Xà Phược

Chương 14

“Nhẫn nại thêm một chút.” Lưu Sa kiềm chế nói. Y cũng nhẫn nhịn hết sức vất vả, cơ thể buộc chặt, mồ hôi trên trán y không ngừng chảy xuống dưới: “Ngươi kẹp thật chặt.” Y nâng thắt lưng Chung Hạo lên, cố gắng làm cho hắn cảm thấy thoải mái một chút.

Chung Hạo mở miệng to thở hổn hển, ngón tay bóp lấy bả vai Lưu Sa, muốn đem đau đớn chuyển sang y.

Mùi máu tươi nhàn nhàn thổi qua chóp mũi kích thích thú tính của Lưu Sa, nữa người dưới của y đã muốn hiện nguyên hình, y đứng dậy, đem cơ thể Chung Hạo cuốn lên, tư thế như vậy khiến cho hai bộ vị càng gắng chặt nhau hơn.

Chung Hạo hét lớn một tiếng, vật cứng rắn hệt như côn thiết kia tiến vào chỗ sâu nhất trong cơ thể, cự vật phát ra rung động nhè nhẹ, áp lên vách tường mẫn cảm: “Sao vậy…” Hắn muốn cử động cơ thể, lại phát hiện không thể nhúc nhích. Mồ hôi nhỏ giọt, đôi môi khô khốc.

Không phải va chạm của da thịt nhẵn bóng, mà giống như tiếp xúc với lớp vảy lạnh như băng.

Chung Hạo rùng mình một cái, đoạn ký ức chôn dấu trong đầu xuất hiện. Cúi đầu phát hiện nữa người dưới của mình bị thân rắn to lớn mạnh mẽ cuốn lấy.

“Dừng tay, Lưu Sa, ta không thích.” Hắn kêu to lại bởi vì Lưu Sa đột nhiên va chạm mà biến thành tiếng thút thít của mèo con.

“Đừng sợ, ta sẽ chậm rãi.” Lưu Sa vừa hôn hắn vừa trấn an nói.

Đau đớn ban đầu giảm bớt, một cảm giác tê dại lan tràn khắp cơ thể.

Chung Hạo cắn môi, đem tiếng rên rỉ trong miệng nuốt xuống.

Bộ dáng kiềm nén này……

Lưu Sa nhịn không được xoa nhẹ lên mặt hắn, gương mặt trước mắt và trong quá khứ chồng chéo lên nhau. Rõ ràng là hai người, hoàn toàn không giống nhau! Tâm tư chính mình đối với người kia có chút ái muội đã sớm tan biến. Nhưng mà… đối với nam nhân này, y có thể tùy ý làm bất cứ điều gì.

Liếm liếm khóe miệng, hai tay tuột xuống thắt lưng nam nhân, đùa giỡn với dục vọng đang giật nảy của hắn.

Ngón tay Lưu Sa vô cùng linh hoạt, Chung Hạo rốt cuộc nhịn không được, lớn tiếng rên rỉ.

“Mau, nơi đó, nga….”

Lưu Sa cắn lên môi hắn, đạt đến cao trào, ở trong rãnh hoa chật hẹp run rẩy bắn ra.

Không hề chờ chờ, chậm rãi rời khỏi cơ thể Chung Hạo.

Bởi vì đạt đến cao trào, hai lưỡi câu đặc biệt xuất hiện trên tính khí, móc chặt vào bên trong hoa huy*t bắt đầu thu trở về.

Nam nhân mất hết sức lực xụi lơ ngã lên giường, một lượng lớn dịch thể trắng đục chảy ra từ hoa huy*t đỏ bừng. Lấy ngón tay gảy nhẹ một chút, hoa huy*t mềm yếu tuy sưng đỏ nhưng không hề bị thương.

Qua loa giúp hắn tẩy rửa. Cơ thể Chung Hạo hiện tại đã có trứng của y, không cần trong cùng một khoảng thời gian cho thêm một trứng vào, quả trứng đang thống trị sẽ không cho phép người khác xâm phạm lãnh địa.

Vẻ mặt Chung Hạo uể oải, mí mắt sụp xuống.

“Nghỉ ngơi một chút, ta đi xử lý công vụ. Nếu cảm thấy không thoải mái, lập tức kêu tỳ nữ đến nói cho ta biết.” Âm thanh Lưu Sa rất ôn nhu, nhưng cũng không che dấu được bản chất cứng rắn.

Chung Hạo nghiêng đầu, lạnh nhạt.

Ánh mắt Lưu Sa tối sầm lại, vừa rồi còn nằm trong lòng y trằn trọc rên rỉ, chớp mắt lại đem quăng sang một bên không thèm để ý tới.

Ầm một tiếng, cửa đóng lại thật mạnh.

Cơ thể Chung Hạo giật giật, một lát sau mới chậm rãi ngồi dậy. Không để ý đến hạ thân đau đớn, đi đến bên cửa sổ.

Xốc lên một góc bức màn, vừa lúc thấy Lưu Sa đi xuống dưới lầu. Đột nhiên y dừng lại hướng phía này liếc mắt một cái. Chung Hạo vội vàng trốn sau bức màn, đợi một lúc lâu sau mới dám ló đầu ra. Không còn thấy bóng dáng Lưu Sa, vừa nãy không biết y có thấy hắn không.

Mặc quần áo vào, ra khỏi cửa tỳ nữ không hề ngăn cản hắn, Chung Hạo giả vờ như đang ngắm hoa ngoài hoa viên ven theo đường nhỏ đi về phía trước. Khi hắn đi đến đại môn quả nhiên bị thị vệ cung kính mời quay trở lại.

Lưu Sa cho phép hắn tự do nhưng chỉ giới hạn trong phạm vi giang phòng ngủ và hoa viên nho nhỏ này.

Tường rào cao ngất, thủ vệ canh gác nghiêm ngặt, nếu không có ai giúp đỡ, muốn trốn ra ngoài so với đi lên trời còn khó hơn. Huống hồ, sau khi trốn khỏi, hắn có thể làm được gì? Đối với thế giới này hắn hoàn toàn không biết gì cả, những kỹ năng lúc trước học được cũng không dùng được.

“Đứng nhiều dưới mặt trời cũng không tốt.”

Chung Hạo lắp bắp kinh hãi, cảnh giác lui về phía sau.

Nam nhân này nhìn rất quen mắt.

Hắn nheo mắt lại, khuôn mặt tuấn mỹ, mái tóc vàng rực rỡ, còn có khóe miệng luôn cong lên tựa tiếu phi tiếu.

Chính là người gặp ở khách sạn.

“Ngươi là ai?” Thị vệ canh gác không tiến lên cản lại, thật kỳ quái, Lưu Sa lại yên tâm để người này tới gần hắn.

“Lần đầu gặp mặt.” Người nọ khom thắt lưng, cầm lấy bàn tay Chung Hạo đặt lên đó một nụ hôn: “Ta là Tác Lan Đạc, là đệ đệ khác mẹ của Lưu Sa.”

Chung Hạo rút mạnh tay về, cảm thấy giống như bị xà liếm một ngụm.

Tác Lan Đặc đỡ lấy cánh tay hắn, thần sắc cung kính: “Thỉnh cẩn thận, ngài hiện đang mang con nối dõi của Xà Vương.” Gã cơ hồ dán chặt vào lỗ tai Chung Hạo nói chuyện, tư thế vô cùng thân mật. Chung Hạo không thoải mái vùng ra khỏi tay gã. Tác Lan Đạc mỉm cười, động tác ung dung nhưng lại không cho phép Chung Hạo từ chối: “Để ta đưa ngài trở về phòng! Muốn thưởng thức cảnh trí hoa viên, ngồi bên cửa sổ là đủ rồi. Thỉnh ngài hảo hảo chú ý sức khỏe cho đến khi sinh ra người thừa kế.”

Gã nói chuyện ngữ khí vô cùng ôn nhu, thế nhưng Chung Hạo lại cảm giác bị kim châm vào người. Mỗi câu nói lại nhắc đến con nối dỗi.

“Ngươi buông ra, ta tự mình đi.”

Tác Lan Đặc không tiếp tục giữ, chỉ yên lặng đi phía sau Chung Hạo. Gần đến phòng, Chung Hạo đột nhiên hỏi: “Sau khi sinh đứa nhỏ, ta sẽ như thế nào?”

Âm thanh hắn rất nhỏ, cơ hồ như đang độc thoại.

Nhưng Tác Lan Đặc lại nghe thấy, nhíu mày, không nghĩ tới Chung Hạo lại hỏi gã vấn đề này: “Ta không tinh thông y thuật lắm.” Tạm dừng một chút: “Y sư cung đình hiểu biết tinh thông, hay là ta triệu bọn họ tới.” Xét theo mức độ Lưu Sa bảo vệ người này, gã tin rằng hiện tại đã có người đem cuộc nói chuyện của bọn họ thuật lại cho y.

Chung Hạo lắc đầu, Lưu Sa thống trị nơi này, y muốn bọn họ nói cái gì thì họ sẽ nói cái đó.

“Ngươi trở về đi, ta muốn ở một mình.” Khắp người Tác lan Đặc tràn ngập một làn khí u ám, Chung Hạo đứng chung một chỗ với gã, mặc dù là dưới ánh mặt trời cũng cảm thấy vô cùng khó chịu. Hắn cảm giác trong mắt người này luôn luôn có suy tính gì đó. Nhưng hắn không có cách nào lựa chọn, cho tới nay Tác Lan Đặc là người đầu tiên hắn được gặp dưới sự kiểm soát gắt gao của Lưu Sa.

Buổi tối, Lưu Sa quay trở lại. Nhìn thức ăn trên bàn không hề được động qua hơi nhíu mày.

“Suy nghĩ gì?” Hôn lên tóc Chung Hạo, không ngoài dự tính nam nhân liền quay lưng lại: “Đừng tiếp cận với Tác Lan Đặc.”

Chung Hạo kinh ngạc nhìn y một cái: “Gã là đệ đệ của ngươi.”

Lưu Sa cười nhạo một tiếng: “Cũng là địch nhân.” Lại tiếp tục hôn lên cổ Chung Hạo: “Nghe lời, nó rất gian xảo thâm độc, nếu ngươi chơi đùa với nó sẽ bị ăn đến xương cốt cũng không còn.”

Chung Hạo rũ mi mắt, che phủ khoảng không trước mặt. Lời nói này của Lưu Sa có ý gì, y đã biết gì rồi?

Cúi đầu nói: “Ngươi rõ ràng còn âm hiểm xảo quyệt hơn.”

“Ân?” Lưu Sa kéo hắn qua, trừng phạt nhéo bên hông hắn một phen: “Lá gan lớn nhỉ, dám chống đối ta.”

Chung Hạo bị y vân vê vừa tê vừa ngứa, sợ y có hành động khác, vội vàng lăn sang một bên, kéo chăn trùm lên người mình, đem chính mình cuộn thành một khối kiên cố.

Lưu Sa vỗ vỗ mông hắn: “Nếu cảm thấy buồn chán, thì ra ngoài đi dạo một chút. Hoặc gọi bọn tỳ nữ đến chơi đùa giải buồn.”

Chung Hạo rầu rĩ nói: “Ngươi có thể cho ta ra đại môn sao?”

“….không thể.”

Chung Hạo không lên tiếng.

Lưu Sa im lặng nhìn bóng lưng hắn, cũng có chút áy náy: “Trong bụng ngươi còn có đứa nhỏ, lại không có năng lực tự bảo vệ mình. Trong mắt những người kia, ngươi là một khối thịt béo thơm ngon, ta lo lắng.” Lưu Sa khó khăn giải thích.

Chung Hạo vẫn không hề nhúc nhích.

Lưu Satiến đến gần, phát hiện hơi thở hắn ổn định, đã ngủ rồi. Không khỏi thở dài một hơi, nằm xuống bên cạnh hắn.
Bình Luận (0)
Comment