Xà Phược

Chương 18

Lưu Sa và Chung Hạo thẳng thắng nói chuyện với nhau một lần, cuối cùng cả hai đều mở rộng lòng mình. Nhớ lại trước đây, trong lòng cảm thấy chua xót cũng không nén được buồn cười. Trước kia cứ nghĩ rằng không cần đem tâm ý nói ra miệng, chỉ cần hành động thì đối phương có thể cảm nhận được. Nhưng trong mắt tình nhân lại không thể chấp nhận được một hạt cát, dù thích lẫn nhau, nhưng cũng là hai người. Hai cá thể hoàn toàn khác nhau, làm thế nào lại có thể tâm ý tương thông?

Nghi kỵ, dò hỏi, làm tổn thương đối phương, cuối cùng cũng làm chính mình bị thương.

Lưu Sa nghĩ lại những khổ sở Chung Hạo phải chịu đựng, thật sự vô cùng hối hận. Y thề, không bao giờ để Chung Hạo chịu một chút thương tổn nào nữa.

Bởi vì năng lực thức tỉnh nên trứng trong bụng Chung Hạo lớn hơn so với bình thường rất nhiều, lúc đầu nhìn thấy, cứ thấy giống như có hai cái trứng.

Có phải là thai song sinh không a?

Lưu Sa triệu thầy thuốc đến hội chuẩn cẩn thận, phủ định phỏng đoán này. Xà quốc chưa bao giờ có trường hợp sinh hạ song sinh, nói thẳng ra, trứng có thể sinh hạ thành công đã là một kỳ công.

Nhìn phần bụng đã nhô cao của Chung Hạo, Lưu Sa không nén nỗi lo lắng, trứng quá lớn, thời điểm sinh dục chỉ sợ có chút khó khăn.

Chung Hạo đoán được lo lắng của y, liền an ủi. Nói ra thì nhìn có chút đáng sợ thôi, kỳ thật hắn không hề cảm thấy khó chịu. Nếu hắn đã có thể mang thai trứng thì cũng có thể thành công sinh hạ a.

Hiện tại Chung Hạo còn không biết, sinh sản và sinh dục mà Lưu Sa nói hoàn toàn khác nhau.

Lưu Sa đếm từng ngày, nhìn bụng Chung Hạo giống hệt quả khí cầu ngày càng lớn, thần sắc trên mặt y lại càng ngưng trọng. Mỗi ngày thức dậy, chuyện đầu tiên là lấy tay vòng quanh bụng Chung Hạo, xem xem có phải nó lại to hơn một chút.

Ngày ngày trôi qua, ngay cả tay của Lưu Sa cũng không thể ôm trọn thắt lưng Chung Hạo. Buổi tối khi đi ngủ, Chung Hạo phải nằm nghiêng đưa lưng về phía y, như vậy y mới có thể từ phía sau ôm chặt lấy cơ thể người yêu.

“Ta không nhìn được mặt ngươi.” Rầu rĩ nói nhỏ bên tai Chung Hạo, giống như một đứa nhỏ bị ủy khuất.

Chung Hạo bắt lấy tay y, xếp chồng lên nhau nhẹ nhàng xoa bụng. Trứng nguyên bản đang im lặng trong bụng, bởi vì cảm nhận được hơi thở của phụ thân, hưng phấn nhẹ nhàng va chạm vào khoang bụng. Chung Hạo nhướng mày: “Thật là một đứa nhỏ nghịch ngợm. Mấy tháng nữa, chúng ta có thể nhìn được nó.”

Lưu Sa thở dài một hơi, dịu dàng hôn lên má Chung Hạo: “Hi vọng nó có thể ra ngoài sớm một chút, ngươi cũng không chịu khổ nhiều như vậy.”

Lưu Sa căn bản không nghĩ tới, nhưng lại đoán rất chính xác. Đứa nhỏ nghịch ngợm này ra đời sớm hơn dự đoán.

Một ngày nọ, Chung Hạo như bình thường tản bộ trong vườn. Hiện tại hắn đã không thể thấy được chân mình, mỗi bước đi đều vô cùng cẩn thận. Hắn mơ hồ nhớ rằng, sản phụ ở nhân loại trước khi sinh thường đi lại rất nhiều, như vậy mới có sức lực để sinh hạ cục cưng.

Hắn vừa mới đi tới tàng cây, bụng liền cảm thấy có chút không ổn. Trướng trướng, tựa hồ có gì đó muốn chui ra.

Thầm kêu một tiếng không tốt, kêu tỳ nữ bên cạnh dìu hắn trở về, đồng thời một người nhanh chóng chạy tới kêu Lưu Sa.

Kỳ thực không cần hắn phân phó, bọn tỳ nữ đã sớm chạy đi. Một đội thị vệ nâng hắn đặt lên một chiếc giường nhỏ mềm mại.

Chung Hạo đau đến sắc mặt trắng bệch, cơ hồ nhìn thấy bọn thị vệ đang nâng giường cùng chính mình ra ngoài: “Các ngươi muốn đi đâu?” Hắn hỏi, vì quá đau đớn mà âm thanh yếu ớt đến đáng thương.

“Thưa ngài, ty chức phải đưa ngài vào thần điện.”

Bây giờ đi thần điện làm cái gì, không phải đi tìm thầy thuốc sao?

Ngẩng đầu, người đứng ở cửa thần điện chiếm lấy toàn bộ tâm thần hắn. Đứng ngược ánh sáng, không thấy rõ mặt, nhưng hắn biết người đó là Lưu Sa.

Cánh tay kiên cố vững vàng ôm lấy hắn, nhanh chóng tiến vào thần điện.

Mũi ngữi thấy hơi thở của Lưu Sa, nghe thấy nhịp tim ổn định, cho dù đang bị đau đớn tra tấn, cũng không còn vấn đề gì.

Bỏ đi áo khoác rộng thùng thình, chỉ lưu lại nội y trắng như tuyết. Lưu Sa ôm lấy hắn, chậm rãi ngồi vào trong ao.

Dòng nước ấm áp chảy qua cơ thể, làm dịu lại đau đớn của Chung Hạo.

“Thả lỏng cơ thể, ta sẽ giúp ngươi dẫn trứng ra.”

Trứng lớn như vậy, sao dẫn ra được?

Lưu Sa vươn tay đặt lên bụng Chung Hạo, lòng bàn tay tỏa ra một làn ánh sáng dịu mát. Chung Hạo cảm thấy cơ thể mình dần nóng lên, một luồng linh lực từ lòng bàn tay Lưu Sa chui vào bụng chính mình.

Đau đớn một chút sau đó một sợi khí xanh nhạt xuyên thấu qua làn da, từ trong bụng chui ra.

Thần sắc Lưu Sa ngưng trọng, ánh mắt chớp cũng không chớp chăm chú nhìn làn khí xanh nhạt kia. Hai tay tạo thành nữa vòng tròn, cẩn thận dùng ánh sáng trắng đem nó bọc lại. Luồng khí xanh ngày càng đậm, nó va chạm hết bên trái tới bên phải, tựa như muốn chạy trốn ra bên ngoài, nhưng cuối cùng lại bị Lưu Sa bức ép trở về, dần dần ngưng tụ lại thành một hình cầu màu xanh.

Ước chừng qua khoảng hai canh giờ, khí xanh rốt cuộc được dẫn ra toàn bộ, phần bụng nhô cao như cái trống của Chung Hạo cũng bắt đầu khôi phục lại bằng phẳng bình thường.

Khóe miệng siết chặt dần thả lỏng: “Tốt lắm.”

Thân thể Chung Hạo vô cùng mệt mỏi, tựa như trải qua một cơn bệnh nặng. Nghe Lưu Sa nói như vậy, đôi mắt lại sáng lên, hi vọng nhìn về phía bàn tay Lưu Sa.

Người yêu của hắn đang cẩn thận nâng một cái trứng màu xanh nhạt.

“Đây là trứng?” Đầu óc Chung Hạo có chút choáng váng: “Ta còn tưởng…” Chính mình suy nghĩ nhiều ngày như vậy hóa ra lại công cốc, liền hung hăng liếc Lưu Sa một cái: “Sao ngươi không nói sớm cho ta biết, đẻ trứng lại dễ dàng như vậy.”

Lưu Sa có chút ủy khuất: “Ta tưởng ngươi đã sớm biết.” Vội vàng lấy công chuộc tội giải thích với Chung Hạo.

Nguyên lai trứng xà tộc không giống bình thường, nó ở trong cơ thể mẹ là một luồng khí, đến khi đầy đủ trọn vẹn thì nương theo linh lực của phụ phân dẫn dắt ra. Cuối cùng khi ấp trứng mới bắt đầu phát triển thân thể.

“Còn phải ấp trứng a!” Chung Hạo chọc chọc quả trứng tròn vo: “Sao ấp trứng a? Đặt trong hộp giữ ấm sao?”

Lưu Sa khẽ cười, thương tiếc hôn lên mái tóc bết mồ hôi của Chung Hạo: “Ngươi không cần lo lắng chuyện này. Ấp trứng là niềm tự hào của phụ thân a.”

Lưu Sa dặn dò tỳ nữ chăm sóc Chung Hạo cẩn thận, liền ôm trứng ra ngoài.

Khi Chung Hạo tỉnh dậy, đã không còn thấy bóng dáng Lưu Sa. Hỏi tỳ nữ, các nàng nói chủ nhân đang ở thần điện.

Thần điện có thị vệ canh gác nghiêm mật, ngay cả Chung Hạo cũng không cho vào.

Chung Hạo đứng ngồi không yên, đã một tuần không nhìn thấy Lưu Sa. Thân phận của hắn vô cùng đặc biệt, thị vệ tuy ngăn cản hắn nhưng lại vô cùng lễ độ.

Chung Hạo đi tới đi lui bên ngoài thần điện, trong đầu chỉ có một ý niệm. Nếu không có ai trông coi, hắn có thể nhìn thấy Lưu Sa.

Nói cũng kỳ quái, đám thị vệ lại nhắm mắt lại, té nhào xuống mặt đất mê man.

Chung Hạo vừa mừng vừa sợ, năng lực kiếp trước vẫn còn sót lại. Đáng tiếc có lúc linh có lúc lại không.

Thần điện tỉnh mịch yên lặng, theo trí nhớ Chung Hạo đi về phía cuối thần điện.

“Lưu Sa…” Hắn nhìn thấy một cự xà thật lớn trên đầu có sừng, cuộn thành một đoàn, canh giữ quả trứng nhỏ.

Nghe thấy tiếng gọi của Chung Hạo, cự xà cúi thấp đầu, ôn nhu chạm nhẹ vào thân thể người yêu.

“Nhiều ngày như vậy, ngươi đều ở trong này ấp trứng của chúng ta.” Chung Hạo vuốt ve lớp vảy rắn: “Ta giúp ngươi! Ta muốn nhìn thấy con của chúng ta ra đời.”

Cự xà gật gật đầu, chuyển động thân mình.

Chung Hạo cẩn thận chạm vào lớp vỏ trứng, cảm giác ấm áp, vòng sáng bên ngoài dường như đang di động, lớn hơn trước một chút.

Giống như cảm nhận được hơi thở của phụ thân, quả trứng đột nhiên sáng rực lên, còn lăn một vòng trong ngực Chung Hạo.

“Nghịch ngợm.” Chung Hạo vỗ nhẹ lên vỏ trứng, bắt nó lăn về dưới thân Lưu Sa: “Nhất định là một đứa nhỏ đáng yêu.”

%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%

Ước chừng qua một tháng, đứa nhỏ cuối cùng cũng ra đời.

Lưu Sa biến trở về hình người, cùng Chung Hạo chờ đợi đứa nhỏ giáng sinh.

Quả trứng giật giật, mặt ngoài vỡ ra vài khe hở nhỏ. Một lát sau, cái khe ngày càng lớn, cuối cùng nứt ra mấy khối. Một đứa nhỏ nằm giữa những mảnh trứng vỡ vụn oa oa khóc lớn.

Đó là một đứa trẻ xinh đẹp, da thịt vô cùng mịn màng, mái tóc vàng ướt sũng dán sát vào hai bên má.

Chung Hạo kiềm chế vui sướng, cẩn thận bế đứa nhỏ lên.

Đứa nhỏ mở mắt ra, con ngươi đen bóng xinh đẹp như quả nho, vô cùng sạch sẽ, vô cùng thuần khiết.

Cùng đứa nhỏ đối diện trong nháy mắt, Chung Hạo đột nhiên ý thức được trách nhiệm trên vai mình. Hắn không phải có một mình, hắn có đứa nhỏ, còn có Lưu Sa.

Quay đầu lại, người yêu ôn nhu hôn lên môi hắn.

Mặc kệ có gặp phải gian nan khó khăn thế nào, đã có một đôi tay kiên cố chống đỡ hắn.

Mặc kệ tương lai có khốn khổ ra sao, cũng có người bên cạnh cùng hắn vượt qua.

Toàn văn hoàn.
Bình Luận (0)
Comment