Lại một mùa xuân nữa đến trên đỉnh Nga My.
Mùa xuân khoác cho rừng Tử Trúc chiếc áo gấm rực rỡ thêu trăm hoa vạn sắc. Mấy gốc đào trước sân trúc gian của ta cũng đâm chồi nảy lộc, xòe bung cánh mỏng khoe màu hồng phơn phớt tươi thắm.
Ta vừa muốn ngắm hoa, lại vừa muốn lười nhác nằm dật dựa, vì thế Tiểu Bạch bắc một chiếc giường cạnh bên cửa sổ, để ta có thể nằm nhìn ra bên ngoài, tiện cả đôi đường. Ta nằm rúc trong lòng Tiểu Bạch, thấy ngàn cánh đào mơn mởn rơi rụng lất phất, đương cái độ rực rỡ nhất ấy, chúng buông mình lìa cành.
Ta hỏi:
"Tại sao hoa đào lại rụng khi chưa tàn?"
Tiểu Bạch châm một ấm trà, thong thả đáp:
"Hồng nhan tự cổ như danh tướng, bất hứa nhân gian kiến bạc đầu (1), có lẽ chúng sớm lìa cành bởi không muốn ai thấy dáng vẻ héo úa của mình, để trong mắt người đời, vẻ đẹp đẽ diễm lệ ấy là bất tử..."
(1) Tạm dịch: Xưa nay má hồng tựa danh tướng, Chẳng để nhân gian thấy bạc đầu
Ta cái hiểu cái không, chỉ vờ gục gặc đầu ra vẻ thông thái.
Tiểu Bạch bật cười, cọ cọ vào trán ta, trầm lặng một lúc, lại bảo:
"Nếu... Có một ngày, vi huynh không còn tốt đẹp như Thanh nhi vẫn nghĩ, Thanh nhi... sẽ làm thế nào?"
Ta dụi dụi đầu trong lòng hắn, lo lắng hỏi:
"Lúc đó thì ca ca sẽ không thương Thanh nhi nữa sao?"
Tiểu Bạch dịu dàng vuốt mấy lọn tóc bị gió thổi rối tung của ta, khẽ nhéo chóp mũi của ta một cái, đáp:
"Thanh nhi vô lương tâm, lại còn hỏi à? Nàng là thịt trong tim ca ca, không thương nàng thì thương ai?"
Ta liền cười hì hì, bảo:
"Nếu Tiểu Bạch vẫn thương muội như cũ, thì huynh vẫn mãi là ca ca của muội, mà đã huynh là ca ca của muội, thì việc thay đổi thành ra thế nào còn có gì quan trọng nữa sao?"
Tiểu Bạch chợt ôm ghì ta vào lòng, hôn khắp lên trán, lên mặt ta, thì thào:
"Bảo bối của ca ca... Sinh mạng của ca ca... Thanh nhi phải luôn nhớ rằng, ca ca làm bất cứ điều gì, cũng là vì Thanh nhi, vì tương lai của chúng ta... Cho nên, Thanh nhi phải tin ca ca, mặc kệ kẻ bên ngoài nói thế nào, cũng không cần để tâm đến lời chúng, biết không?"
Ta không hiểu gì, cũng gật gật đầu, dạ một tiếng cho Tiểu Bạch vui lòng.
Tiểu Bạch thấy ta ngoan ngoãn như vậy, hài lòng mỉm cười, nói tiếp:
"Kỳ lột da tán công của ta lại sắp tới, vi huynh phải bế quan tĩnh dưỡng, không thể ở bên bảo vệ nàng được, Thanh nhi phải ngoan, nghe lời ta dặn, tuyệt đối không được rời khỏi ngọn núi này, đã rõ chưa?"
Ta phụng phịu nhe răng với hắn, hừ một cái nói:
"Ba trăm năm nay huynh có từng mở kết giới cho ta ra ngoài đâu, ta dù có muốn xuống núi, cũng đành lực bất tòng tâm thôi!"
Tiểu Bạch thở dài thật khẽ, vòng tay ôm lấy thắt lưng ta, chầm chậm mở miệng bảo:
"Thanh nhi phải biết, những gì ca ca làm..."
"Những gì ca ca làm đều là vì tốt cho Thanh nhi, Thanh nhi chỉ cần ngoan ngoãn làm theo là được rồi, ca ca tuyệt đối không hại muội muội của mình đâu. Huynh định nói thế phải không?" Ta cắt ngang lời hắn, tuôn ra một tràng dài, lại hừ thêm cái nữa, bức xúc phản bác, "Huynh đã nói câu này mấy trăm lần rồi, ta nghe cũng muốn mòn tai! Tiểu Bạch, huynh chỉ nghĩ phải làm sao để tốt cho ta, nhưng ta nghĩ thế nào, cảm nhận ra sao, huynh lại chưa từng màng đến!"
Tiểu Bạch có lẽ đã quen với tính khí thất thường của ta, bấy giờ cũng chỉ cười cười, để mặc ta trút giận cho thỏa lên người mình, xong xuôi hắn mới nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng ta, dịu giọng hỏi:
"Thanh nhi đã nguôi giận chưa? Uống cốc trà thấm giọng đi rồi hãy mắng tiếp, nếu không thì chốc nữa cổ họng lại bị đau..."
"Đau là chuyện của ta, không cần huynh lo!" Ta quay mặt đi, lại hừ một cái.
Tiểu Bạch bất đắc dĩ, cười khổ dỗ dành:
"Được được, là chuyện của Thanh nhi, nhưng mà... Thanh nhi đau một thì ca ca đau trăm, xem như là vì ca ca, uống một cốc trà đi, được không?"
Ta nghe giọng điệu dịu dàng cam chịu của hắn, lòng đã mềm nhũn ra, răng cũng thu lại, liền nhận lấy cốc trà hắn đưa, uống một ngụm.
Tiểu Bạch mỉm cười xoa xoa đầu ta, khen:
"Thanh nhi ngoan lắm."
Ngoan lắm? Xem ta là rắn con ba tuổi sao? Ta không phục, cãi lại:
"Năm nay ta đã năm trăm tuổi rồi, không phải rắn con đâu!"
Tiểu Bạch bật cười, lại cọ cọ cằm vào trán ta, híp mắt rắn ghé sát vào tai ta thì thầm:
"Bảo bối của ca ca có phải là rắn con hay không, ca ca đương nhiên biết rõ... Đến đây, để ca ca xem Thanh nhi lớn như thế nào rồi.."
Đôi tay thon dài của hắn lại thuần thục lướt xuống thắt lưng của ta, giật nhẹ một cái, xiêm y rối loạn. Hoa đào lả tả bay, lòng người phảng phất say.
"Khoan đã... Ta còn chưa nói xong... ta muốn xuống n.... ưm..."
"Thanh nhi tốt nhất là nên tiết kiệm hơi sức, chút nữa đừng có xin tha..."
"Ưm... Ưm..."
Lúc đó, ta rơi vào nửa tỉnh nửa mê, hai ngày sau thức dậy, nghĩ lại mới phát hiện ra, bản thân đã ngu ngơ bị Tiểu Bạch làm cho mê mẩn, quên mất một việc rất quan trọng - hỏi tội hắn!
Đây đã là lần thứ chín trăm bảy mươi ba ta bị Tiểu Bạch dùng mỹ xà kế mê hoặc, quên mất mục tiêu đấu tranh của mình! Thế mới biết xà sắc hại rắn thê thảm biết chừng nào!
Người ngoài nhìn vào, rõ ràng là ta đanh đá chua ngoa, bắt nạt Tiểu Bạch, lại không ai biết rằng, kỳ thực cả đời này của ta luôn bị hắn nắm trong tay. Ta chưa từng, và cũng chẳng bao giờ có thể làm theo ý mình, tất cả đều mặc hắn bày bố.
Òa òa, làm một con rắn, hơn nữa lại là một con rắn thành tinh như ta, lại sống thất bại đến vậy, thật là không muốn sống nữa!
Cho nên, các người nên nhìn thảm cảnh của ta mà rút kinh nghiệm, tuyệt đối không được dây vào loại giống đực bên ngoài đẹp như tiên, miêng đầy mật ngọt thế này! Hố! Hố! Tất cả đều là hố cả!.___.
______
Tiểu Bạch bế quan được ba ngày, lần đầu tiên ta bắt gặp một vật bên ngoài xâm nhập được vào kết giới trên ngọn núi này. Đó là một con hạc giấy màu xanh lục, dường như đã bị người ta thi pháp lên. Ta hiếu kỳ vươn đuôi quấn lấy nó kéo xuống, chỉ thấy bên trên chỉ một hàng chữ ngắn gọn xiêu vẹo, hẳn là phải viết trong lúc vội vã lắm:
"Tố Trinh gặp nạn tại Bán Bộ Đa, hãy nhanh đến cứu!"