Cuối cùng thì ngày vui của Thu gia bảo đã đến. Mọi nơi trong bảo đều treo đèn ***g đỏ, thuộc hạ trong bảo mỗi người đều được phát một năm tiền lương coi như tiền lì xì.
Toàn bộ sản nghiệp Thu gia vẫn sung túc, gạo thóc, khách *** các vật dụng buôn bán thì được miễn phí trong ba ngày, đêm đến trên đài cao là những cô nương phố hoa đang ca múa, toàn quốc từ già đến trẻ là một mảnh không khí vui mừng.
Mà trong đại sảnh của Thu gia bảo, lại tụ tập những người tài ba dị sĩ nổi danh khắp thiên hạ, ngay cả quan viên cũng không sợ dị nghị mà đến đây chúc mừng.
“Các vị tân khách, thực xin lỗi vì đã để các vị đợi lâu.” Đại tổng quản của Thu gia bảo Thu Mộc đứng ở một bên cất cao giọng nói, ngay cả một người luôn lãnh đạm như hắn cũng không nhịn được mà bị quang cảnh tràn ngập vui mừng làm cho phấn khích, khóe miệng mỉm cười, “Xin mời bảo chủ.”
Thu Trường Thiên từ bên trong thính phòng bước ra, hướng về hai bên chắp tay khách khí, đổi lấy là từng đợt tung hô chúc mừng vang lên.
“Tân nương tử đâu?!”
“Đừng để chúng ta đợi lâu, mau ra đây đi!”
“Đúng rồi, đúng rồi! Mau để cho tân nương tử xuất hiện đi!”
Thu Trường Thiên cười nhưng không nói, hướng về phía Thu Mộc gật đầu.
“Giờ lành đã đến, thỉnh tân nương!”
Vốn đại sảnh lúc trước rất ồn ào, lúc này lại im lặng đến lạ thường, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào cửa trước, đèn ***g đỏ chiếu sáng màn đêm, *hỉ bà đỡ tân nương tử chậm rãi bước vào
*hỉ bà : là bà mai có phải không nhỉ
Tiếng nhạc, tiếng sáo lập tức vang lên, là tấu khúc đặc trưng của ngày thành hôn. Nếu như ngày thường Thu Trường Thiên nhất định đã bực mình mà đánh tan xác mấy tên thổi kèn đánh trống kia, thế nhưng hiện tại trái tim của hắn lại hòa theo thứ âm thanh đinh tai nhứt óc này mà đập loạn không ngừng.
Đột nhiên toàn bộ tân khách khẽ động.
Thu Trường Thiên lập tức siết chặt hai tay, nhìn tân nương đang bước lên bậc cửa, tư thế nghiêng vẹo như có điểm sắp ngã xuống, trống ngực lại càng đập kịch liệt.
Thu Mộc nghiêng người ngăn cản Thu Trường Thiên, nếu không có lẽ Thu Trường Thiên đã xông ra ngoài rồi.
“Chủ tử, không sao đâu”
Đương nhiên hắn biết không có việc gì, hỉ bà đứng bên cạnh chính là Lý Thi Thi. Thế nhưng lúc này trong mắt của Thu Trường Thiên chỉ tồn tại duy nhất hình bóng người đang mặc y phục đỏ thắm, đầu đội khăn che đang bước đến kia.
“Tân nương cẩn thận một chút nha! Nếu ngã, Thu đại hiệp của chúng ta sẽ rất đau lòng đó a!”
Tiếp theo là một trận cười vang dội, Thu Trường Thiên cũng theo đó mà thả lỏng đôi chút, mới phát hiện vừa rồi thực căng thẳng, ngay cả bả vai cũng đều run lên, còn phát hiện trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi từ lúc nào.
Thật sự là càng ngày càng không tiền đồ mà.
Ánh mắt của Thu Trường Thiên vẫn không rời người đang chậm rãi bước đến gần.
Đó là thê(vợ) của hắn a, là “mẫu thân” của con hắn, người mà hắn đã trao trọn trái tim mình, chỉ một người duy nhất, mãi mãi bên nhau không chia lìa.
Rõ ràng chỉ là một nghi thức, nhưng sao Thu Trường Thiên càng ngày càng không có biện pháp thả lỏng, trong mũi còn có chút chua xót.
Sau khi Huỳnh sinh Anh nhi, quả thực lần đó hắn đã lo lắng và khổ sở đến rơi lệ. Thu Trường Thiên cảm thấy chính mình dường như ngày càng yếu đuối. Không thể như vậy được, hắn muốn trở trành một nam nhân mạnh mẽ để có thể bảo hộ và làm chỗ dựa vững chắc cho Huỳnh.
Thu Trường Thiên nghiến chặt răng, chờ Huỳnh bước đến cùng hắn bái thiên địa, chân chính kết thành phu thê.
Thế nhưng Huỳnh cư nhiên lại dừng bước.
“Tân nương làm sao vậy? Không phải mỏi chân chứ, mau, mau, tân lang đợi đã muốn gẫy lưng rồi nha.”
Thu Trường Thiên khẽ cười, với truyền thống của Thu gia bảo, chính thê ứng với trách nhiệm của chủ mẫu. Bái đường là lúc chỉ có thể để hỉ bà nâng đỡ và phải dùng khăn voan che khuất tầm mắt, bước đi cũng khó khăn, tân lang chỉ có thể đứng ở một bên, thẳng đến khi tân nương đi đến cuối phòng, hai người bái đường, rồi mới vào động phòng.
Thu Trường Thiên cố gắng nhẫn nại không đi đỡ Huỳnh, nhưng hiển nhiên bên kia xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, Huỳnh đứng ở cách đó không xa nói cái gì cũng không chịu đi tiếp.
Trên mặt Thu Trường Thiên là cười, trong lòng lại lo lắng, thậm chí có chút bốc hỏa, hắn đụng vào Thu Mộc một cái, Thu Mộc hiểu ý, lập tức bước lên phía trước dò hỏi.
“Xảy ra chuyện gì? Sao không đi tiếp?”
Lý Thi Thi cũng thật khó hiểu, nhìn tân nương đang đội khăn voan hồng sắc: “Huỳnh, ngươi nghe lời, trước tiên bái đường, bái xong lại đi nha.”
Thu Mộc nghĩ có thể Huỳnh muốn đi vệ sinh, hạ giọng nói: “Huỳnh công tử, vô luận là cái gì cứ bái đường trước rồi nói sau, lúc này ngài nên nhẫn nại.”
“Tại sao phải nhẫn nại?”
Ban nãy xa xa không biết rằng, vỗn dĩ hỉ bà là Lý Thi Thi đang cầm lấy tay của Huỳnh, mà y lại giãy giụa không thôi.
“Buông ra, ta đi một lúc sẽ trở lại a”
Thu Mộc thầm kêu khổ:
“Đã đến đây rồi, sao có thể để ngài rời đi a, trước nhẫn nại một chút? Van xin ngài mà.”
Lại có tân khách cười trêu chọc: “ Tân lang, có phải tân nương tử muốn bỏ trốn hay không? nhanh đến bắt lại đi.”
Thu Trường Thiên đang lo lắng, còn bị người trêu ghẹo, lửa giận vẫn chưa có bùng nổ, bất an lại ngày càng tăng.
Nhìn biểu tình của Thu Mộc, dường như có sự cố ngoài ý muốn, vậy hắn muốn qua đây hay không?
“Không muốn.”
Lúc này Huỳnh đột nhiên lại đẩy hỉ bà bên cạnh ra, một phen xốc khăn voan lên.
Lúc này trái tim Thu Trường Thiên cũng ngừng đập, tân khách tựa hồ bị hành động của Huỳnh hù dọa rồi, kế tiếp là một trận im lặng.
“Không phải hắn muốn đào hôn chứ.” Vị trí ngồi của Bạch Qùy là gần cạnh Thu Trường Thiên, một câu trêu ghẹo của hắn không cần nói to cũng có thể khiến rất nhiều người nghe được.
*đào hôn: chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân bị ép buộc, trước ngày cưới bỏ nhà trốn đi.
Mặt khác không đợi tân khách phản ứng, Thu Trường Thiên lập tức xông lên phía trước, mặc dù động tác của hắn có nhanh, nhưng cũng không nhanh bằng Huỳnh.
Huỳnh nắm lấy khăn voan đội đầu, thừa dịp mọi người hai bên chưa lấy lại tinh thần, lập tức vọt đến bên cạnh một tân khách.
“Huỳnh!”
Thu Trường Thiên chỉ kịp túm được một bàn tay của hắn.
Huỳnh hơi giật mình nhưng chưa phát hiện, lập tức bổ nhào lên người một vị nam tử áo trắng, một tay ôm lấy cổ của hắn.
“Tuyết!”
Thu Trường Thiên theo bản năng kéo Huỳnh lại, một lần nữa ôm hắn vào lòng .
“Là Tuyết, là Tuyết.”
Nhìn kỹ đi, mặc dù vị khách nhân kia cũng mặc áo trắng, có điều bộ dáng đó phong thái hơn Bạch Qùy đến vài cấp bậc, một lớp vải tơ tằm mỏng được phủ bên ngoài ngoại sam, chỉ cần đứng ở bên cạnh hắn đã cảm thấy một trận thanh mát.
Nam tử có dung mạo bình thường, thế nhưng khi cười rộ lên lại quyến rũ đến kỳ lạ, có thể so với những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, khiến cho người ta không thể dời đi tầm mắt, mà những đường nét trên gương mặt cũng ẩn chứa đầy phong tình làm cho bao người say mê. ( Chém=)))
Thu Trường Thiên ôm chặt Huỳnh cơ hồ như đang muốn nhảy dựng lên.
“Ngoan, nghe lời, hành lễ trước, sau sẽ lại ôn chuyện.”
Huỳnh không suy nghĩ chút nào đã lắc đầu lia lịa.
“Không muốn, chờ một chút sẽ lại hành lễ.”
Thấy nam tử áo trắng kia cười đến xán lạn, Thu Trường Thiên nghiến chặt răng, ôm mặt Huỳnh xoay lại.
“Nghe lời, muốn cho thần linh biết được chúng ta vĩnh viễn ở cạnh nhau, nếu đợi lâu họ sẽ tức giận, cũng không để chúng ta ở bên nhau nữa.”
Huỳnh bị bộ dáng nghiêm túc của Thu Trường Thiên hù dọa, cuối cùng mới ý thức được “Chuyện nghiêm trọng” này, lại quay đầu nhìn qua Tuyết.
Tuyết nghe thấy những lời Thu Trường Thiên vừa nói liền bị chọc cười khúc khích thành tiếng, rồi mới hơi dựa vào người phía sau, phía sau hắn có một nam tử thân áo lam tướng mạo cao lớn, người này đỡ lấy thắt lưng của hắn, để cho hắn dựa vào người mình.
“Tuyết công tử, thỉnh đợi ở đây một chút, sau khi hành lễ xong ta liền mang Huỳnh đến đây ôn chuyện cùng ngươi.”
Tuyết gật đầu dường như làm bộ khách sáo.
Thu Trường Thiên lập tức kéo Huỳnh đi xuống cuối phòng, tân khách lại làm một trận giễu cợt.
“Ô, tân lang đang ghen a!”
“ Tân lang không nỡ để tân nương chịu mệt mỏi kìa.”
“Tân nương thật xinh đẹp nha!”
Huỳnh biết tân nương là đang nói y, cho nên mới ngẩng đầu hướng về phía những tân khách đang ồn ào mà mỉm cười.
Nhất thời không một người nào nói nữa.
Ánh mắt đó… Khiến cho người ta muốn làm mọi việc vì y, muốn đem mọi thứ tốt nhất trên đời đặt dưới chân y, không muốn để y phải chịu bất cứ ủy khuất gì.
Thu Trường Thiên tiếp nhận khăn voan Lý Thi Thi đưa tới, đưa tay trùm lên trên đầu Huỳnh.
“Hành lễ!”
Thu Mộc đứng ở một bên lập tức cất cao giọng:
“Giờ lành đã đến, hành lễ! Nhất bái thiên địa!”
Cái này Huỳnh đã cùng Thi Thi học qua, đầu tiên phải hướng ra ngoài, sau đó phải cùng Thu Trường Thiên quỳ xuống.
“Nhất khấu đầu!”
Tiếp theo đứng lên, hướng trước bài vị cha mẹ Thu Trường Thiên:
“Nhị bái cao đường! Nhị khấu đầu!”
Lần này không cần đứng lên, mà phải di chuyển đầu gối, hai người mặt đối mặt.
“Phu thê giao bái! Tam khấu đầu!”
“Lễ thành!”
Huỳnh cũng không cần giúp đỡ, một phen vén khăn voan ném bay ra xa mà kéo Thu Trường Thiên đứng dậy.
“Đi, đi động phòng a.”
Tân khách nhìn vị tân nương tử này, trong thiên hạ chỗ nào cũng đồn thổi nàng cơ trí hơn người, mà lúc này chứng kiến tận mắt thì ngoại trừ xinh đẹp ra là khờ dại còn có chút ngớ ngẩn.
Thu Trường Thiên thực bất đắc dĩ bị Huỳnh kéo dậy, đi về phía phòng trong. Đột nhiên Huỳnh quay trở lại, đứng đối diện với nam tử áo trắng.
“Tuyết, mau vào động phòng a, đi nhanh lên.”
Ai nha nha thực không nhịn được nữa, tuy không muốn để cho vị tân nương này cảm thấy khó xử cùng xấu hổ, nhưng thật sự nhịn không được mà, từng tham gia qua nhiều hôn lễ, mà chuyện lúc này thật sự trước nay chưa từng có a.