Xà Yêu

Chương 45

Thu Trường Thiên suy yếu nằm trên giường, nhìn ái nhân ngồi một bên đang nắm tay mình.

Hắn đã sống thật lâu, nhưng vẫn sống không đủ.

Đã vài thập niên trôi qua nhưng dung nhan của Huỳnh chưa từng thay đổi , vẫn là dáng vẻ thiếu niên khi mới gặp hắn. Thời gian dần trôi lại càng làm hắn không thể thiếu vắng người ấy, Thu Trường Thiên chỉ có thể càng ngày càng yêu y.

Nắm chặt bàn tay non mịn của Huỳnh, y dịu dàng cười với hắn, “Sao vậy? Nghĩ đến bọn nhỏ sao?”

Sống với nhau vài thập niên nên cho dù Thu Trường Thiên không nói lời nào, Huỳnh cũng có thể đoán ra suy nghĩ trong lòng hắn.

“Ta đã nói sẽ gọi bọn nhỏ đến , ngươi chờ một chút , ta liền báo tin cho bọn hắn.”

Thu Trường Thiên vẫn nắm tay Huỳnh không chịu buông, Huỳnh giống như một hài tử nghịch ngợm mà nhìn Thu Trường Thiên, “Không buông tay, sao ta gọi chúng được

Thân thể suy yếu đã làm cho Thu Trường Thiên cơ hồ nói không ra lời, vừa rồi hắn lại nằm mơ.

Trong đầu hiện lên hình ảnh hắn đang cưỡi ngựa giữa sa mạc rộng lớn, cha mẹ hắn, gia nghiệp của hắn, thế lực của hắn, bằng hữu của hắn, hài tử của hắn, nhưng chiếm cứ nhiều nhất vẫn là Huỳnh.

Thu Trường Thiên tự cho mình không phải là người tham lam, hắn nghĩ chỉ cần cả đời này là đủ rồi, nhưng đến khi sắp chết vẫn không cam lòng mà buông tay.

Hắn còn muốn Huỳnh, muốn càng nhiều càng nhiều, đời đời kiếp kiếp ở bên cạnh y.

Huỳnh lấy khăn lụa xoa khuôn mặt đầy nếp nhăn của Thu Trường Thiên, ánh mắt thâm tình như nước.

Chính là ánh mắt này đã khiến cho Thu Trường Thiên cảm thấy mình vẫn chưa già, còn có thể sống cùng y mãi mãi.

Sau khi những bằng hữu lần lượt qua đời, hắn vẫn không tự giác được sẽ có ngày mình cũng phải rời đi. Tới bây giờ thì nội tạng trong thân thể đã lão hóa, không còn chống đỡ được nữa, hiện giờ muốn nói cũng không thốt nên lời .

“Ta…Là không… Phải…Rất xấu…”

Huỳnh đột nhiên nở nụ cười, cười xong liền nhẹ nhàng vuốt ve trán Thu Trường Thiên, “Nói cái gì vậy, ngươi vẫn rất suất nha.”

Một đời anh hùng, tuổi xế chiều là lúc được người mình yêu ở bên cạnh yêu thương chăm sóc.

“Nhân loại…còn có…kiếp sau…không…?! ”

Huỳnh tiếp tục lau mồ hôi trên người Thu Trường Thiên, mồi hôi của hắn chảy nhiều lắm, rất không bình thường, dường như Huỳnh không chú ý đến thể trạng của hắn, tay vẫn lau mồ hôi. “Ta cũng không biết, có chuyện gì sao?”

Thu Trường Thiên ngượng ngùng vì ý tưởng lúc nãy của mình, Huỳnh là vì muốn báo ân mới cùng hắn một chỗ, hơn nữa hắn cũng sớm biết đã báo sai người, cư nhiên còn muốn ước định vào kiếp sau, rõ ràng da mặt cũng quá dày a.

“Nếu có, ta sẽ đi tìm ngươi.” Ngữ điệu ôn nhu của Huỳnh căn bản không giống như đang đùa cợt.

Thu Trường Thiên vươn cánh tay đang run rẩy hướng về phía Huỳnh, Huỳnh hiểu ý liền cúi thấp mặt xuống.

Chạm vào lông mi của Huỳnh, cái mũi, đôi môi, da thịt mềm mại mát lạnh. Nghĩ muốn nhớ kỹ y, khắc sâu hình ảnh y trong tâm trí , nếu có thể chuyển thế chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra y.

“Nhất… định…”

Thu Trường Thiên mỉm cười, nếp nhăn trên gương mặt dần dần giãn ra, hai mắt từ từ nhắm lại .

“Ân.” Huỳnh cúi xuống hôn lên trán của hắn, rồi mới đến cái mũi, tiếp đến là đôi môi…

Vẫn giống như trước đây, mãi mãi là như vậy.

Thu Trường Thiên hưởng thọ tám mươi tuổi.

Đem thi thể của Thu Trường Thiên chôn ở rừng trúc nơi bọn họ ẩn cư, từ đầu đến cuối Huỳnh chưa từng rơi một giọt nước mắt.

Hắn bi thương sao? Không, hắn chính là đang cảm thấy tiếc hận.

Ngày đó, có hai người đến rừng trúc.

Một người là Tuyết, hắn cầm phách tinh của Huỳnh, “Nếu Thu Trường Thiên không chết, thì cũng sẽ biến thành yêu quái.”

Huỳnh mỉm cười tiếp nhận phách tinh tử sắc, “Ta không muốn hắn biến thành yêu quái, trước cứ lấy lại phách tinh, qua một thời gian ta sẽ lại đi tìm ngươi.”

Tuyết cũng không có bi thương khi người yêu mất đi, “Nhân loại không tốt chính là ở điểm ấy, dương thọ quá ngắn, chuyển thế cũng khó tìm.”

“Ngươi còn muốn đi tìm hắn sao?”

Tuyết hất tung cái mũđang đội ở trên đầu, bỗng nhiên một đôi tai màu trắng hiện ra, “Chuyện đó nói sau, có lẽ không biết chừng ta sẽ yêu thương người khác.”

Huỳnh nuốt vào phách tinh của chính mình, đột nhiên cả người bay lên biến hóa lấp lánh, khóe mắt trở nên hẹp dài, đồng tử thu nhỏ lại, tóc dài bay phấp phới trong không trung, bỗng chốc liền đáp xuống mặt đất.

“Vật đã hoàn chủ, ta đi đây.”

“Gấp cái gì, ngồi một chút nữa đi.”

Xung quang Tuyết xuất hiện sương trắng, thân mình dần biến mất trong không trung, “Quên đi, đứng ở xa đã ngửi thấy mùi thối trên người, tiểu tử chết tiệt.”

Người mà Tuyết nói đến, là Thu Linh Tiên mới vừa bước vào trong rừng trúc.

Rõ ràng hắn cũng là *tóc bạc chi năm, nhìn thoáng qua vẻ ngoài cũng chưa quá trung niên, vung phất trần, “Cha.”

Huỳnh xoay đầu lại nhìn đứa con y sinh ra, “Linh Tiên.”

Nhìn qua bên ngoài, quan hệ phụ tử của hai người này hẳn là không ai biết, bọn họ cũng chưa cảm thấy không thích hợp.

“Ngươi trầm ổn hơn rất nhiều rồi.”

Nhìn qua vẻ ngoài của Thu Linh Tiên, phải nói là cốt cách phi phàm, mới trước đây còn là đứa trẻ bướng bỉnh cùng nghịch ngợm , nay những tác phong thuở nhỏ đã biến mất. “Sư phụ báo mộng cho ta, bảo ta nói với cha mấy câu.”

Huỳnh xoay người, vạt áo tung bay theo động tác của y, toát ra vẻ mị hoặc nói không nên lời, “ Thắp cho phụ thân ngươi một nén hương đi.”

Thu Linh Tiên nhìn mộ phần mới tinh kia, “ Người chết đi bất quá cũng chỉ là một khối trống rỗng.”

“Linh Tiên,” Huỳnh nghiêng mặt, dùng khóe mắt nhìn Thu Linh Tiên. “Lại đây, dập đầu.”

Vẻ mặt bất đắc dĩ cùng khó xử không ai bì nổi dần xuất hiện, cuối cùng chỉ thở dài, ngoan ngoãn dập đầu dâng hương.

“Sư phụ nói, ngươi tu hành chưa đủ, lại có pháp lực yêu tộc . Ngươi cùng phụ thân tâm tình hảo, cho dù sư phụ muốn giúp ngươi thành tiên, nhưng vướng bận của ngươi còn rất nhiều, sợ là không thể được. Hiện tại phụ thân đã mất, sư phụ bảo ta hỏi cha một chút, có muốn phi tiên không?”

Huỳnh khẽ mỉm cười, trong ánh mắt lộ ra vẻ mê hoặc lòng người , “Thành tiên? Bao nhiêu năm.? ”

“Với tu hành hiện tại của cha, ít nhất phải ba trăm năm.”

“Linh Tiên, ngươi tính giúp cha, bao lâu phụ thân ngươi mới có thể chuyển thế.”

Thu Linh Tiên ngẩn người, tuy rằng quan hệ của hắn cùng với phụ thân và cha không thân thiết giống như các vị huynh đệ khác, thế nhưng lúc nào cũng không có biện pháp từ chối yêu cầu của bọn họ. Hơn nữa dường như đã xa cách cha hắn vài thập niên, nhưng nếu nói ra sẽ hủy đi mười năm đạo hạnh của hắn.

Mà Thu Linh Tiên lại không có biện pháp nói không, đành phải ngồi xếp bằng, nhắm mắt, niệm chú.

Đúng lúc pha xong trà, Thu Linh Tiên chậm rãi mở mắt, Huỳnh đưa chén trà cho hắn, “Tìm được rồi sao?”

“ Thế tiếp theo, phụ thân là nữ nhân.” Bất quá là nữ hoàng, không hổ là phụ thân của hắn a, cho dù chuyển thế cũng không phải là người thường.

“Đoàng!” Chén trà trong tay Huỳnh cứ như vậy rơi xuống thay cho tiếng trả lời, “Vậy kiếp sau nữa là ở đâu?”

************

Năm 2010 thành phố S rạng sáng 02: 00

Hắn mệt mỏi bước đi trong con ngõ nhỏ u ám, thân thể mệt mỏi giống như muốn rời ra thành từng mảnh.

Hắn mệt, không phải bởi vì hắn ngu, mà là hắn muốn có nhiều thứ hơn nữa.

Hắn là cô nhi, không ai giúp đỡ, thế nhưng hắn muốn học đại học, hắn muốn thành công, hắn muốn có địa vị cao nhất trong cái thành phố này, giẫm lên trên mọi người, cúi xuống mà nhìn bọn họ, để cho tất cả mọi người biết, bọn họ đã khinh thường nhầm người rồi!

Hắn, nhất định phải thành công.

Cho nên hiện tại hắn rất mệt.

Vì không thể chỉ làm mỗi gác cổng ký túc xá, lại còn phòng trọ, rất nhiều thứ cần chi tiêu, chỉ có thể làm việc nhiều hơn.

Đã 30 tiếng hắn chưa được ngủ, thật quá mệt mỏi…

Khom người, cuối cùng đường cũng có một cột đèn không bị hỏng.

Có một người đứng dưới đèn đường, bóng dáng thật dài dọa hắn suýt nữa nhảy dựng lên , phải biết rằng khu này nổi danh hỗn loạn.

Cước bộ không dừng lại, vừa đi vừa đánh giá người đang đứng dưới đèn đường kia.

Người nọ đưa lưng về phía hắn, sau khi nghe được tiếng bước chân, xoay đầu lại, mái tóc dài buông xõa ở bên hông.

Đang hình dung gương mặt của người nọ…

Xinh đẹp giống như đã từng phẩu thuật thẩm mỹ, toàn thân tản mát ra hơi thở quyến rũ, xem ra không giống nam kỹ nghèo túng, mà sao lại chạy vào trong ngõ hẻm này nhỉ, nếu đứng ở chỗ này hẳn là không bắt được khách đâu a.

Người nọ nhìn hắn, khẽ mỉm cười, răng nanh đều chưa có lộ ra, ánh mắt rạng ngời, dường như cảm giác cả người đều biến đổi.

Đột nhiên trái tim đập mạnh một chút, thế nhưng rất nhanh hắn liền cúi đầu, vội vàng đi qua người kia.

Hiện tại hắn không thể cùng người kia làm chuyện đó, cúi đầu không nhìn y, cố gắng khống chế dục vọng của mình.

Bây giờ hắn chưa thể làm gì được, có vài thứ vẫn không thể muốn, còn phải phụ thuộc vào rất nhiều việc, chờ hắn thành công mới có tư cách hảo hảo hưởng thụ.

Hắn đi qua người kia, tốc độ rất nhanh, liền tạo ra một luồng gió thổi qua người nọ.

Người nọ không nói gì, mặc cho hắn đi qua, thế nhưng hắn biết người nọ đã quay đầu lại, vẫn nhìn bóng lưng của hắn.

Hắn cắn chặt răng, bước nhanh hơn.

Đáng giận!

Hắn xoay người, đi đến bên cạnh người nọ, “Có phải cậu không biết đường hay không, muốn đi đâu, tôi dẫn cậu…”

Lời của hắn còn chưa nói hết, người nọ liền ép sát người hắn, hôn lên cổ của hắn.

Hắn bị dọa sợ, không, không phải hắn sợ, chính là hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào, “Uy, cậu…”

Người nọ ngửi qua cổ của hắn, liền đem mặt vùi vào trước ngực hắn, mà hắn đã ba ngày chưa tắm rửa chưa thay quần áo nữa chứ.

Hắn lúng túng mặt ửng đỏ, “Tôi…Tôi không có tiền…”

Người nọ cười ra tiếng, tiếng cười đó như truyền thẳng vào trong thân thể hắn, dường như cảm thấy cơ thể phi thường sảng khoái, cơ hồ hạ thân có phản ứng.

Người nọ ngẩng đầu , “Chờ anh có tiền, tôi lại tới tìm anh.”

Nói xong người nọ cư nhiên xoay người rời đi, kỳ thật việc này mới là bình thường, loại người như bọn họ không có tiền sẽ không dây dưa, những người nhiều tiền lắm của mới có đủ tư cách chơi đùa, hắn không phải đã sớm biết sao ?!

Thế nhưng hắn vẫn không tự giác mà vương tay ra giữ lấy người nọ, “Cậu tên gì.”

Ánh mắt người đó mở to, khóe môi nhếch lên trông đáng yêu nói không nên lời, “Huỳnh, dễ nghe chứ.?!”

Hiện tại tầm mắt đối phương như một tia lửa đang thiêu đốt cơ thể hắn, nào có tinh lực suy nghĩ xem tên đó có dễ nghe hay không, trên tay không tự giác mà sử dụng một chút sức lực, “Nhất định tôi sẽ đi tìm cậu.”

Rõ ràng hắn dùng sức như vậy, lại bị Huỳnh dễ dàng rút ra, “Hảo, tôi chờ anh.”

Huỳnh không lưu luyến một chút nào liền xoay người rời đi, cho dù biết người kia đang thống khổ nhìn theo bóng dáng mình, nhưng y cũng không quay đầu lại.

Một ngàn năm y cũng chờ được , huống chi chỉ vài năm ngắn ngủi.

END

_________________________

Tiêu: Năm mới ta post luôn, coi như phần Thiên Huỳnh là xong rùi nha, còn phần phiên ngoại kia là truyện về riêng 2 đứa con ^^
Bình Luận (0)
Comment