Xà Yêu – Quân Phu Nhân

Chương 14

“Bạch công tử đã về rồi ~~ Bạch công tử đã về rồi ~~ ”

Trên đường theo Vạn Ninh, hương dân đứng tách ra hai bên ở ngã tư, nhìn thấy Bạch công tử anh tuấn, tiêu sái không khác tiên nhận bị người khác kéo về phía phủ nha ── vốn là Bạch công tử tự mình một người đi, nhưng  trên đường gặp được hai người dân, bọn họ sợ mắt hắn không tốt sẽ gặp phải nguy hiểm, liền nhiệt tình chủ động đưa y đi.

Vạn Ninh chiều tối hôm qua bị bắt, hiện tại đã là sáng ngày hôm sau, không biết Huyện thái gia đã xử trí Vạn Ninh thế nào? A Bạch có chút bận tâm, tuy nhiên chỉ cần hắn không chết, y cũng có thể dùng tinh khí của mình cứu sống, những vẫn là lo lắng không thôi.

Vốn lúc ở Vạn gia không thấy có ai, y định dùng thuật độn thổ để đi dò xét tình hình, ai ngờ đương lúc tìm chỗ đất mềm mềm để thi hành thuật pháp thì ven đường đột nhiên xuất hiện hai người, nhìn thấy y mà cứ như nhìn thấy họ hàng, mỗi người một bên lôi y đi.

“Bạch công tử a, a Ninh bị huyện thái gia vu oan a!”

“Lão muốn bảo thạch của a Ninh, lại vừa vặn mấy ngày nay ngài biến mất tăm, đã thế nơi cuối cùng ngài đặt chân đến lại là nhà a Ninh, vậy nên lão liền vu cho cậu ta là giết hại ngài rồi bắt giải đi!”

Hai vị hương dân phi thường tận tụy, đem sự tình một mạch kể lại hết, thuận tiện phụ thêm ác trạng của huyện thái gia. Chờ đến khi hai người đó nói xong thì cũng đã đến gần khu chợ, người dân nguyên bản còn đứng xúm xụm, nhìn thấy y liền lũ lượt kéo nhau về phủ nha.

Huyện thái gia đương nhiên lập tức sẽ biết tin tức này, nổi giận đùng đùng hỏi sư gia.

“Ngươi không phải nói họ Bạch kia xác định là mất tích sao? Tại sao lại đã trở lại?”

“Đại nhân, ta thật sự đã phái tất cả nha dịch trong phủ đi đến cả vùng lân cận để tìm kiếm, quả thực không có ai từng trông thấy họ Bạch kia a!”

“Bên ngoài không có ai trông thấy thì tức là chưa rời khỏi huyện nha, đạo lý đơn giản như vậy ngươi cũng không hiểu?”

“Đại nhân, chúng ta mấy ngáy phái bao nhiêu người lục tung cả huyện lên để tìm họ Bạch kia, ngài cũng không phải không biết, thực sự là không tìm ra nha!”

“Ngươi là đồ ngu, bổn quan cũng chỉ muốn chỗ bảo thạch này thôi, chút chuyện nhỏ  ngươi cũng làm không xong, thật sự là....”

Huyện thái gia còn chưa mắng xong, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ trống.

“Huyện lão gia, thảo dân a Bạch đã trở lại, thỉnh Huyện lão gia thả Vạn Ninh, cũng trả lại tất cả vật chứng liên quan.”

Vừa nghe đến việc bảo thạch khó khăn mới có được lại phải rời tay, Huyện lão gia đau lòng không ngớt.

“Sư gia, ngươi ra ngoài ứng phó, nói ta đang ngủ!”

“Ngủ, ngủ? Cái đó…đã là giờ Tỵ rồi sao còn có thể ngủ a?”

“Ta mặc kệ, tóm lại ngươi nghĩ biện pháp xử lý tên họ Bạch kia đi!”

Huyện thái gia nói xong, ôm lấy hộp gỗ đoạt được từ a Ninh, trốn vào phòng trong.

Sư gia nhất thời nghĩ không ra biện pháp gì, lại không thể thả Vạn Ninh ra, quả thực chẳng biến xử trí thế nào.

“Ta thấy hay là cứ mời họ Bạch kia vào trước đã, đừng khiến y cùng đám dân làng hồ đồ đó e sợ thiên hạ bất loạn.”

Sư gia vì thế liền vô cùng khách khí mời a Bạch vào phụ, lại dâng trà ngon.

“Ách.... Cái kia.... Bạch công tử mấy ngày nay, ngươi đã ở đâu vậy?” Sư gia cười cười hỏi.

“Ta đi đâu và việc huyện lão gia bắt a Ninh có quan hệ gì?” A Bạch cười tà mị đáp

“Đó, bởi vì Huyện lão gia không tìm thấy ngài, lại trùng hợp lần cuối cùng trông thấy ngài lại là ở Vạn gia, nên hiểu nhầm ngài bị a Ninh sát hại.” Sư gia lau lau mồ hôi, tiếp tục cười.

“Như vậy, ta bây giờ đã trở lại, chứng minh Vạn Ninh không có sát hại ta, tại sao vẫn không thả hắn ra? Chẳng lẽ Huyện thái gia lại có nguyên nhân khác mà không phong thích hắn?”

“Không có không có! Không có nguyên nhân nào khác cả, để ta đi bẩm huyện thái gia lập tức thả, lập tức thả!”

Sư gia vội vàng đứng dậy, thoát khỏi phòng khách, chạy trốn tới trước cửa phòng Huyện thái gia.

“Đại nhân, họ Bạch kia muốn chúng ta thả Vạn Ninh, thuộc hạ thật chống không nổi a!”

“Chống không nổi cũng phải chống!” Huyện lão gia từ trong phòng gào thét.”Bằng không tìm một cái tội nào cho tiều phu đi?”

“Khó a đại nhân! Tiều phu chính là sáng lên núi đốn củi, chiều cũng chỉ xuống núi bán củi, không có làm cái gì khác cả. Hắn làm người thành thật, hai lão nhân trong nhà với người ngoài cũng rất khách khí, không kết thù oán với ai, trái ngược lại còn được người ta tán thưởng a.”

“Đáng giận! Đều là họ Bạch kia đằng sau lưng giúp đỡ cho hắn, nếu y không trở về thì mọi chuyện đã tốt rồi....” Huyện thái gia lầm bầm một hồi, đột nhiên trong đàu hiện lên một ý.”Đúng rồi! Nếu như không có tên họ Bạch kia, ta liền có thể muốn làm gì thì làm! Sư gia, sư gia!”

Huyện thái gia xông ra khỏi phòng, níu lấy cổ áo sư gia.

“Tên họ Bạch kia đâu rồi?”

“Đại nhân, ta, ta trước mời y vào trong rồi, hiện tại đang ngồi ngoài phòng khách.”

“Y đi một mình sao…? Còn có ai nữa không?”

“Đương nhiên không có, phòng khách huyện nha cũng không phải nơi người bình thường có thể vào.”

“Y có mang theo con cọp lớn lần trước không hả?”

“Không có....” Nói đến đây, sư gia phút chốc minh bạch ý đồ của Huyện thái gia.”Đại nhân, có phải ngài nghĩ....”

“Hừ hừ, lần trước bời vì con cọp kia ngáng đường, lần này y tự mình dẫn xác tới cửa phủ, ta còn sợ y sao?”

“Đại nhân anh minh!”

Huyện thái gia cùng lão sư gia cấu kết với nhau mưu đồ chuyện xấu xa, suy nghĩ cách thấu đáo để xử trí a Bạch.

===========================================================================

Lại nói đến bên này, a Bạch chờ đợi hồi lâu, lo lắng hai kẻ kia lại nghĩ ra quỷ kế hại y và Vạn Ninh. Bản thân y không sợ, nhưng dù sao Vạn Ninh cũng chỉ là người bình thường, đối với những âm mưu thâm độc này sao chống lại được. Liền thừa dịp bên cạnh không có người, a Bạch mở mắt, sử dụng nhãn thuật quan sát toàn bộ nơi này.

Huyện nha có vài tên nha dịch, trước mắt đứng yên tại vị trí của mình, không có động tĩnh gì đặc biệt; sư gia cùng Huyện thái gia tại căn phòng không xa đó xì xào bàn tán, với gương mặt cười cợt đáng chán ghét kia, đại thể là đang bàn luận làm thế nào để xử trí y; hướng xuống dưới mặt đất, địa lao nằm phía sau kho hàng, bên trong có vài phạm nhân. Nhìn kỹ một lượt, quả nhiên xuất hiện gương mặt Vạn Ninh, hắn bị giam trong một chỗ riêng biệt, cứ đi tới đi lui, coi dáng bộ sốt ruột vô cùng, bất quá thân thể chắc không làm sao.

Sau đó lại có một vị nha dịch xông vào phòng giam, nói với Vạn Ninh điều gì đó khiến hắn kích động nở nụ cười lớn, xem ra chính là tin tức y đã trở về a.

Lại quay đầu lại nhìn xem sư gia cùng Huyện thái gia bên kia, bọn họ rắc một thứ bột trắng gì đó vào tách trà sau đó cười gian cùng hướng về phòng khách.

A Bạch nhắm mắt lại, trong bụng đã ngầm tính toán.

“Bạch công tử, hạ quan tiếp đãi không chu toàn, thỉnh thứ lỗi a!” Huyện thái gia cười ha hả từ ngoài cửa bước vào.”Hạ quan đã phái người đi thả Vạn Ninh gia, Bạch công tử chờ đôi chút.”

“Làm phiền đại nhân rồi.” A Bạch gật đầu nói.

“Ôi, như thế nào có thể để Bạch công tử uống loại trà tầm thường này?” Huyện thái gia giả vờ nói, kỳ thật ấm trà kia đã là loại thượng đẳng, lão còn trong lòng thầm nghĩ tên sư gia việc gì phải mang loại trà đắt tiền ra tiếp đãi như vậy! “Sư gia, mau đem ấm trà thượng đẳng đến tiếp Bạch công tử a!”

“Đại nhân, đã sớm chuẩn bị xong.” Sư gia thuận thế mang sang một ly trà.”Bạch công tử, mời dùng.”

“Hai vị không cần khách khí như thế, ta không quan không chức cũng không có tiền, thật sự không dám nhận khoản đại như vậy.” A Bạch nhã nhặn từ chối..

“Ai, Bạch công tử nói như vậy, chính là xem thường Huyện thái gia của chúng ta rồi?” Sư gia vội vàng mang thuyết pháp “vạn nhất họ Bạch kia không uống” ra dùng.

“Bạch công tử, ta trước bắt lầm người, bây giờ chẳng qua muốn dùng tách trà này để bớt áy náy, ngươi không uống, chẳng lẽ là muốn truy cứu tới cùng sao?” Huyện thái gia cũng đệm lời.

“Huyện thái gia ngài hiểu lầm, con người có ai không mắc sai lầm? Huống chi đại nhân ngài bắt nhốt a Ninh cũng đâu đã thẩm vấn hay phán quyết gì, sao có thể không tha thứ chứ?”

Sư gia cùng Huyện thái gia liếc mắt nhìn nhau.

Ngô, cái tên họ Bạch này mồm miệng thật lợi hại!

Sau đó Huyện thái gia nhìn về phía sư gia, tên sư gia cũng gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, hai kẻ đồng lúc tiến lên.

Hai tên ác bá cho rằng mắt của Bạch công tử có vấn đề, chỉ cần một người từ phía sau giữ lấy tay y, một người đằng trước cậy miệng y đổ trà vào

“Ngô ân....”

Bạch công tử gầy yếu vô lực, hoàn toàn không có đường sống.

Một ly trà rót hết, hai tên đắc ý cười hắc hắc. Bạch công tử nằm xụi lơ trên ghế, thần thái dần trở nên rã rời.

“Độc dược kia phát tác nhanh vậy sao?” Huyện thái gia hỏi.

“Chắc là vậy, thuộc hạ đã bỏ vào gấp ba lần bình thường rồi!” Sư gia đáp.

Hai người lại nhìn nhìn Bạch công tử, phát hiện y đã hoàn toàn không còn cử động, hô hấp có điểm dồn dập nhưng thoạt nhìn tựa như đang ngủ say.

Sư gia cùng huyện thái gia nhìn nhau gật gật đầu. Mặc dù biết độc dược đã phát tác, bọn họ vẫn là có tật giật mình, rón rén bước đến xem mặt Bạch công tử.

Đột nhiên, Bạch công tử mở mắt.

Tựa như phí thúy thượng đẳng tràn ngập trong mắt một màu biếc xanh, ngay chính giữa còn vạch ra một đường thẳng tắp, từ xa nhìn vào giống như một thác nước vàng mông lung huyền ảo.

Huyện thái gia cùng sư gia còn không kịp hét lên sợ hãi, thì trong nháy mắt đôi mắt xanh kia như trở nên lớn hơn, da trên cơ thể cũng biến đổi thành từng lớp vẩy bạch sắc, cái miệng rộng thè ra cái lưỡi chẻ đôi. Hình dáng đích thị là loại động vật vô cùng quen thuộc nhưng mà kích thước…quả thực không chút quen thuộc a.

“.... Xà, xà, xà a ── ”

Hai tên ác bá sợ đến mức chân cẳng mềm nhũn, nằm co cắp một chỗ không cử động được.

Đại bạch xà mở rộng cái miệng đỏ lòm, để lộ ra hai cái răng nanh cự phách đáng sợ, sau đó dùng tốc độ sét đánh lao tới.

Bộ nhào về phía bọn họ.

“A a a a ── ”

===========================================================================

“Tiếng gì vậy?!”

Trong ngục, cả Vạn Ninh lẫn người nha dịch đang tháo xích cho hắn đều kinh ngạc quay đầu lại.

“Đại khái là Huyện thái gia cùng sư gia thu được lễ vật, đang rất vui mừng.” A Bạch một bên giúp đỡ viên nha dịch, một bên mỉm cười nói.”Nói đến Huyện thái gia thật là kì lạ, lại bảo ta tự mình đến đưa a Ninh đi là được rồi.”

“Ôi, vốn là bắt nhầm, đương nhiên phải lén lút thả ra a!” Nha dịch hào sảng nói xong, một chút cũng không sợ bị nghe thấy.

“Nha dịch đại ca, khoảng thời gian này quả thực cảm tạ ngài đã chiếu cố Vạn Ninh.” A Bạch khẽ cười, sau đó từ trong ngực áo ra vài miếng lân phiến.”Thứ này không phải bảo bối gì, chỉ là nhìn thật đẹp, tặng cho ngài coi như lời cảm tạ.”

“Cái này cái này, thật là xấu hổ?” Viên ngạc nhiên vô cùng, vội vàng từ chối.

Cái gì mà “không phải bảo bối”, vật kia bán được rất nhiều tiền a! Bản thân Bạch công tử không biết, hắn cũng không thể thừa cơ mà chiếm tiện nghi của người ta được, lần trước hắn đã lấy hơn người khác một mảnh rồi.

“Bạch công tử, thứ này của ngài rất có giá trị. Huyện thái gia cũng vì ham muốn chỗ của Vạn Ninh mà bắt giam hắn, thử hỏi ta sao có thể không biết xấu hổ mà nhận đây?”

“Nha dịch đại ca, cái này thực sự chỉ là vẩy rắn thôi, ta có rất nhiều, không phải bảo vật, có phải ngài chê ta keo kiệt, không chịu nhận lấy?”

“Không phải không phải!” Bất luận kẻ nào trông thấy gương mặt thất vọng của một tuyệt diễm giai nhân như thế, đều không nỡ cự tuyệt.”Được rồi được rồi, ta nhận lấy là được. Nếu như bán được tiền, ta liền mang tới cho ngài.”

Viên nha dịch nhận lấy mấy phiến bảo thạch, trong lòng tuy rằng không có ham thích gì nhưng vẫn rất vui mừng. Có những thứ này, hắn quả thực có thể nuôi đám hài tử lớn khôn rồi, chứ một nha dịch nhỏ nhoi như hắn ( lại thêm một tên cấp trên keo kiệt), sao có thể nuôi được đám hài tử tốt như vậy.

“Nha dịch đại ca, ngài đừng khách khí với ta, nếu như vảy rắn này có thể bán lấy tiền, ta đã sớm thành phú ông, tặng ngài vàng bạc chứ chẳng phải mấy thứ này.”

“Cái này....” Nha dịch nghẹn lời, không nghĩ ra gì để nào. Bạch công tử nói đúng, hẳn là cũng không biết chuyện vẩy rắn có thể đổi lấy tiền đi ── tuy nhiên Bạch công tử thoạt nhìn thì đến chin phần mười là công tử thế gia, tiền bạc chắc cũng không thiếu. “Ta sẽ không khách khí nữa. Bất quá Bạch công tử, ngài từ nay về sau phải cẩn thận, đừng một cái liền đem vật này đi tặng người ta, sẽ khiến nhiều kẻ nhìn vào sinh lòng ham muốn.”

“Cám ơn ngài nhắc nhở, ta sẽ chú ý.”

“Ân, để ta tiễn hai người đi!”

“A Cao, cám ơn ngươi a!” Vạn Ninh cảm kích cười cười, sau đó vỗ vỗ bả vai viên nha dịch.

“Không cần cám ơn a! Khi còn bé ngươi nhiều lần chịu tội thay ta, ta còn chưa bao đáp!”

“Hắc hắc....”

Vạn Ninh cùng nha dịch a Cao đều không phải là người nhã nhặn, tùy tiện vỗ vỗ vai nhau vài cái thay cho lời cảm tạ.

Trước khi ra khỏi ngục, để Vạn Ninh thay lại quần áo, sau đó nha dịch tiễn hai người ra ngoài. Dân làng bên ngoài vốn chờ hai người bình an vô sự ra khỏi huyện nha, cũng liền lập tức giải tán, quay trở lại việc buôn bán.

Vừa mới đi cách huyện nha một khu phố, Vạn Ninh đã lôi a Bạch vào một ngõ nhỏ, nhìn thấy xung quanh không có ai liền ôm lấy y.

“A Bạch ngươi đã đi đâu vậy? Mấy ngày qua không tìm được ngươi quả là bức chết ta rồi!” Vạn Ninh hổn hển nói, sau đó lại buông a Bạch ra, nhìn từ đầu đến chân y rồi hỏi, “Ngươi có bị thương ở đâu không a?”

“Không có.” Tuy nhiên không biết Vạn Ninh vì sao Vạn Ninh lại hỏi như vậy, bất quá y vẫn cứ ngoan ngoãn trả lời. “Cái đó ta hỏi mới đúng, ngươi có bị thương ở đâu không?”

“Không có, ta cực kỳ khỏe mạnh, ngươi đừng lo lắng cho ta a.” Vạn Ninh hướng về phía phủ nha, hỏi tiếp.”Ta nghe a Cao nói, Huyện lão gia là cố ý bắt ta, còn nói hắn từ nay về sau còn có thể tiếp tục tìm ta gây sự, còn nói tình thế của ngươi rất nguy hiểm.

“Yên tâm đi!” A bạch hé nở nụ cười khiến người ta vô cùng an tâm, ôn nhu lau lau vết bẩn trên mặt Vạn Ninh.”Ta đã sự dụng thuật pháp với bọn hắn, chờ bọn hắn tỉnh lại, sẽ quên tất cả mọi chuyện liên quan đến chúng ta, cho dù nghe người ngoài nói đến cũng sẽ lập tức quên ngay, tránh lại đến tìm chúng ta gây phiền toái.”

“Thật vậy sao? A Bạch ngươi thật là lợi hại a!” Vạn Ninh vui vẻ nói.

“Chỉ là vừa rồi hồ yêu tốt bụng dạy ta bá vương.... Ách, một ít yêu thuật thôi.” A Bạch lắp bắp nói, đôi gò má mơ hồ đỏ ửng.

“Hồ yêu? Sao ngươi lại dùng yêu thuật của hồ yêu a?” Từ gặp a Bạch, Vạn Ninh đối với chúng yêu ma kia cũng không có cảm giác gì…mà cũng có khi…là do hắn thần kinh thô đi.

“Ân, vừa học, liền dùng thử luôn, cho nên Huyện thái gia bọn họ khả năng hai mươi ba mươi năm sau sẽ nhớ tới mấy chuyện này.” Bất quá hai mươi ba mươi năm cũng đủ lâu rồi.

“Đó.... Đúng rồi, ta muốn giải thích với ngươi, ta biết rõ ngày đó ngươi vì cái gì sinh khí!” Vạn Ninh oán giận nói.”A Bạch, thực xin lỗi, ta không nên....”

Lời nói vừa mới ngẩng đầu lên, môi của hắn đã bị ngón tay vừa dài vừa trắng chặn lại.

“Ta vừa trở về liền chạy đến tìm ngươi, có chút mệt mỏi, có việc gì về nhà nói sau được không? Vạn đại nương cùng Vạn lão bá đang ở nhà chờ chúng ta.”

“Đó.... Hảo.” Vạn Ninh đỏ mặt đỏ lên, sau đó vui mừng lôi kéo tay a Bạch theo đường nhỏ về nhà.
Bình Luận (0)
Comment