“Ta không cần chàng phải trả lời ta ngay. Chàng còn có hai ngày để
suy nghĩ. Đến lúc đó câu trả lời của chàng sẽ là quyết định của ta.” Mạn Tâm nói xong liền đi tới phía trước. Mặc dù trong lòng nàng vẫn có chút bận tâm, lo lắng rằng hắn sẽ từ bỏ bởi vì có quá nhiều mối bận tâm.
Nhưng nàng cũng không thể cứ tiếp tục mơ hồ, nhất định phải biết hắn có
phải để ý mình hay không.
“Nếu…” Mộ Dung Ưng nhìn vào nàng. “Bổn vương nói là nếu, sau khi ngươi rời khỏi sẽ ở cùng một chỗ với hắn sao?”
“Có lẽ vậy, ta luôn luôn muốn cho chàng và người khác một lý do, là
ta có lỗi với chàng mà không phải chàng có lỗi với ta.” Mạn Tâm gật gật
đầu. Nếu hắn thật sự để cho nàng rời đi rồi. Nàng cũng không biết tính
sao, đi một bước tính một bước vậy.
Mộ Dung Ưng nhìn nàng. Hắn biết bất kể lý do gì, hắn cũng nên để nàng đi. Nhưng mà tận đáy lòng hắn lại có một giọng nói muốn giữ nàng ở lại…
Mạn Tâm vừa về tới vương phủ, liền nhìn thấy Song nhi, ở cửa hai mắt
đỏ hồng nhìn quanh. Vừa thấy nàng lập tức chạy lại đón “Công chúa, người đi đâu vậy? Làm nô tì lo chết mất.”
“Thật xin lỗi, đừng khóc, đã làm ngươi lo lắng, ta nên nói với ngươi một tiếng.” Mạn Tâm áy náy nói.
“Công chúa, người đừng nói như vậy. Nô tì nên lo lắng cho chủ nhân.
Nhưng công chúa bình an là tốt rồi. Lần sau nếu có đi ra ngoài nhất định phải nói với nô tì một tiếng.” Lúc này tâm tình Song nhi mới được thả
lỏng.
“Biết rồi. Ta đói bụng, chuẩn bị cho ta chút gì ăn.” Mạn Tâm phân phó.
“Vâng.” Song nhi gật gật đầu.
“Cũng chuẩn bị cho bổn vương một phần, đem tất cả đến Mạn Tâm các.” Mộ Dung Ưng cũng phân phó.
“Vâng.” Song nhi tuy có chút kinh ngạc, nhưng nhiều hơn cả vẫn là vui mừng.
“Chàng còn chưa ăn cơm tối sao?” Mạn Tâm quay đầu lại nhìn hắn.
“Ngươi nói đi. Bổn vương vừa về tới vương phủ, Song nhi khóc lóc sướt mướt nói ngươi mất tích.” Mộ Dung Ưng nhìn nàng một cái. Nàng không
biết xấu hổ hay sao mà còn dám hỏi.
“Cho nên chàng liền lo lắng không có ăn cơm sao?” Mạn Tâm vui vẻ ôm cánh tay hắn. “Chàng vẫn còn quan tâm đến ta.”
Mộ Dung Ưng muốn phủ nhận, nhưng nhìn thấy bộ dạng cao hứng của nàng, đành chấp nhận.
Thức ăn đã được dọn lên. Mạn Tâm hoàn toàn không đếm xỉa đến hình tượng của mình, nóng vội ăn, thật sự ăn cái gì đều ngon miệng.
Nhìn thấy nàng ăn như hổ đói vồ mồi. Mộ Dung Ưng nhịn không được lắc
đầu. “Ngươi ăn chậm một chút, không có ai giành của ngươi đâu.”
“Ta biết. Nhưng mà ta rất đói. Chàng không biết từ xế chiều ngay cả
một ngụm nước ta cũng không có uống qua.” Mạn Tâm vừa ăn cơm vừa hồi
đáp.
“Vì sao?” Mộ Dung Ưng không hiểu hỏi.
“Ta sợ bị bệnh AIDS.” Mạn Tâm thuận miệng đáp lại.
“Bệnh AIDS, là cái gì?” Gần đây, hắn luôn nghe thấy nàng nói không ít từ khó hiểu.
“Cái kia, cái kia, chính là…” Mạn Tâm không biết nên giải thích như thế nào với hắn. “Nghĩa là không sạch sẽ.”
“Nếu đã ghét bỏ nơi đó không sạch sẽ, còn đến.” Hắn hừ lạnh một tiếng.
“Ta chỉ là muốn mở rộng tầm mắt một chút. Xem ra nam nhân đến nơi này không giống đến thanh lâu. Thế nên nơi đó mới bí mật như thế. Đúng rồi, hắn nói chỉ cần vào cửa, bất kể là có làm gì hay không, đều phải trả
một ngàn lượng bạc. Thật quá đáng. Bạc này kiếm được cũng quá dễ dàng
đi.” Mạn Tâm tức giận bất bình nói.
“Nơi đó từ trước đến nay đều như vậy, chỉ vì nàng không biết mà
thôi.” Một ngàn lượng nàng còn kêu nhiều. Như vậy xem như là thấp nhất
rồi.
“Chàng cũng biết?” Mạn Tâm nhìn chằm chằm hắn, “Chẳng lẽ chàng cũng từng đến đó?”
“Thường xuyên đi.” Mộ Dung Ưng nói.
“Cái gì?” Mạn Tâm kinh hãi, đôi đũa trong tay rớt xuống. Xong đời,
nàng đã biết vì sao hắn đối với nàng chậm chạp như vậy. Ngu ngốc, thì ra hắn là đồng tính.