Xài Chung Hệ Thống Với Hotboy Trường

Chương 4


Tác giả: Sơ Tán Ngân Hà
Edit: Khoai Tây + Hoàng Thượng
Đường Ngữ thấy sắc mặt Băng Mật không bình thường, nhưng nhìn kỹ lại thì thấy không có việc gì.

Tuy rằng vẻ mặt vẫn bình thản như không, nhưng khuôn mặt lại giống như phủ một lớp băng.

Điều khiến Đường Ngữ thấy khó hiểu là Băng Mật rõ ràng không tình nguyện, vậy vì sao lại trả lời mấy vấn đề cậu hỏi, dù hắn hoàn toàn có thể quay đầu làm lơ cậu.

Bây giờ hắn lại chờ cậu tiếp tục hỏi chuyện.

Thế giới này thật kỳ diệu.

520:【Đường Ngữ bé nhỏ, còn bảy phút nữa là hoàn thành nhiệm vụ, khoảng thời gian còn lại, cậu phải tự nói chuyện với cậu ta.

Cậu nhớ phạm vi câu hỏi là những vấn đề liên quan đến Băng Mật nha.】
Đường Ngữ:【......】
Răng Băng Mật không đau nữa, giống như sự đau đớn vừa nãy chỉ là do hắn tưởng tượng ra.

Hắn thấy Đường Ngữ bày ra vẻ mặt ngu ngốc, sau đó cúi đầu rồi hỏi một câu: "Cậu thuộc chòm sao nào?"
Trong lớp, các nữ sinh thường tụ lại một chỗ thảo luận về các chòm sao, còn mua các loại tạp chí chiêm tinh để đọc.

Đương Ngữ nhớ rõ có một lần, có bạn nữ nói về chòm sao nào hợp với chòm sao nào, chòm sao nào không hợp với chòm sao nào.

Cậu hơi tò mò, có khi nào chòm sao của cậu với Băng Mật không hợp nhau không?
Băng Mật ngừng một chút, hắn cũng không biết mình thuộc chòm sao nào, bèn lấy di động ra tìm một lúc mới nói: "Chòm sao Bò Cạp."
520: 【Đường Ngữ bé nhỏ, cậu ấy và cưng là một trăm phần trăm phù hợp nha~】
Đường Ngữ:【Đờ mờ.】
520:【Bây giờ cậu biết rõ hệ thống bọn tui không có giật dây bậy ha?】
Đường Ngữ:【Bói cung hoàng đạo không chính xác đâu.】
Băng Mật không biết vì sao Đường Ngữ lại hỏi mấy câu hỏi vô lý như vậy, lại thấy cậu nghiêng đầu, nghẹn ra một câu: "Bố mẹ cậu làm nghề gì?"
Cậu cảm thấy Băng Mật chắc chắn sẽ không trả lời.

Băng Mật hít một hơi: "Mẹ là luật sư cao cấp, bố là chủ tịch công ty thực phẩm niêm yết*." Hắn rũ mắt để người khác không thể nhìn rõ cảm xúc trong mắt hắn.

*Công ty niêm yết (listed company) là một công ty công cộng có cổ phiếu được phép mua bán trên các thị trường chứng khoán.

Đây được xem là một hình thức phát triển cao nhất của một công ty.

Đường Ngữ chớp chớp mắt, ngón tay cuộn cuộn dây đeo cặp, nghĩ thầm: Một người là luật sư một người là chủ tịch, tính cách chắc là rất hà khắc nhỉ? Hơn nữa công việc chắc chắn là rất nhiều, Băng Mật nhìn sao cũng thấy là một người độc lập.

Cậu nhớ lão Mã đã từng nói, Băng Mật là một người rất kỷ luật, trưởng thành hơn bạn cùng lứa nhiều.

Có lẽ là vì lý do gia đình nên hắn mới trở nên độc lập và kỷ luật.


520 lại xuất hiện:【Đường Ngữ bé nhỏ, cậu đang hỏi cực kỳ tốt, cố lên, chỉ còn năm phút nữa thôi.】
Đường Ngữ hỏi: "Khuyết điểm của cậu là gì?"
Băng Mật nâng mắt nhìn Đường Ngữ, tại sao tên nhóc ấu trĩ này lại hỏi hắn mấy cái này, rất muốn hiểu hắn sao? Trong quá khứ mỗi khi lão Mã quan tâm hắn, hắn đều trả lời cho qua, không muốn người khác hiểu mình quá rõ.

Chỉ là hôm nay bị hệ thống bắt buộc, hắn đành trả lời: "OCD."
Đường Ngữ nghiêng đầu, đôi mắt đầy linh khí chớp mấy cái, nghĩ thầm: Cậu có nhiều khuyết điểm như vậy mà chỉ nói có một cái? Chẳng lẽ cậu không "chảnh" hả, không lạnh lùng hả?
Người đẹp nha, lúc nào cũng thiệt tự tin.

Aiz, Đường Ngữ lại tiếp tục hỏi: "Cậu thích làm gì nhất?"
Băng Mật: "Làm bài, đọc sách y học."
Đọc sách y học?
Hắn đọc sách y học?
Đường Ngữ hoảng loạn thành một con chồn đất, chỉ muốn hét lên một tiếng.

Bởi vì bố cậu làm bác sĩ, dù là một bác sĩ có thâm niên, nhưng vẫn thích đọc sách y học như xưa, cả cái phòng sách toàn là sách về y học.

Mỗi lần Đường Ngữ nhìn mấy cuốn sách y học đầy ắp ghi chú của bố, cậu đều muốn cúng bái.

Người xưa có câu: Khuyên người học y, bị sét đánh chết.

Băng Mật còn trẻ như vậy, trong lòng có bao nhiêu luẩn quẩn mà lại đi đọc sách y học chứ? Như thế chẳng phải là tự ngược đãi bản thân à?
Băng Mật thấy biểu cảm khiếp sợ của tên nhóc ngu ngốc này thì đành đỡ trán.

Hắn thật sự cạn lời, vậy mà phải nói mấy cái này cho Đường Ngữ.

520 lại nhắc nhở Đường Ngữ:【Còn ba phút là hoàn thành nhiệm vụ nha~】
Nhanh thôi, còn có ba phút.

Đường Ngữ nhanh chóng hỏi tiếp: "Cậu ghét cái gì nhất?"
Cậu cảm thấy khả năng cao Băng Mật sẽ nói là cậu.

Nhưng mà đáp án của Băng Mật lại khiến Đường Ngữ ngạc nhiên một lần nữa: "Bị bệnh."
Thế mà không phải là cậu, vậy nghĩa là, hắn ghét bị bệnh hơn cậu?
Vậy mà Đường Ngữ lại hơi vui vẻ trong lòng.

Còn một phút, Đường Ngữ hỏi: "Bình thường cậu hay làm gì?"
Băng Mật nhìn Đường Ngữ cười khẽ, giọng nói mang theo một ít đùa giỡn: "Như cậu thấy đấy, xả thân cứu người."
Đường Ngữ: "..." Đm, không muốn nói thì lại nhắc đến, cố ý chọc tức bố mày đấy hả??
Hơn nữa, hắn hắn hắn vậy mà biết hôm đó bố cũng ở đấy!?
Băng Mật thấy tên nhóc ngu ngốc kia tức điên, trong lòng chỉ muốn cười lớn.

Thời khắc 520 tuyên bố nhiệm vụ "tám nhảm" mười phút hoàn thành, Đường Ngữ thở phào nhẹ nhõm.

May mà mọi thứ đều khá thuận lợi, "kiếm chuyện" không biến thành "kiếm chuyện".


Chỉ là, việc này giống như cậu đang tìm cách làm quen.

Hôm nay thật là kinh dị, Băng Mật thế mà lại trả lời tất cả câu hỏi của cậu.

Đường Ngữ cũng coi như là biết một ít chuyện về Băng mật.

Không giống như trong tưởng tượng của cậu, cái tên Băng Mật này thật sự rất đặc biệt, cậu càng ngày càng tò mò.

Nhiệm vụ đầu tiên hoàn thành, Đường Ngữ đang chuẩn bị chuồn đi thì quai cặp lại bị Băng Mật giữ lại, cậu đành phải quay đầu: "Làm gì đó?"
Băng Mật vẫn luôn bình tĩnh lạnh lùng, vậy mà mặt hiện lên một ít khó xử, hắn nói: "Cậu mới hỏi có chín câu, còn thiếu một câu."
"Há há há há há há há há," Đường Ngữ đột nhiên cười như vịt kêu, cười cực kỳ khoa trương.

Eo cong, hai tay chống đầu gối, "Há há tôi chết cười rồi...!Gặp cậu tại toà án...!Mẹ cậu là luật sư...!Sau đó đi cục cảnh sát..."
Mấy câu hỏi lúc nãy không đủ mười câu, Đường Ngữ biết cậu ép ra chứng OCD của Băng Mật, hơn nữa dáng vẻ kia của Băng Mật quá buồn cười nên chọc vào điểm cười của Đường Ngữ.

Trong một khoảnh khắc, cậu cảm thấy Băng Mật có chút đáng yêu.

Đường Ngữ cười được một lúc, cười đến bụng cũng đau mới đứng dậy, nhìn thấy mặt Băng Mật tái mét, lại nhìn không được cười ha ha.

Sau khi cười đủ rồi, cậu đứng lên sửa soạn, lại làm mặt quỷ với Băng Mật, le lưỡi: "Lêu lêu, tôi không hỏi, không hỏi đấy thì sao, cậu tính làm gì tôi?"
Cậu nói xong thì quay đầu chạy cực kỳ thiếu đánh, để lại Băng Mật mặt đen như đít nồi.

Hắn bị Đường Ngữ tàn nhẫn cười nhạo?
Băng Mật tức quá hóa cười.

Không đủ mười câu thì hắn tự hỏi tự trả lời là đủ.

Vì thế, Băng Mật tự hỏi: "Vì sao tên nhóc ngu ngốc đó lại hỏi mấy cái đó?"
Tự trả lời: "Vì tên nhóc ngu ngốc không đi khám bệnh."
222:【Há há há há há....】vừa rồi nó còn có thể nhịn cười, bây giờ nhịn không nổi nữa rồi.

Băng Mật:【Tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi, cộng điểm đi.】
222:【Úi chà, cậu chưa hoàn thành nhiệm vụ đâu.】
Băng Mật:【Vì sao?】
222:【Bởi vì vừa rồi cậu không trả lời ngày sinh nhật, đã chịu trừng phạt đau đớn cấp năm, cho nên bị trừ một điểm, bây giờ điểm là âm một.

Lần sau không được âm mưu khiêu chiến hệ thống, hệ thống có n cách trừng phạt cậu.】
Băng Mật:【...】Trong một khoảnh khắc, biểu cảm trên mặt hắn trống rỗng.

Tại sao người bị trói định với "Hệ thống oan gia hòa hảo" không phải là Đường Ngữ?

Nếu là Đường Ngữ, vậy thì có thể xử lý tên ngốc kia cho thật tốt rồi.

Nội tâm 222 (520): Quả thật là có duyên, ngay cả suy nghĩ cũng y chang nhau.

Bản hệ thống bối rối.

Băng Mật nhìn xuống đất thì thấy một viên kẹo sữa Thỏ Trắng, chắc là do Đường Ngữ đánh rơi.

Cậu ta đi học lúc nào cũng thích ăn kẹo, đúng là trẻ con, không biết có bị sún răng chưa nữa.

Hắn vốn định làm lơ, nhưng đi được một hồi, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của hắn lại tái phát, cả người không được tự nhiên.

Hắn đành siết chặt nắm đấm quay lại, cầm kẹo sữa cất vào túi quần.

Ở đầu phố, Đường Ngữ bước vào tiệm trà sữa với tâm trạng cực kỳ tốt, cậu chỉ vào trà sữa vị vải: "Chị ơi, trà sữa trân châu không bỏ trân châu."
Chị gái bán hàng nhìn chằm chằm vào chóp mũi của cậu: "Cậu bé đẹp trai, hạt đậu trên chóp mũi em đáng yêu lắm đó."
Cái gì???
Mụn trên chóp mũi?
Nụ cười trên mặt Đường Ngữ dần biến mất: "Chị gái, mụn nào cơ?"
Chị gái cười cười, lấy gương đưa cho cậu xem: "Không tin thì em tự nhìn đi."
Đường Ngữ cầm lấy cái gương, nhìn thấy chóp mũi của mình đúng là có một cục mụn, lại còn đỏ chót nữa!
Ngạc nhiên không, vui mừng không, bất ngờ không?
"Á á á á...."
Một tiếng hét bi thảm vang vọng khắp cả tiệm trà, gương trang điểm bị nứt hẳn một đường.

Chị gái bán hàng cùng khách trong tiệm ngơ ngác, thấy Đường Ngữ che mũi chạy, ngay cả trà sữa cũng không cần.

Thịnh thế mỹ nhan của cậu bị hủy hoại.

【Tại sao!?】Đường Ngữ nằm sấp trên giường nhà mình chất vấn 520, ôm chăn lăn vòng vòng 【Tao rõ ràng đã hoàn thành nhiệm vụ, vì sao còn phải chịu trừng phạt? 】
Đường Ngữ ra vẻ muốn khóc mà không được, như là để giữ lại chút tôn nghiêm đàn ông cuối cùng của bản thân.

520 nhún vai (nếu có vai):【Vốn dĩ là cậu được thưởng một điểm, nhưng cậu lại làm mặt quỷ với Băng Mật, còn hại cậu ta bị bộc phát chứng OCD hai lần nên trừ một điểm, tất nhiên là cũng mọc mụn.】
【...Mày là ma quỷ!!!】Cuộc sống không còn gì để lưu luyến, Đường Ngữ suy sụp nằm liệt trên giường.

【Từ từ đã,】cậu lại ngồi dậy,【Tại sao lại bộc phát chứng OCD những hai lần?】
520 buông tay (nếu có tay):【Không thể trả lời.】
"Leng keng ——!" Một viên kẹo sữa Thỏ Trắng bị ném vào lọ thủy tinh, sau đó đậy nắp lại.

Lọ thủy tinh nằm trên kệ sách phản chiếu khuôn mặt vô cảm của Băng Mật.

Hắn cũng không biết là dây thần kinh nào của mình bị chập nên mới không vứt viên kẹo đi mà lại bỏ vào lọ thủy tinh nhà mình.

Lý do của hắn là: Dù sao lọ thủy tinh cũng vô dụng, vậy để đựng đồ đi.

Trời đã tối, Đường Ngữ lấy buồn bực làm động lực, liên tiếp làm vài tờ bài thi.

Gương trên bàn học đã bị cậu cất đi, bây giờ cậu không muốn soi gương một tẹo nào.

Lấy tờ bài thi tiếp theo ra làm, vậy mà là...!môn Toán.


Làm bài Toán thì chậm hơn nhiều, cậu gãi đầu còn nhiều hơn làm bài.

Cậu nghi mình bẩm sinh không đội trời chung với môn Toán, cũng như không đội trời chung với Băng Mật.

Làm một đề Toán, cậu nhịn không được lại nhớ tới Băng Mật.

Băng Mật là đại biểu môn Toán, khảo công thức cũng làm khó cậu, nộp bài tập cũng làm khó cậu, ra đề bài cũng làm khó cậu.

Hắn lúc nào cũng làm khó cậu, khiến Đường Ngữ bây giờ nhìn thấy môn Toán như thể thấy kẻ thù.

Lên WeChat hỏi Kha Đô đáp án đề Toán, đợi cả nửa ngày cũng không thấy trả lời.

Đường Ngữ giống như một quả bóng xì hơi mở lồng hamster, cầm con hamster nhỏ mập ú ra, bắt đầu vuốt theo thói quen.

"Bảo Khí ơi, tao xấu xí rồi mày còn yêu tao không?" Đường Ngữ nhìn chằm chằm con hamster nằm sấp trên bài thi môn Toán, làm bộ mất trí nhớ về việc từng hứa "cho hamster vuốt ve" cậu.

Hamster tên là "Bảo Khí", lúc này Bảo Khí dùng hai móng vuốt nhỏ chải chuốt.

Đường Ngữ: "Bảo Khí ơi, mày cũng chẳng thèm nhìn tao lấy một cái, có phải mày chê tao xấu rồi đúng không?!"
Bảo Khí quay đầu liếm liếm lông, lại quay qua chỗ khác liếm liếm lông, không nhận được tín hiệu từ chủ nhân ấu trĩ của mình.

Đường Ngữ: "...Móng heo mập, cưng vuốt lông mình tiếp đi." Cậu lại nhét Bảo Khí vào lồng sắt.

520:【Làm bài tập về nhà xong chưa?】
Đường Ngữ:【Chưa có xong, còn sớm mà.

Tao muốn làm đến 12 giờ.】
520:【Vậy thì nghỉ ngơi thả lỏng một chút đã, làm việc kết hợp nghỉ ngơi.

Nhiệm vụ mới tới rồi, gửi cho Băng Mật một tin nhắn, nội dung là chào buổi tối linh tinh các thứ, rắm cầu vồng*, hiểu không?】
*Rắm cầu vồng (thải hồng thí): đại loại là khen idol, khen tới mức thả rắm cũng ra cầu vồng á.

Đường Ngữ lê lết đứng dậy:【Mày hiểu sai hai chữ thả lỏng rồi đúng không?】
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Ngân Hà: Thật sự không muốn cất chứa nuôi béo đợi lớn lên rồi làm thịt à?
Khóc chít chít......!
Điệu cười như vịt kêu của Đường Đường là cười như này:)))
https://youtu.be/m9PyG7pGUdQ
Khoai Tây xàm xí: Hôm nay lúc edit đến đoạn Đường Ngữ cười tui mới đi kiếm thử cái clip nghe, nghe xong hai đứa ngồi cười tắc thở luôn, vậy mà gửi cho tụi bạn tụi nó lại kêu không buồn cười=] Dỗi kinh.

Với cả bọn tui nhận ra là cứ chương chẵn bà tác giả lại viết ít bất thường ấy mọi người, nên edit nhanh kinh.

Mà mai Hoàng Thượng về quê nên tụi tui đình công, chắc cỡ thứ hai hay thứ ba gì đó mới có chương mới.

Với nhà tui cũng có hai con hamster ó mọi người, cưng vãi ấy.

Mà bạn Đường Ngữ giống con nít ghê=]]]
27/06/2020
Hết chương 4..

Bình Luận (0)
Comment