" Hóa ra nàng cũng là phú hào. Vậy thay vì lãng phí, từ tháng sau cắt giảm chi tiêu của Tuyết Liên Viện, còn số tài sản dư giả của nàng sung vào vương khố phục vụ cải thiện đời sống dân chúng thành Tràng An đi!" Lý Long Bồ thản nhiên tựa người vào ghế, nhâm nhi chén trà hảo hạng.
Đàm Hương theo phản xạ kịch liệt phản đối, " Chuyện này không được.."
" Tại sao? Chẳng lẽ nàng tiếc mấy đồng bạc lẻ, không muốn giúp đỡ dân chúng bần cùng?"
Bạc lẻ, ngươi có biết bổn cô nương ta ném bao nhiêu ra ngoài để tẩu tán không mà dám nói vậy?!
Vị tướng quân nọ cũng không vừa, sẵn tiện hoàn cảnh ngồi xuống ghế bồi thêm vài câu: " Tiền bạc là thứ không thể lãng phí, Nhị vương phi đừng hẹp hòi thế chứ?"
Đàm Hương ngoắt đầu lại, trừng mắt lườm lại Khúc Văn Lâm, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo, "Im miệng!", rồi quay qua giải thích: " Không phải ta không muốn giúp dân chúng,...có mục đích khác rồi".
Khúc Văn Lâm nhíu mày, tỏ vẻ không chấp nhận cách cư xử ấy.
"Ồ, là gì vậy?" Lý Long Bồ giả bộ tò mò.
Hời hợt đáp lại, Đàm Hương cố lảng tránh: " Thiên cơ bất khả lộ!"
Càng vào trọng điểm, nàng càng không thể tự nhiên tiết lộ cái gọi là "thiên cơ" ấy, với lại tự dưng xuất hiện vị khách không mời kia,nói ra thì không khác gì tự mang nhục vào thân.
Đôi lông mày Lý Long Bồ hất lên, khóe miệng theo đó kéo lên nửa phần, làm như hiếu kỳ lắm, mà cợt nhả Đàm Hương. Hạ chén trà xuống, hướng về phía nô tỳ Tuyết Lan, vấn: " Ngươi có biết không?"
Tuyết Lan hạ người quỳ xuống đất, liếc mắt quan sát cử chỉ của chủ tử. Đàm Hương nhẹ nhăn mày lắc đầu, môi mấp máy bốn từ: Cứ như dặn dò. Nếu nói đúng như vương phi căn dặn, mọi tội lỗi sẽ do người tự làm tự chịu.
" Bẩm vương gia, nô tỳ không..."
" Ngươi biết" Thanh âm bình thản, từ tốn đến rợn người của Lý Long Bồ xen ngang khiến lời giải thích ngắt đoạn. Còn chưa nói đến đoạn quan trọng nhất theo kịch bản mà đã biết là nói láo.
Tuyết Lan vốn là một đứa trẻ khá thông minh, sớm quen với việc nhìn sắc mặt đoán ý nghĩ, hẳn đã nhận ra trong lời nói ấy của Lý Long Bồ chứa hàm ý lớn! Đảo mắt một vòng, Tuyết Lan có vẻ càng xanh mặt hơn. Chẳng lẽ vương gia sớm đã đoán được sự việc, chỉ là muốn vương phi tự mình nói ra mà thôi? Nếu còn nói dối sợ rằng... nhìn lên Đàm Hương lần nữa, thấy nàng vẫn tiếp tục lắc đầu không cho phép nói sự thật. Nhưng, vương phi, vương gia đáng sợ hơn, nô tỳ nhát gan, ngàn vạn lần mong người thứ lỗi, sau lần này, nô tỳ nguyện làm trâu làm ngựa cho người suốt đời. Tuyết Lan đành quay mặt làm ngơ, nuốt nước bọt khai thật: " Bẩm vương gia, thật ra, vương phi muốn...bí mật bỏ trốn..."
Đoàng, như một phát bắn trúng tâm, Đàm Hương không ngờ lại bị phản bội, phen này nếu ta còn nguyên vẹn trở về, xem ta xử em thế nào Tuyết Lan. Nàng ưỡn ngực, ngẩng cao đầu đón nhận cái sự ê chề.
Lý Long Bồ thì khác, hắn nhoẻn miệng cười, chỉ trong một cái chớp mắt, giờ người cầm trịch không ai khác ngoài hắn, còn phải nghĩ nên dùng hình phạt nào vui vẻ một chút. Dám bỏ trốn? Ngươi có chạy đằng trời cũng đừng mong thoát khỏi tay bổn vương.
Khúc Văn Lâm trong lòng cười hô hố, vui mừng khi thấy người gặp họa. Lần đầu mới thấy ngôi vị vương phi cao quý thế mà có người không cần, còn muốn bỏ trốn, nguồn cơn khỏi đoán cũng biết do Lý Long Bồ làm phật lòng mỹ nhân, ha ha ha. Mới từ biên ải trở về đã được xem vở kịch ngàn năm có một rồi, thú vị thú vị.
Không đúng! Người bình thường khi biết vợ mình bỏ trốn thì không phải nên tức giận à? Thế mà bộ mặt Lý Long Bồ lại điềm nhiên như đã biết trước thế kia. Còn người kia làm sai mà trông chẳng có tí gì gọi là ăn năn, càng không sợ bị trách phạt?! Hỗn!
" Lí do?" Thái độ đã đột ngột biến thiên, Lý Long Bồ dùng lực đạo khá mạnh đặt chén trà xuống bàn, tạo tiếng vang lớn làm bầu không khí theo đó ngột ngạt hẳn.
Khúc Văn Lâm cảm thấy như mình đang bị đem ra đùa cợt, xoay đi xoay lại như chong chóng vậy.
Đàm Hương giữ lập trường im lặng. Biết đây là lần đầu thấy Lý Long Bồ có bộ mặt tức giận như vậy trong lòng cũng có chút hoảng, tuy nhiên, thái độ ương bướng một mực đứng yên.
" Vẫn không biết tội của mình?" Âm vực giọng nói ngày càng lớn, sự kiềm chế của hắn dường như sắp đến cực hạn?
Điều này khiến Đàm Hương hơi chùn chân, có chút sợ rồi.
" Ta không có tội!"
" Còn ngang bướng, phải dùng gia pháp mới chịu nhận."
" Gia cái gì pháp, không phải mọi chuyện đều tại ngươi à? Nếu ngươi ban sáng không dọa nạt thì ta đây cóc thèm trốn, cứ mặt dày ở đây hưởng thụ. Còn bây giờ không đi, chẳng lẽ lại phải ở đây chịu ngươi ức hiếp hành hạ à? Ta không phải trò giải trí để ngươi đem làm thú vui. Hứ" Đàm Hương sử dụng hết khả năng chợ búa của mình cãi lại. Sự phẫn nộ tăng mạnh đến nỗi bùng nổ trước thái độ của Lý mặt dày, nàng chịu quá đủ rồi. Nguyên nhân đều do hắn, lại còn đòi dùng gia pháp với nàng.
____________________________________
Tình hình là điện thoại của tui hỏng rùi hic hic, chúng ta lại trở về với những chương truyện vừa ngắn vừa lâu ra T.T