Xài Chung Hệ Thống Với Hotboy Trường

Chương 27

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tác giả: Sơ Tán Ngân Hà
Edit: Hoàng Thượng + Khoai Tây
Bỗng nhiên Đường Ngữ kích động cực kỳ, có cảm giác mong chờ khó tả.

Cậu cầm điện thoại lên, mở ra xem.

Cậu bé cầm cờ: Cuối tuần tôi phải đi thi, nếu cậu không biết làm bài môn Toán thì đi hỏi thầy Mã.

Tên nhóc ấu trĩ:...!
Mẹ nó chứ đi hỏi anh Mã!
Đường Ngữ buồn bực chán nản dựa lưng vào ghế, biến thành một cọng cỏ héo.

Cậu vốn cho rằng Băng Mật sẽ nhắc đến tranh chân dung cậu vẽ, nhưng hắn không hề.

Á á á, chẳng lẽ Băng Mật tên đó không lướt vòng bạn bè à?
Ủa mà sao cậu lại hy vọng Băng Mật xem bài?
Đường Ngữ cụp mắt, lông mi dài rũ xuống tạo thành cái bóng nho nhỏ, trong đôi mắt ẩn chứa muộn phiền.

520:【Ký chủ, cậu có chắc cậu vẫn bình thường không?】
Đường Ngữ:【!】
【Ý mày là sao?】Đường Ngữ thẳng lưng.

520 cười xấu xa:【Người đắm chìm trong tình yêu sẽ buồn vui thất thường, cậu có nhìn thấy hình ảnh của mình không~】
Đường Ngữ:【Tao...】
Bỗng nhiên cậu lặng người, không thể trả lời được.

Người ta nói, khổ nhất là tương tư, mọi mừng giận buồn vui đều tự mình tạo ra, còn đối tượng được tương tư thì không hề hay biết.

Sợi dây trong đầu Đường Ngữ căng lên, cậu ngồi thẳng tắp như bị kim đâm.

Lúc trước khi bị hệ thống "Oan Gia Tương Luyến" trói định, cậu chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, nghĩ rằng chỉ cần hùa theo 520 ngoài mặt thôi, cũng không sợ tiếp xúc nhiều với Băng Mật.

Bởi lẽ, cậu sẽ không thích Băng Mật, Băng Mật cũng sẽ không thích cậu, mà cậu cũng không rõ Băng Mật có thẳng hay không.

Tuy rằng bình thường Đường Ngữ rất tùy tiện, nhưng đối với chuyện tình cảm thì cậu rất cẩn thận.

Vì xu hướng tính dục của mình mà cậu không dám cởi mở phơi bày tình cảm.

Sự tình vẫn luôn tiến triển rất thuận lợi, quan hệ giữa hai người dần tốt hơn, nhưng chỉ tốt hơn một chút mà thôi, có vẻ như Băng Mật cũng chỉ coi cậu là bạn cùng bàn.

Hơn bạn cùng bàn, nhưng chưa tới bạn bè.

Giai đoạn này rất xấu hổ, mà gần đây cậu còn hay chọc tức Băng Mật, nhìn kiểu gì cũng không thấy khả năng Băng Mật sẽ thích cậu.

Nếu...!mình cứ luôn bằng lòng ở bên cạnh...!
【Không giống, không có giống, tao không có thích Băng Mật, cậu ta cũng không thích tao, nên ngày mày hoàn thành sứ mệnh còn xa lắm!】Đường Ngữ nhanh chóng nói.

520:【...】
Hừ, để tui chống mắt lên nhìn xem cậu mạnh miệng được bao lâu.


Trong khung chat chỉ có hai tin nhắn như vậy, cả hai nhìn chằm chằm điện thoại của mình, như thể đang đợi đối phương tiếp tục gửi tin nhắn, nhưng mãi vẫn không có một chút thay đổi nào.

Băng Mật lại mở máy, xem lại bài đăng mới của Đường Ngữ, nhìn vào bức tranh chân dung tự họa thật lâu.

Hắn đối diện với Đường Ngữ 2D trên đồng phục, đôi mắt kia thật sự rất sinh động, đến nỗi trong nháy mắt, hắn tưởng rằng Đường Ngữ đang đứng trước mặt mình.

Điều này khiến trái tim Băng Mật nhộn nhạo, có một loại rung động khó hiểu mà không một ngôn từ nào có thể diễn tả được.

Thời gian qua, cái cảm giác vô danh này vẫn luôn quấn quýt quanh hắn, sự xa lạ làm Băng Mật cảnh giác, nhưng cũng khiến hắn tò mò.

Hắn chạm vào màn hình, lưu thêm một bức ảnh nữa vào album.

Hắn vẫn không bấm like, hệt như một người vô hình.

Cũng may là WeChat không có nhật ký hoạt động, nếu không hắn sẽ không thể xem vòng bạn bè của tiểu thụ* được, vậy thì thật là đáng tiếc.

*Chỗ này tác giả để dị luôn ó, tui có nghi vấn bả hất cùn khi viết chương này.

Băng Mật không nói ra được mấy lời khen, hơn nữa, đã có nhiều người khen cậu ấy như vậy rồi, thế thì hắn có khen hay không cũng có gì khác nhau đâu.

Đường Ngữ chắc cũng không để ý ít đi một lời khen đâu.

Đúng vậy, không để ý.

Băng Mật rũ mắt, ngón tay vô thức vân vê bộ đồ ngủ, cảm xúc trong mắt thoáng thay đổi, khó mà thấy được.

"Buzz buzz——" điện thoại rung lên.

Hắn ngước nhìn, vừa hay thấy tin nhắn mới từ Đường Ngữ.

Tên nhóc ấu trĩ: Cố lên, thi tốt nhé, mang hạng nhất về!
Kèm thêm meme hình mèo con cổ vũ.

Lại tỏ ra dễ thương, Băng Mật cười.

Cậu bé cầm cờ: Cảm ơn.

Ngủ ngon.

Nòng Nọc ngứa tay đăng ảnh của Đường Ngữ lên diễn đàn, ra sức khoe khoang.

Chủ đề —— tranh chân dung tự họa của hotboy lớp Bảy.

Nòng Nọc chêm vào: Đây là tranh con trai tui vẽ, có ngầu không?
Vì là buổi tối nên có khá nhiều người lướt diễn đàn, rất nhanh đã có người trả lời.

xxx: Ngầu ngầu ngầu, quá giống!
xxx: Đường Ngữ bé nhỏ thật là tài năng, cậu ấy có thể vẽ cho tớ một bức không?

Nòng Nọc: Đã muốn người ta ra tay thì phải có chút thành ý chứ?
xxx: Đúng vậy, coi như là mua cũng được!
xxx: Tôi mua tôi mua tôi mua!
xxx: Ra giá đi? Bao nhiêu?
Nòng Nọc: Cái này thì phải hỏi chính con trai tui, tui cũng không rõ giá thị trường là bao nhiêu.

Lúc đầu diễn đàn còn khen tranh, lại bị Nòng Nọc bẻ lái càng ngày càng lạc đề, ai cũng muốn mua tranh, cuối cùng không biết vì sao lại bắt đầu đẩy giá.

Từ một trăm tăng lên một ngàn nhưng giá vẫn có xu hướng tăng nữa.

Đường – họa sĩ nhỏ – Ngữ hoàn toàn không biết mình bị bạn tốt bán đi, vẫn đang vùi đầu chơi game.

Song, có một sức mạnh kỳ diệu nào đó đã khiến Băng Mật lên diễn đàn trường, có lẽ là do định mệnh khiến hắn nhìn thấy tin mới nhất trong phần chat.

Khi nhìn thấy tranh Đường Ngữ vẽ được mọi người tranh nhau mua, Băng Mật hơi ngạc nhiên nhưng rồi lại có chút tự hào trong lòng, chuyện này là thế nào?
Có điều hắn không muốn Đường Ngữ vẽ cho những người này, tốt nhất là không vẽ dù chỉ một bức.

Băng Mật thở dài, Đường Ngữ thích vẽ cho ai thì vẽ, hắn bao đồng như vậy làm chi.

Hắn tắt điện thoại, thở dài một hơi rồi mở sách y học ra đọc tiếp.

Thứ hai, tuần thứ chín sau khi khai giảng.

Đường Ngữ mặc đồng phục có hình chân dung đó đến trường, đạt được tỉ lệ quay đầu nhìn một trăm phần trăm.

Vốn cậu đang đeo cặp sách lệch một bên để không che mất bức tranh, nhưng cậu bị nhìn đến mức ngại ngùng nên đeo thẳng cặp lại, nhanh chân chạy vào lớp.

Vào lớp, các bạn học vây quanh Đường Ngữ, cặp sách lập tức bị ai đó lấy ra rồi chọc chọc ấn ấn sau lưng cậu giống như đang mát xa vậy, hơi nhột.

"Ui da, đừng có chọc, tui cởi ra cho mấy người nhìn." Đường Ngữ bất đắc dĩ cởi áo khoác mùa thu ra, cái áo ngay lập tức bị cướp đi.

Đường Ngữ cầm cặp sách về chỗ, liếc nhìn Băng Mật, thấy hắn đang cúi đầu viết gì đó, có vẻ như không hứng thú với tranh chân dung tự họa của mình cho lắm.

Đường Ngữ cũng không tiện cố tình nhắc tới bèn ngượng ngùng đi nộp bài tập.

Băng Mật ngước lên, nhìn đám người đang xem chiếc áo đồng phục kia, rồi lại nhìn Đường Ngữ.

Đường Ngữ mặc một chiếc áo len trắng ở trong, bản thân cậu đã trắng, áo len tôn da làm cậu càng hồng hào.

Khung xương của thiếu niên vẫn chưa phát triển hoàn toàn, có hơi gầy, làm người khác có...!ý muốn bảo hộ?
Thật không thể hiểu nổi, hắn vậy mà lại nổi lên ý muốn bảo hộ với một nam sinh.

Trong lúc suy tư, ánh mắt của hắn và Đường Ngữ chạm nhau, nhưng lại không nói gì, chỉ đồng thời nhìn ra chỗ khác, sau đó Đường Ngữ về chỗ ngồi.

"Cậu..." Đường Ngữ muốn hỏi hắn lần này đi thi thế nào, nhưng lại cảm thấy như vậy hơi nhiệt tình.

Cậu vẫn canh cánh lời 520 nói hôm đó.


"Cái gì?" Băng Mật.

"Không, không có gì." Đường Ngữ có hơi lúng túng, tay sờ đến chiếc gương kẹp trong chồng sách, muốn soi gương để bớt xấu hổ.

Nhưng mà soi tới soi lui, tay Đường Ngữ ma xui quỷ khiến nghiêng sang phía Băng Mật.

Cậu nhìn đôi môi đẹp đẽ của Băng Mật qua gương, lên trên là sống mũi cao thẳng, lại lên trên nữa...!
"!" Đường Ngữ chạm mắt với Băng Mật qua gương, hoảng hốt tới mức run cả tay, nhanh chóng bỏ gương xuống.

Nhìn lén bị bắt quả tang, moá, tiêu rồi 囧!
Đường Ngữ vùi mặt vào cánh tay nằm dài xuống bàn y như chim cút, cậu biết bây giờ mặt mình đỏ không chịu được.

Đường Ngữ che được khuôn mặt nhưng tai vẫn bị lộ ra ngoài, bị Băng Mật nhìn chằm chằm.

"......" Băng Mật.

"Con trai, trả đồng phục cho mày nè," Nòng Nọc lấy đồng phục về ném lên trên đầu Đường Ngữ, "Mày có biết một cái áo đồng phục mày vẽ được nâng giá lên bao nhiêu không?"
Đường Ngữ mặc áo vào, không dám nhìn Băng Mật, nói như thể không có chuyện gì: "Không biết."
"Hai ngàn rưỡi! Mày không nghe nhầm đâu, không phải hai trăm rưỡi, là hai ngàn rưỡi!" Nòng Nọc giống như một tên ngốc, đứng trước mặt Đường Ngữ làm con số hai ngàn rưỡi bằng tay.

"A!" Đường Ngữ ngạc nhiên đến mức rơi cả cằm, "Chẳng phải là tao chỉ lên đăng vòng bạn bè thôi à, cũng đâu có nói muốn bán tranh đâu?"
"Há há há há," Nòng Nọc cười đắc ý, tự cho là bản thân đã làm rất tốt, "Mày không biết tao đăng..."
"Đường Ngữ!"
"Đường Ngữ bé nhỏ!" Ngoài cửa lớp có bạn học lớp khác gọi, cắt ngang lời của Nòng Nọc, cũng làm cho Đường Ngữ ngơ ngác.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Các bạn học đứng ngoài cửa nhìn thấy ngồi hàng cuối không chỉ có Đường Ngữ mà còn có hotboy trường, lập tức trở nên vô cùng kích động, nhanh chóng đi vào lớp.

"Làm gì đấy?" Đường Ngữ thấy có điềm không lành.

Những bạn học đó nữ nhiều nam ít, vừa đi vừa cởi đồng phục, vây quanh chỗ ngồi chính giữa của hàng cuối, sau đó cầm đồng phục đặt lên bàn của hai người.

Bàn của Băng Mật và Đường Ngữ bị đồng phục bao phủ.

Đường Ngữ: "..."
Băng Mật: "..." Ám ảnh cưỡng chế không thể nhịn, muốn ném đống đồng phục này vào thùng rác quá.

Hắn vừa ngẩng đầu đã thấy nụ cười thật tươi các bạn học lớp khác.

Hoa khôi lớp Năm Nguyễn Lị đứng trước mặt Đường Ngữ, nụ cười xinh đẹp ngọt ngào, sau khi cởi đồng phục để lộ ra áo len màu hồng bên trong, trông rất dịu dàng.

Rõ ràng là Đường Ngữ không quen biết Nguyễn Lị, nhưng nhớ đến Nguyễn Lị từng gửi tin nhắn mập mờ cho Băng Mật, cậu lập tức phản cảm với nhỏ.

Nguyễn Lị vẫn cười ngọt ngào, giọng nói cũng mềm mại: "Đường Ngữ bé nhỏ, vẽ cho tớ một bức tranh chân dung được không? Cậu ra giá đi."
Có mà tôi ra cái máy kéo á!
Đường Ngữ trưng vẻ mặt không vui, né tránh nụ cười ngọt ngào của Nguyễn Lị, nói: "Tôi không muốn vẽ." Thằng ngu nào bảo cậu muốn vẽ thuê vậy?
Không phải là cậu chỉ khoe khoang trên vòng bạn bè thôi à, sao lại biến thành thế này rồi?
"Ơ..." Nguyễn Lị hơi thất vọng, đôi mắt to tròn long lanh lộ vẻ tủi thân, dáng vẻ khiến người khác yêu thương.

Khóe mắt nhỏ vẫn luôn nhìn sang Băng Mật, nhưng cả quá trình Băng Mật vẫn giữ mặt vô cảm, cũng rất lạnh lùng không nhìn ai cả.

Bùi Cẩn cái tên chịu ngàn đao này nhìn thấy em gái xinh đẹp có vẻ thất vọng nên mềm lòng, vỗ vai Đường Ngữ: "Haiz, tên nhóc này, hoa khôi người ta cũng đến tìm mày vẽ tranh rồi, cơ hội tốt như vậy mà cũng không cần, mặt mũi lớn vậy à?"
*挨千刀 (ai thiên đao): chịu ngàn đao | chỉ người cực ác; đồ quỷ sứ; đồ ác ôn (chịu ngàn đao còn chưa hết tội) | lời mắng mang tính trách móc: quỷ sứ; đồ chết bầm;...!(cha mẹ mắng con hay chuyện nam nữ) (rungthanthoai.wordpress.com)
Ẩn ý là: Có cơ hội theo đuổi hoa khôi tốt như vậy, mày còn không mau mau lấy lòng?
Đường Ngữ muốn trợn mắt, càng muốn đè Bùi Cẩn xuống đất mà chà.


Cậu cũng là hotboy mà, hoa khôi lớp thì có gì hay?
Cậu không vui nói: "Không cần biết nhỏ là ai, bây giờ tâm trạng tao không tốt nên không muốn vẽ."
Bạn học lớp khác cũng thấy tâm trạng Đường Ngữ không tốt nên cũng không miễn cưỡng, thức thời cầm đồng phục của mình lên mặc vào.

Nhưng Nguyễn Lị lại cảm thấy câu nói kia của Đường Ngữ như tát vào mặt nhỏ, cái gì mà "không cần biết nhỏ là ai"?
Nhỏ là hoa khôi lớp được người người theo đuổi, nhưng Đường Ngữ vậy mà không hề có ý gì với nhỏ, không phải là thật sự giống như trên diễn đàn nói chứ, có gì đó với Băng Mật?
Thế thì không được, ai cong cũng được, chỉ có Băng Mật là không thể cong, nhỏ chắc chắn sẽ theo đuổi được Băng Mật, sao có thể có gì với Đường Ngữ được?
Nguyễn Lị cầm lấy cái áo đồng phục cuối cùng, vẻ mặt rất thất vọng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn có vẻ tủi thân, chậm chạp mặc áo vào.

Nòng Nọc nhìn không nổi nữa, con trai sao có thể nói chuyện với Nguyễn Lị như vậy, thật là quá đáng, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, chẳng trách nhiều năm như vậy mà vẫn không có nổi một đóa hoa đào.

Bản thân mình làm ông nội, đương nhiên phải tìm cho con trai một đóa hoa đào thật tốt.

"Từ từ đã." Nòng Nọc mở hình thức "Ghép loạn uyên ương".

Các bạn lớp khác vẫn chưa đi xa, nghe thấy lời này thì cho rằng có chuyển cơ*, tung tăng chạy quay lại.

*转机 (chuyển cơ): có thể xoay chuyển; có thể chuyển biến; bước ngoặt; khả năng chuyển biến tốt.

Nòng Nọc tiếp tục nói: "Thật ra Đường Ngữ nó thẹn thùng đấy, vừa nhìn thấy crush là không biết phải biết đạt tình cảm thế nào, nên mới nói chuyện liều lĩnh như vậy." Hơn nữa Đường Ngữ chẳng có tí đầu óc kinh doanh nào, rõ ràng vẽ một bức tranh chân dung là có thể kiếm được hai ngàn rưỡi, vậy mà Đường Ngữ không vẽ.

Chuyện một công đôi việc như vậy mà không làm, là đồ ngốc hả?
Mọi người "à" một tiếng thật dài, ánh mắt mờ ám như thể đã hiểu ý Nòng Nọc.

Đường Ngữ: "!" Moẹ nó đồ ngu, tên ngu ngốc* này đang nói cái gì vậy?
*铁憨憨 (thiết hàm hàm): từ lóng, hàm nghĩa là ngu si, nên cụm từ này dùng để châm biếm người khác ngớ ngẩn và ngu ngốc.

Cậu tương tư ai cơ?
Nguyễn Lị?
Gay từ trong bụng mẹ thì thích con gái kiểu gì?!
Nếu ánh mắt có thể giết người, thì bây giờ Nòng Nọc đã không toàn thây.

Nguyễn Lị lập tức thấy cực kì đắc ý, xem ra mị lực của mình vẫn không giảm, nhỏ nói rồi mà, nam sinh bình thường không thích nhỏ mới là lạ, trừ phi là cong.

Nhỏ cười cười quay lại, sự thất vọng lúc nãy đã bị nụ cười ngọt ngào này thay thế.

Nhỏ giả bộ vô tình liếc qua Băng Mật, lại thấy mặt hắn đen như than, có hơi đáng sợ.

- --
Tác giả có lời muốn nói:
Kha – ngu ngốc – Đô: Anh Băng, em sai rồi, em không dám ghép loạn uyên ương nữa đâu hu hu.

Anh Băng: Tôi rất tức giận.

Hậu quả rất nghiêm trọng.

- --
*Meme hình mèo con cổ vũ
xai-chung-he-thong-voi-hotboy-truong-27-
*Khoai tây có lời muốn nói: Chương này bạn Nòng Nọc hơi láo nhá, bạn toi mà làm giống Nòng Nọc chắc toi đấm cho bay mào không chừa phát nào.

Btw tui đã trở lại ròi đây, vì hè đã đến dòiiii
*Hoàng thượng: Xin lỗi bạn Nguyễn Lị, mình không có ý gì đâu nhưng mà há há há há há há há má ơi:))))))))
11/06/2021
Hết chương 27..

Bình Luận (0)
Comment