chúng của hai nước, ta chỉ có thể không để mặt mũi
cho ngươi, nhưng ngươi sẽ giải thích, có phải hay không?” Mạn Tâm nhìn
hắn, khóe môi nhếch lên tạo thành một đường cong đầy châm chọc.
“Ngươi náo loạn đủ rồi, có hay không, bổn vương nói khi nào chứ, muốn tự do thì trở về phòng đi!” Mộ Dung Ưng kéo nàng đi.
“Đứng lại.” Phó Vân chắn trước mặt của hắn, “Nếu cô ấy không muốn đi
cùng ta, ta tuyệt đối không miễn cưỡng, nhưng nếu cô ấy muốn đi, bất cứ
ai cũng không ngăn cản được.”
“Tránh ra, đừng quên đây là vương phủ của bổn vương, nhân cơ hội
trước khi bổn vương chưa nổi giận, ngươi tốt nhất nên rời đi trước.” Sắc mặt Mộ Dung Ưng lạnh lẽo vô cùng.
“Trước khi ta đến, cũng đã rất khẳng định nơi này là Vương phủ!” Người của Phó Vân không hề nhúc nhích.
“Phó Vân, ngươi tốt nhất đừng bức bổn vương động thủ.” Trong mắt của Mộ Dung Ưng bắn ra tia âm u lạnh lẽo.
“Động thủ sao, bản thân ngươi tin có thể đánh thắng được ta sao?” Tuy hắn đã ăn Tuyết Liên thất sắc nhưng Phó Vân vẫn nắm chắc mình đánh
ngang sức với hắn.
“Công chúa, nô tì…” Song Nhi cầm bút mực trong tay đi tới thì nhìn thấy bộ dáng của họ, bị hù đến mức không dám nói tiếp nữa.
“Cút ra!” Mộ Dung Ưng quát.
“Dạ, dạ.” Song Nhi hoảng sợ khẽ run rẩy, giấy mức trong tay rớt xuống ngay tức thì.
“Được rồi, các ngươi đừng cãi nữa, cho ta chút thời gian để ta suy nghĩ cho kỹ.” Mạn Tâm cũng hét lớn, phiền lòng chạy ra ngoài.
Phó Vân thấy nàng đi rồi, mới lên tiếng: “Được ta cho ngươi thời
gian, ba ngày sau ta sẽ đến.” Nói xong, phi thân một cái, người liền
biến mất.