Xa Xỉ Phẩm

Chương 1

“Chị Chương, chị đừng giận . . . . Không phải em cố ý mà.” Thẩm Trừng cười lấy lòng.

Người phụ nữ trung niên ngồi bên cạnh đang dùng ánh mắt tóe lửa nhìn cậu, nhìn sao cũng thấy rõ ràng là đang giận đến nói không thành lời, dưới tình huống đó, thợ trang điểm tính tình hoạt bát hay nói cũng không dám mở miệng, khua ngón tay xinh đẹp, yên lặng trang điểm thật nhanh cho Thẩm Trừng. Thật ra không phải Thẩm Trừng đã đến độ tuổi cần phải dùng son phấn để che giấu vết tích của thời gian, chỉ là để lên hình đẹp, ít nhiều cũng cần chút phấn.

Trông tình trạng nguy hiểm đầy căng thẳng của họ, thợ trang điểm sau khi làm xong cho cậu, lập tức thu dọn, thức thời chuồn lẹ khỏi phòng trang điểm.

Thẩm Trừng vươn tay, giật nhẹ tay áo của Chương Trường Bích, ăn nói nhỏ nhẹ: “Chị Chương . . . .”

“Đương nhiên không phải cậu cố ý! Lần nào cậu chẳng nói vậy!” Chương Trường Bích lửa giận ngập trời quát lên, “Trước đấy tôi đã nói gì với cậu, mích lòng ai cũng không được mích lòng nhà đầu tư, kết quả thì thế nào hả!” Cô nghiến răng nghiến lợi, “Không phải đã thỏa thuận gần như xong xuôi rồi sao, chỉ còn thiếu chưa ký hợp đồng thôi, kết quả cậu lại đi làm mích lòng người ta, đối phương lập tức đổi giọng đòi tìm ngôi sao trẻ trung hơn cậu để làm người phát ngôn!”

“Ừm . . . .” Thẩm Trừng tỏ ra bối rối, thoáng chần chừ, cuối cùng nhỏ giọng nói rõ với cô: “Em cũng đành chịu thôi.”

“Thẩm Trừng, cậu năm nay đã hai mươi bảy, cậu muốn cứ tiếp tục ngớ ngẩn tôi không phản đối, nhưng không có ai giống như cậu vậy, thịt đã tới miệng còn nhả ra!” Chương Trường Bích nói với giọng đầy căm tức, “Ông ta thích đàn ông, cậu để ông ta đụng chạm mấy cái thì sẽ chết hả? Chưa từng nghe câu nếm mật nằm gai sao! Nếu cậu nhất quyết muốn tỏ vẻ thanh cao, thì sao lại bước chân vào giới này hả!”

Trợ lý Tiểu Đồng đứng bên cạnh nhìn thấy tình hình càng lúc càng tệ, cố lấy dũng khí để hòa giải, “Chị Chương, đây cũng không phải lỗi của anh Thẩm đâu, chỉ tại hôm ấy ông kia thật sự . . . . hơi quá đáng.” cậu nói một cách chung chung, dè dặt tiếp tục, “Hơn nữa, dù có đổi người phát ngôn, không phải cũng là ngôi sao trong công ty chúng ta sao? Ít nhất cũng là phù sa không chảy ruộng ngoài . . . .”

“Đừng nói ngu vậy chứ!” Chương Trường Bích ngắt lời Tiểu Đồng, lại lườm Thẩm Trừng, giọng nói mang ý trách cứ: “Trong cái giới này, cậu cho là có ai không dựa vào người khác mà có công việc hả? Cậu, thứ nhất không phải con trai của ông chủ công ty giải trí, thứ hai không có lấy nửa mối quan hệ quen biết, đến cả bị người khác đụng chạm mấy cái cũng không chịu được, cuối cùng cậu định ngờ nghệch như vậy lăn lộn đến lúc nào hả?”

“Thiên Đoàn Lục Nguyệt Vũ, còn có thiên vương Trâu Đổng . . . . cũng không có lên giường với người khác.” Thẩm Trừng nhỏ giọng lý lẽ.

“Đó là vì họ vừa ra mắt đã nổi tiếng! Người ta có bản lĩnh có thực lực, cậu có không? Nếu cậu có thể đạt được một giải thưởng ảnh đế, ai lại bắt cậu đi xuống nước cầu toàn? Công ty cưng cậu còn cưng không kịp kìa!” Chương Trường Bích chỉ hận cậu ngu ngốc dạy mãi không hiểu, cốc đầu cậu, “Cậu đã hai mươi bảy tuổi, vẫn diễn mãi nam phụ, trong tay cũng chỉ có một chương trình cố định, cứ tiếp tục như vậy, tôi thấy có lẽ công ty thà hủy hợp đồng trước thời hạn cũng không cần một món hàng lỗ vốn như cậu!”

Chương Trường Bích nói đến đây, vành mắt cũng ửng đỏ, hơi thở hổn hển, thể hiện rõ bản thân cô đang rất giận.

Thẩm Trừng không dám cãi lại, vội vàng liếc mắt ra hiệu, trợ lý Tiểu Đồng lập tức hiểu ý, rót ly nước, lựa lời khuyên giải: “Chị Chương đừng giận nữa, thường xuyên nóng giận dễ bị xuất hiện nếp nhăn đó, uống miếng trà bớt nóng nào.” nói xong, dìu Chương Trường Bích đang bốc lửa hừng hực ngồi xuống ghế, xong vội vã bưng nước lại.

Sau một lúc lâu, sắc mặt Chương Trường Bích cuối cùng cũng đỡ hơn, chỉ là khi đối mặt Thẩm Trừng vẫn là vẻ vừa giận vừa trách, Thẩm Trừng sau khi cân nhắc đàng hoàng mới nhẹ giọng nói: “Chị Chương, em biết chị tốt với em . . . . Lần này là do em không biết cố gắng, chị đừng tự làm khổ mình.”

Chương Trường Bích nghe cậu nhận lỗi, hừ một tiếng, xong không nói gì.

Thẩm Trừng chỉ đành tiếp tục cố gắng, “Em hiểu, chị Chương đã phải tốn bao nhiêu công sức mới có được công việc này, em cũng rất biết ơn . . . . Chỉ là ngày đó, đối phương thật sự quá vô lễ, em nhất thời quên phải nhẫn nhịn . . . .” cậu nặn nát óc, có gắng tỏ ra vẻ áy náy, hối hận nói: “Đều là lỗi của em, lần sau sẽ không vậy nữa đâu.”

Chương Trường Bích trừng cậu, lát sau mới thôi tấm tức, “Diễn xuất của cậu chính là tệ thế đấy.”

Đột nhiên bị vạch mặt, Thẩm Trừng đành phải chột dạ cười trừ.

Đúng lúc này, có nhân viên đứng ngoài gõ cửa, mời cậu đến studio, chương trình đã chuẩn bị bắt đầu ghi hình, Thẩm Trừng như trút được gánh nặng, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, Chương Trường Bích không cam lòng nhìn theo cậu, mạnh miệng nói: “Thẩm Trừng, cậu đừng tưởng chuyện này đến đây là xong.”

“Em biết, chị Chương.” Thẩm Trừng cười cười, “Giờ phải làm việc rồi, để bữa nào đó em gạt bỏ mọi chướng ngại, ngoan ngoãn nghe chị dạy bảo.”

Cậu đi ra ngoài, trợ lý lập tức theo sau sẵn tay đóng cửa lại, hai người đồng thời thở phào một hơi.

Tiểu Đồng thở dài, “Anh Thẩm . . . .”

“Anh biết cậu muốn nói gì.” Thẩm Trừng thờ ơ xua tay, “Dù sao cũng là quá khứ rồi, đừng nhắc tới nữa.”

Thật ra tình hình ngày hôm ấy, không đơn giản như Chương Trường Bích nói, chắc cô không rõ nội tình. Nhưng cũng may là cô không biết, mỗi lần nhớ tới ngày hôm ấy, Thẩm Trừng đều cảm thấy sởn gai ốc, không muốn kể cho người khác nghe. Mích lòng thì mích lòng, hiện tại nhớ đến bản mặt đáng tởm của đối phương, Thẩm Trừng mới phát hiện, kỳ thật cậu không hề hối hận vì đã từ chối thẳng mặt.

Đi tới studio, Thẩm Trừng thắt tạp dề, bước vào nơi dựng cảnh phòng bếp, tuần tự làm theo quá trình diễn tập, một bên trình bày cách nấu, đồng thời chỉ dẫn một ít mẹo nấu nướng, một bên gọn gàng xắt nhuyễn bắp cải.

Chương trình này bắt đầu từ mấy năm trước, khi Thẩm Trừng mới tốt nghiệp đại học ký hợp đồng ra mắt đến tận bây giờ, tuy chỉ là một chương trình nấu ăn dành cho bà nội trợ, nhưng nào ngờ lại nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt của phụ nữ đủ mọi lứa tuổi, cho nên kéo dài suốt mấy năm vẫn chưa kết thúc.

Bản thân Thẩm Trừng xinh trai, đôi mắt đen láy, khi nói chuyện luôn luôn mỉm cười, lại có phong thái khoan khoái trong sáng như học sinh, kỹ thuật bếp núc cũng là hàng thật giá thật, trong chương trình khi thì làm mấy món đơn giản ở nhà, khi thì chế biến mấy món ăn đặc sắc, đều dễ như trở bàn tay, không hề khó khăn, theo như hiện tại thì sách dạy nấu ăn dùng tên tuổi của chương trình này xuất bản đã đến quyển thứ ba, không biết đã tái bản được mấy lượt, hiển nhiên khá được hoan nghênh.

So về tư cách diễn viên, cậu giống một đầu bếp hơn. Cậu cho là vậy.

Chỉ là trong giới này, đây vốn là chuyện thường tình, người mẫu xuất bản sách dạy trang điểm, đạo diễn nổi tiếng xuất bản tự truyện, cậu xuất bản sách dạy nấu ăn, đến cả thần tượng hát hò trên sân khấu cũng cho ra mắt mấy quyển sách ảnh, hễ có chút danh tiếng, đều phải dựa vào các ấn phẩm xuất bản để nâng cao giá trị bản thân. Thẩm Trừng một bên suy nghĩ, một bên để ý đối diện ống kính mỉm cười, khoe ra củ khoai tây đã được cắt thành các miếng đều nhau trên thớt.

Để phối hợp với lịch trình của Thẩm Trừng, chương trình này ghi hình hai tuần một lần, mỗi lần phải ghi hình lượng chương trình cho hai tuần, vậy nên mỗi lần phải quay chí ít hai đến ba ngày mới xong. Thẩm Trừng bận rộn suốt tuần, mãi mới có thời gian nghỉ ngơi.

Bộ phim truyền hình quay lúc trước cũng đã xong, nên hiện tại cậu đang trong tình trạng vừa làm vừa nghỉ, chẳng là không lâu sau, bước vào thời gian tuyên truyền, xem chừng sắp chấm dứt quãng thời gian rỗi rãi. Thẩm Trừng ở nhà ngủ thẳng một giấc tới tận trưa ngày hôm sau, có chút nuối tiếc suy nghĩ.

Cậu cũng không phải ngôi sao lớn, lăn lộn trong nghề mấy năm, chỉ thuộc loại tầm tầm, diễn không biết bao nhiêu vai phụ, chưa có lấy một lần làm đại diên cho bất kỳ thương hiệu lớn nào, so với nam diễn viên Hoắc Cảnh Dung đóng chung phim lần trước mà nói, chút danh tiếng ấy có thể nói là ít ỏi đến nước không cần tính.

Hoắc Cảnh Dung và cậu, có thể nói là hai kiểu người hoàn toàn khác biệt.

Đầu tiên, Hoắc Cảnh Dung tướng mạo bảnh bao, diễn xuất cũng khá xuất sắc, điều này ai ai cũng biết, nhớ năm ấy cậu ta vừa ra mắt đã được giải diễn viên mới xuất sắc, về sau lại có mấy lần nhận được đề cử ảnh đế, tuy rằng chưa đoạt giải, nhưng ai cũng biết đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, cuối cùng cũng sẽ có một ngày cậu ta đội vòng nguyệt quế đăng ngai, trở thành ảnh đế danh chính ngôn thuận.

Lại phải nói, Hoắc Cảnh Dung xuất thân từ tầng lớp thượng lưu, người khác thì dẫn theo người đại diện và trợ lý đi thử vai, chỉ có cậu ta là mang theo nhà đầu tư. Cậu ta toàn lựa kịch bản theo sở thích, hứng lên thì dù là tác phẩm phim nghệ thuật doanh thu không cao cũng chịu chi một khoảng tiền lớn để đầu tư, vì lý do này, có một số đạo diễn khi tuyển vai chỉ hận cậu ta không chịu đến thử vai, ngành phim ảnh đang dần trở nên tiêu điều nhờ vậy cũng lôi kéo được không ít nhà đầu tư.

Đáng nhắc tới nhất, phải là tính tình khá cáu kỉnh của Hoắc Cảnh Dung, vả lại cậu ta còn nhìn không vừa mắt Thẩm Trừng. Điều này đã được chứng thực phần nào, bắt đầu từ lúc hai người làm việc chung.

Sau khi họp báo tuyên truyền phim mới kết thúc, Thẩm Trừng đứng dưới sân khấu cầm ly champagne, đúng lúc đang buồn tẻ, thì thoáng thấy Hoắc Cảnh Dung đang đứng cách đó không xa liếc cậu, cậu cũng không để ý nhiều, theo bản năng cười thân thiện đáp lại, chỉ thấy đối phương biểu cảm lạnh nhạt ngoảnh mặt đi, đối với cậu làm như không thấy, không thèm để ý tới.

Rõ ràng tính cách không tốt, lại luôn tỏ vẻ hùng hồn một cách đương nhiên, thật là làm người khác cứng họng. Thẩm Trưng cảm thấy hơi buồn cười, lại mang theo chút hâm mộ. Đối với người có tiền có thế có tài như Hoắc Cảnh Dung, bước vào cái giới chỉ biết nịnh hót này, càng giống như cá gặp nước, không tốn bao nhiêu thời gian để bơi lượn sinh động. So với đối phương, Thẩm Trừng lại vùng vẫy đến dở sống dở chết, không biết lúc nào sẽ bị đá bay khỏi giới này.

Cậu nghĩ tới đây, cũng không cảm thấy buồn khổ, khóe môi đã tập thành thói quen luôn luôn cong lên, biểu lộ vui vẻ, buông ly rượu champagne trong tay xuống, trên đường đi gặp mấy người quen biết thì bắt chuyện mấy câu, tới nơi đứng đợi thang máy. Cửa thang máy vừa khép được một nửa, lại mở ra, Thẩm Trừng ngước đầu nhìn, có hơi giật mình.

Đối phương nhăn mặt đi vào, đưa tay nhấn tầng trệt, sắc mặt không dễ nhìn, lại không nói tiếng nào.

Rõ ràng gặp người quen, nhưng không muốn mở miệng nói chuyện, Thậm Trừng cũng thuận theo đối phương, giữ im lặng, bầu không khí trong thang máy rơi vào yên tĩnh, ai cũng không lên tiếng. Lát sau, thang máy bỗng ngừng lại, nhưng cửa lại không như thường ngày mở ra, Thẩm Trừng cảm thấy hơi lạ, đưa tay ấn nút mở cửa, nhưng cửa vẫn đóng chặt không có tý phản ứng nào.

“Thang máy gặp sự cố?” cậu tự mình lẩm nhẩm.

Vừa dứt lời, đột nhiên xung quanh tối sầm đi, Thẩm Trừng hơi sững sờ, mới biết hóa ra là đèn trong thang máy bị tắt.

Thông thường, trong thang máy hẳn phải có nguồn diện dự phòng, chỉ là không biết tại vì sao, nguồn điện dự phòng của thang máy này không hoạt động. Thẩm Trừng sục sọi một hồi trong bóng đêm, mới nhớ tới mình không có mang điện thoại di động, mà đã giao cho Tiểu Đồng trước khi bắt đầu buổi họp báo.

“Hoắc tiên sinh . . . .” trong tình huống này, cậu không mở miệng không được, “Anh có đem theo điện thoại di động không?”

Đối phương vẫn im lặng không lên tiếng, ngay vào lúc Thẩm Trừng cảm thấy kỳ quái thì bỗng có bàn tay bắt lấy tay cậu, nắm khá chặt, đến độ Thẩm Trừng cảm giác một cơn đau nhói truyền đến từ ngón tay. Lúc định mở miệng bảo cậu ta buông tay, cậu mới phát hiện tay của Hoắc Cảnh Dung lạnh một cách bất thường, hơn nữa hình như còn hơi run, thế là thức thời ngậm chặt miệng, để mặc đối phương nắm tay.

Trong bóng tối kéo dài, không ai mở miệng.

Hoắc Cảnh Dung không nói lấy một từ, chỉ có bàn tay đang hết sức cố chấp nắm lấy tay cậu.

Thẩm Trừng thoáng suy nghĩ, rồi nắm lại tay đối phương, thử nhích đến gần hơn, nhỏ giọng an ủi: “Không sao đâu, có lẽ chỉ là gặp chút trục trặc thôi, chắc sẽ mau chóng có người phát hiện.”

Hoắc Cảnh Dung vẫn im lặng, hồi lâu sau mới phản bác: “Lỡ không ai phát hiện?”

Thẩm Trừng “. . . .”

Hoắc Cảnh Dung không chịu từ bỏ: “Lỡ trước lúc mọi người phát hiện ra, thang máy rơi xuống thì sao?”

Thẩm Trừng: “. . . . Vậy ta chỉ có thể có nạn cùng chịu thôi.”

Hoắc Cảnh Dung không nói lời nào.

Thẩm Trừng thầm thở dài. Tuy rằng giọng điệu của Hoắc Cảnh Dung vẫn như mọi khi, nhưng từ bàn tay đang nắm chặt nhau của hai người, Thẩm Trừng không cần nhìn cũng có thể cảm nhận được đối phương đang vô cùng căng thẳng cùng sợ hãi. Tuy rằng một người đàn ông mà sợ tối thì có hơi buồn cười, nhưng trong bầu không khí nguy cấp thế này, Thẩm Trừng hoàn toàn không cười nổi.

Trong bóng đêm, thời gian như bị kéo dài vô tận, từng giây từng phút trôi qua, Thẩm Trừng bắt đầu ảo tưởng bản thân đã bị nhốt hơn nửa ngày rồi. Vì rơi vào không gian tối tăm không thấy gì trong thời gian dài, nên khi đèn sáng lại, thang máy bắt đầu chạy lên, sau mấy phút thì cửa thang máy được mở ra, Thẩm Trừng cảm giác hai mắt của mình bị ánh sáng xung quanh kích thích như lòa đi.

Họ bị ép ở chung trong một cái thang máy bị trục trặc, cuối cùng cũng được tìm ra.

Thẩm Trừng dụi mắt, cảm giác tay mình bị vẫy mạnh ra, cũng không giận. Hoắc Cảnh Dung không thèm nhìn đến cậu, vội vã đi về phía người đại diện đang lo lắng nhìn cậu ta, tuy rằng nhìn bề ngoài vẫn cái kiểu điềm nhiên như không ấy, nhưng Thẩm Trừng lại nhận ra bước chân của đối phương có phần loạng choạng, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười.

“Anh Thẩm!” Tiểu Đồng đầy vẻ lo lắng nôn nóng hỏi cậu, “Em còn tưởng anh về trước rồi, không tìm thấy đâu hết . . . . Sao anh lại bị nhốt trong thang máy vậy?”

“Vì anh đứng gần cửa.” Thẩm Trừng cười cười, hờ hững nói, “Đi thôi.”

Cậu vỗ vỗ bụi bám trên người, nghe Tiểu Đồng đi sát bên huyên thuyên không ngớt tựa như tiếng chim sẻ ríu rít: “Nghe nói cái thang máy này đã bị trục trặc từ trước rồi, nhưng đài truyền hình mãi không chịu gọi người đến bảo trì, cho nên mới khiến anh với Hoắc tiên sinh bị nhốt ở trỏng . . . .”

Thẩm Trừng thuận miệng trả lời cho qua, chợt phát hiện bất thường, hỏi lại: “Hôm nay có nhiều phóng viên đến đây, chẳng lẽ không ai phát hiện chuyện này sao?”

“Người đại diện của Hoắc tiên sinh đã trực tiếp ép chuyện này xuống rồi.” Tiểu Đồng lưu loát trả lời, “Vừa nãy có phóng viên muốn chụp mấy tấm hình, còn nói dùng làm tin tức đầu đề, dành thêm một vài trang đăng song song với buổi tuyên truyền phim, chẳng qua đều bị người đại diện và vệ sĩ của Hoắc tiên sinh mời đi rồi, cho nên chuyện này chắc sẽ không đăng báo đâu.”

“Vậy thì tốt rồi.” Thẩm Trừng thở phào nhẹ nhõm.

Cậu cho rằng chuyện này cứ vậy mà kết thúc, lại không ngờ tới, kỳ thật chuyện này còn rất lâu sau mới có thể gọi là kết thúc.

Mấy ngày sau, Thẩm Trừng vừa kết thúc buổi họp báo tuyên truyền thì được lễ phép mời lên xe, Hoắc Cảnh Dung ngồi ở ghế sau, bực bội nhìn cậu. Tài xế động tác nhanh nhẹn thay cậu đóng cửa xe, đạp chân ga khởi động xe, Thẩm Trừng nhìn cảnh đường phố lướt qua cửa xe, hoàn toàn không biết chiếc xe này đang đi về phương nào.

Xe chạy vào một khu dân cư, không biết qua bao lâu, xe ngừng lại, tài xế làm tròn bổn phận xuống xe, mở cửa xe hai bên. Thẩm Trừng lễ phép cúi đầu cám ơn, sau khi xuống xe, nhìn căn nhà sang trọng trước mặt, trong lòng nhất thời cảm thấy ngập ngừng, “Đây là . . . .”

“Nhà tôi.” Hoắc Cảnh Dung gắt gỏng trả lời.

Thẩm Trừng ngẩn ra, “Hoắc tiên sinh, ừm . . . . Xin hỏi anh dẫn tôi tới đây, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

“Phiền muốn chết, vào thì biết.” Hoắc Cảnh Dung có vẻ như không mấy kiên nhẫn, “Còn nữa, không phải tôi mời cậu tới.”

Thẩm Trừng chỉ đành chịu đựng nghi hoặc ngo nguẩy trong bụng, đi theo sau lưng Hoắc Cảnh Dung, đi qua huyền quan, tới phòng khách rộng lớn. Một người đàn ông xa lạ ngồi trên sô pha, độ chừng ba mươi, nghe thấy tiếng của họ, đồng thời buông hồ sơ trong tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn. Thẩm Trừng chú ý tới, ngoại hình người này vô cùng giống Hoắc Cảnh Dung, nhưng tướng mạo thì không theo kiểu đẹp như Hoắc Cảnh Dung, trái lại thiên về cảm giác nam tính mạnh mẽ, phong độ chững chạc hơn.

Đối phương như phát hiện tầm mắt đang quan sát của Thẩm Trừng, một đôi con ngươi đen nhìn về phía cậu, ung dung đứng dậy, vững vàng nói: “Xin chào, tôi là Hoắc Cảnh Thần.”

Thấy đối phương đang đi về phía cậu, vươn tay, Thẩm Trừng cũng vội vã đưa tay ra, bắt tay đối phương. Tay của Hoắc Cảnh Thần rất to, khớp xương khá rõ rệt, sức tay khá lớn, Thẩm Trừng cố kiềm chế căng thẳng nảy lên trong ngực, bình tĩnh quan sát đối phương, cảm thấy đầu óc quay cuồng.

Tuy rằng không có hứng thú với mấy chuyện lá cải trong giới giải trí, nhưng gia cảnh của Hoắc Cảnh Dung thật sự quá nổi tiếng, Thẩm Trừng cũng biết một ít. Năm xưa nhà họ Hoắc lập nghiệp nhờ chứng khoán, sau này chuyển thành công ty cổ phần tài chính, các công ty trực thuộc có ngân hàng, chứng khoán, công ty bảo hiểm đủ loại, sự nghiệp phát triển như diều gặp gió, mấy năm trước còn thành công sát nhập với một ngân hàng nào đó của Thượng Hải, nắm giữ gần 80% cổ phần ngân hàng, người thực hiện dự án sát nhập đó là Hoắc Cảnh Thần, chính là anh hai của Hoắc Cảnh Dung.

“Xin chào, Hoắc tiên sinh.” Thẩm Trừng không phát hiện tiếng nói của bản thân có vẻ yếu ớt.

Bất ngờ được nhìn thấy người bình thường chỉ có thể thấy trên tạp chí hoặc TV, Thẩm Trừng cảm thấy bản thân dù có căng thẳng và lúng túng cũng là việc rất bình thường. Nhưng nhớ đến lời nói ban nãy của Hoắc Cảnh Dung, nghi ngờ trong lòng cậu lại càng dâng cao. Nếu người mời cậu đến không phải Hoắc Cảnh Dung, chẳng lẽ là Hoắc Cảnh Thần sao? Truyện cười này không đáng buồn cười tí nào, khiến khóe miệng của Thẩm Trừng giật giật.

Hoắc Cảnh Thần gật đầu với cậu, “Mời ngồi.”

Thẩm Trừng im lặng ngồi xuống một bên.

Hoắc Cảnh Dung không ngồi xuống, bĩu môi, bực dọc nói: “Anh hai, em đã mang người về theo ý anh rồi đó, được chưa hả? Em còn có việc, đi trước đây.” nói xong, cậu vội vã xoay người, cứ như định đi ngay.

“Cảnh Dung.” ngữ điệu của Hoắc Cảnh Thần không cho phép cự cãi, “Ngồi xuống.”

Hoắc Cảnh Dung quay phắt lại, vẻ mặt không chút nào giấu giếm sự bực bội của bản thân, lại quay qua lườm Thẩm Trừng. Thẩm Trừng không hiểu gì cả, Hoắc Cảnh Dung nghiến răng, xoay người, sải bước đi tới chỗ sô pha, ngồi ở vị trí cách xa Thẩm Trừng nhất.

Thẩm Trừng cảm thấy hơi buồn cười.

Chẳng qua thấy cảnh tượng chắc chỉ có thể nhìn thấy ở các cặp anh em bình thường, Hoắc Cảnh Dung tính tình khó chiều, nhưng ở trước mặt anh lớn, tuyệt đối không dám gàn bướng, đối phương nói một câu, cậu ta chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo, nếu như để người ngoài nhìn thấy, chỉ sợ sẽ bị giật mình đến nỗi nghẹn họng nhìn trân trối.

“Cậu Thẩm.” Hoắc Cảnh Thần lên tiếng bắt chuyện với cậu.

Thẩm Trừng hồi phục tinh thần, vô thức trả lời: “Dạ.”

Đôi mắt ám màu của Hoắc Cảnh Thần dõi theo cậu, thấp thoáng vẻ bất đắc dĩ, “Không cần khách sáo như vậy.”

Thẩm Trừng lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo lại, trong lòng cảm thấy xấu hổ.

“Ngày cậu bị nhốt cùng Cảnh Dung trong thang máy, cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn.” giọng Hoắc Cảnh Thần đều đều, “Nó tính tình khó ưa, làm mích lòng nhiều người, cho nên hôm ấy thật ra là bị người ta trả thù, đối phương chỉ là muốn phá thang máy, hù dọa Cảnh Dung, không ngờ tới cậu cũng ở trong thang máy, thành ra liên lụy đến cậu . . . .”

Thẩm Trừng nghe là hiểu ngay, khách sáo nói: “Không có gì, dù sao cũng không phải chuyện gì to tát. Tôi cũng không bị thương, Hoắc tiên sinh quá khách sáo rồi, thật ra không cần đặc biệt mời tôi tới giải thích chuyện này . . . .”

Cậu nói năng biết điều, thái độ lại khéo léo, nhưng Hoắc Cảnh Thần lại không nhường bước cho cậu, ngược lại thản nhiên chặn ngang: “Không, chuyện này là do Hoắc Cảnh Dung sai. Nó làm mích lòng người khác, lại không đủ sức dàn xếp, còn làm phiền cậu.”

Hoắc Cảnh Dung vẫn giữ im lặng từ đầu tới giờ cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, mở miệng nói: “Anh hai, không phải em ――” vẻ mặt cậu ta như đầy oan uổng, nhìn như có không ít lời muốn nói, nhưng bị Hoắc Cảnh Thần nhìn một cái, chỉ có thể tức tối ngậm chặt miệng, sắc mặt khó chịu quay đầu đi.

Thẩm Trừng đã quen nhìn mặt đoán ý, lúc này thấy thái độ của họ, nhanh chóng lên tiếng hòa giải, “Hoắc tiên sinh không cần nghiêm túc vậy đâu, tôi thật sự không sao mà . . . . Chuyện này, dừng ở đây được không?”

Hoắc Cảnh Thần lướt nhìn qua cậu, mở miệng nói: “Cảnh Dung.”

Hoắc Cảnh Dung mặt đầy tức tối bất bình, nhưng vẫn quay đầu nhìn về phía Thẩm Trừng, cuối cùng gian nan thốt ra một chữ: “Xin lỗi.”

Thẩm Trừng được ưu ái mà ngỡ ngàng, liên tục nói không sao. Thật chất cậu cũng không ngờ đến Hoắc Cảnh Dung sẽ mở miệng xin lỗi, chuyện này đối với cậu mà nói vốn không quan trọng, chỉ là Hoắc Cảnh Thần ép Hoắc Cảnh Dung phải xin lỗi cậu, vô hình trung, gần như khiến cậu mích lòng Hoắc Cảnh Dung, nên ngược lại là cậu không dám nhận tiếng xin lỗi này.

Hoắc Cảnh Thần gật đầu, nói một câu như nhận xét: “Ngoan. Làm sai biết sửa, không gì tốt hơn.”

Tuy rằng giọng điệu đối phương ôn hòa, nhưng Thẩm Trừng nghe đến câu này, lại tự dưng muốn cười, chỉ có thể cố kiềm chế, không dám để ai phát hiện. Hoắc Cảnh Dung mím môi, vẻ mặt mất hứng, hung tợn lườm Thẩm Trừng một phát, rồi mới đứng dậy đi một mạch. Thẩm Trừng nhìn theo bóng lưng của cậu ta, trong lòng thầm cảm tạ may mắn, cũng may công việc hợp tác giữa hai bên đã kết thúc, bằng không chỉ sợ Hoắc Cảnh Dung sẽ không để yên.

“Cậu Thẩm?”

Thẩm Trừng vội vàng trả lời, “Có chuyện gì?”

Hoắc Cảnh Thần hơi cong môi, để lộ ý cười như có như không, “Diễn xuất của cậu quả thật không giỏi lắm.”

Cuối cùng là, tại sao trọng tâm câu chuyện lại bị đẩy đến đây? Thẩm Trừng nghe anh nói mà ngỡ ngàng.

“Cảnh Dung cũng nhận ra, cậu vừa cười nó.” Hoắc Cảnh Thần bổ sung thêm một câu, “Nó sẽ ghi hận đấy.”

Thẩm Trừng câm lặng, khóc không ra nước mắt.
Bình Luận (0)
Comment