A Quân kéo A Dũng tới một góc dài hơn.
“Tớ có nói bậy gì sao?”
“Chính xác!”
“Sao vậy?”
“Cậu không biết? Tớ nói cho cậu biết, cậu đừng nhìn qua mà tưởng y chỉ là người bình thường, y mà tức giận lên sẽ không còn là người nữa đâu. Y, người này nghiên cứu thiên đạo luân hồi thần ma quỷ quái linh tinh gì đó, y còn cả ngày nói chính mình có khả năng biết được kiếp trước, còn nữa nếu như y nói kiếp trước tớ cứu y, cậu có tin không?”
“Tin a, ai có thể chứng minh cậu kiếp trước không có cứu y?”
“Tốt lắm, y nói y kiếp trước là xà, cậu vẫn tin sao?”
“Tin.” A Dũng nói như đinh đóng cột.
“Vậy cậu còn nói cái gì thịt xà ăn ngon không!”
“Đúng vậy! Nguy rồi.” A Dũng bừng tỉnh đại ngộ, “Bất quá y sẽ không để ý đi?”
“Nếu y để ý thì sao?”
“Tớ nên trở về giải thích.”
“Không cần, không cần......” A Quân ngăn hắn lại, “Cậu vẫn là về nhà trước đi thì hơn.”
“Vì cái gì?”
“Bởi vì, tớ cảm giác được hắn đã tức giận. Con người ta mà tức giận cảnh giới cao nhất là cái gì? Chính là người khác không biết hắn đang tức giận, cho nên, ngươi không biết là hắn đang chán ghét ngươi, vẫn là về nhà trước đi.”
Không biết từ bao giờ A Quân trở nên có thể nói thuyết phục như thế còn chịu giấu kín chuyện tình của mình với người khác, tuy nói chuyện giống như đang lừa gạt, nhưng mà A Dũng tin.
A Dũng: “Thế còn bữa cơm này......”
A Quân: “Để tớ trả tiền! Cậu không cần phải khách khí.” Thực hào sảng mà đem A Dũng đẩy dời ra khỏi cửa.
“Khoái đao khảm loạn ma (đánh nhanh diệt gọn) , cuối cùng xử lý xong một tên!” A Quân hít sâu một hơi, “Còn có con xà kia nữa!”