Xâm Chiếm Tuyệt Đối

Chương 37

Kiều Hân không biết vì sao bị Kiều Bùi ôm một lúc lâu, cô cũng không hiểu ngoan ngoãn này là chỉ cái gì, ngoan ngoãn nằm ngửa bị anh □. Hay là ngoan ngoãn bị anh tùy tiện xoa nắn dạy dỗ giống như trước kia, coi anh là trời là đất?

Ngoan ngoãn như vậy có ý nghĩa sao?

Chỉ là sau khi nói những lời đó, Kiều Bùi ngược lại rất nhanh bình tĩnh lại.

Sau đó anh cũng không nhìn Kiều Hân. Buông cô ra, Kiều Bùi liền xoay đầu về phía ngoài cửa xe, vẻ mặt nhàn nhạt. Nhìn không ra có gì khác biệt, cái bộ dáng này giống như người mới vừa ôm Kiều Hân nói những lời đó không phải anh.

Kiều Hân bị dáng vẻ im lặng này của anh làm cho không biết nói gì, tài xế lái xe vào khu náo nhiệt.

Bên ngoài đã có đèn đường sáng lên, khắp nơi trên đường đều là người đi đường. Lúc xe đang lái chậm, Kiều Hân chợt nhìn thấy bên ngoài có một tiệm bánh ngọt.

Cô lập tức nói tài xế dừng lại ở bên cạnh, cô nhanh chóng mở cửa xe đi ra ngoài. Lúc cô đi, trong đầu cũng không có suy nghĩ nhiều, ý niệm duy nhất chính là hai chữ sầu riêng bắt mắt của cửa tiệm.

Lúc đi đến cửa tiệm, bên ngoài tiệm bánh ngọt kia đã sớm xếp một hàng dài.

Kiều Hân sớm đã nghe Đỗ Thiến Thiến nói qua, hơn nữa Đỗ Thiến Thiến là khách quen của tiệm này, Đỗ Thiến Thiến còn từng mang về một phần cho cô ăn.

Khi đó cô bởi vì anh không thích mùi sầu riêng nên cô cũng không có nếm thử, hiện tại Kiều Hân liền đặc biệt muốn mua một phần, loại cảm giác đó quả thật giống như bồi thường cho Kiều Hân trước kia chỉ vì Kiều Bùi.

Nhưng đội ngũ quá dài, Kiều Hân xếp hàng thật lâu mới đến phiên cô.

Hơn nữa lúc cô xếp hàng, xe trên đường cũng dần dần nhiều, giờ tan học cộng thêm người tan việc càng ngày càng nhiều, ngay cả người đi trên đường cũng có dáng vẻ gấp gáp hơn nhiều.

Kiều Hân cũng không chú ý tới những thứ này, toàn bộ suy nghĩ của cô đều đặt ở trên việc chọn bánh ngọt nào.

Khi nhân viên phục vụ hỏi cô muốn mùi nhẹ hay nặng, Kiều Hân liền không nghĩ ngợi nói ra: "Mùi vị nặng."

Một mặt cô thật muốn nếm thử một chút mùi vị nặng, mặt khác cô cũng không tin mình ăn sầu riêng có mùi vị nặng rồi còn có thể khiến Kiều Bùi hôn được!!

Đợi lúc cô cao hứng phấn chấn xách bánh ngọt vào bên trong xe, Kiều Bùi nhìn lướt qua hộp đóng gói màu vàng cam này, ánh mắt của anh nhàn nhạt, cũng không lên tiếng.

Bên trong xe có hệ thống lọc mùi, mùi hương bánh ngọt sầu riêng hơi nặng, nhưng đi vào trong xe lại không quá khó ngửi.

Kiều Hân cũng không quản Kiều Bùi có phản ứng gì, cô trực tiếp mở hộp ra, múc một miếng vào trong miệng.

Xe chạy từ từ trong dòng xe.

Kiều Hân có thể bảo trì bình thản, cô cũng lười phải chỉ ra Kiều Bùi làm điều thừa tới đón cô. Ở lộ trình này, cô tự mình đi bộ nhiều lắm mười phút đã đến nơi rồi, nhưng kẹt xe như vậy, cô đoán chừng không có một hai tiếng thì hoàn toàn không đến nơi được.

Trong lúc đợi xe chạy, tâm tình Kiều Hân vẫn có chút không tệ.

Mặc dù mùi hương của bánh ngọt sầu riêng thật không dám khen tặng, nhưng mùi vị ngược lại cũng không tệ lắm.

Kiều Bùi giống như Kiều Hân dự đoán vậy, thân thể nghiêng ra bên ngoài. Sau khi nhìn cô ăn vài miếng, anh mới nhăn nhẹ chân mày hỏi cô: "Em thích?"

Kiều Hân rất nhiệt liệt gật đầu một cái, cô thật sự thích loại mùi vị ăn vào lần đầu tiên này.

Kiều Bùi nhìn cô chằm chằm mấy giây, anh khẳng định có thể mình không thích thứ mùi này. Chỉ là nhìn thấy cô rất thích ăn, anh hiếm khi ủy khuất thân thể, tiến đến vị trí của cô, dùng cái muỗng múc một chút. Nhưng sau khi ăn vào trong miệng, anh liền không có suy nghĩ muốn nếm lại lần nữa.

Ngược lại bánh ngọt sầu riêng này quả thật giống như mở ra cửa một thế giới mới của Kiều Hân. Một mặt cô phát hiện thì ra là có vài thứ mình chưa thử qua cũng rất ngon, mặt khác chủ yếu là chuyện có thể khiến Kiều Bùi ghê tởm đều đáng giá để làm.

Xe chậm rãi chạy đi ở trong dòng xe cộ, đèn đường xung quanh đều đã sáng lên. Khắp nơi đều là âm thanh huyên náo, trung tâm thành phố tràn ngập khí nóng.

Nhưng khiến Kiều Hân kỳ quái là không biết tài xế cố ý hay vì để ít kẹt xe, mới vừa rồi có một giao lộ rõ ràng có thể quẹo qua, tài xế lại không có quẹo cua, ngược lại lái qua một đường khác.

Kiều Hân cũng không suy nghĩ nhiều. Dù sao khi đi theo bên cạnh Kiều Bùi, mặc kệ là đi đâu, làm cái gì cũng không tới phiên cô suy nghĩ.

Cô định tiếp tục im lặng ăn bánh ngọt của cô.

Ngược lại mặc dù Kiều Bùi đi ra ngoài nhiều, nhưng phần lớn thời gian cũng sẽ không gặp phải loại tình hình giao thông này, xe vệ sĩ trước sau cũng là một bộ dáng không sao.

Hơn nữa Kiều Hân nhìn ra, chỗ phía trước không xa đã có ba cảnh sát giao thông đang nhanh chóng khai thông giao thông. Xe quá nhiều, đường quá chật, quả thật sắp chen thành một đoàn.

Tiếng kèn vang lên liên tiếp không gián đoạn, xe của bọn họ bị bao vây ở bên trong, hoàn toàn không thể nhúc nhích.

Coi như hiệu quả cách âm khá hơn nữa, nhưng bởi vì xe xung quanh thật sự quá dùng sức ấn còi nên vẫn có chút âm thanh huyên náo truyền vào.

Có lẽ là sợ ông chủ khó chịu, tài xế trước mặt vội mở radio trên xe lên, âm nhạc êm dịu rất nhanh vang lên từ trong radio.

Kiều Hân chậm rãi ăn bánh ngọt sầu riêng, cô có thể cảm thấy tầm mắt truyền tới từ Kiều Bùi.

Anh vẫn luôn nhìn cô, ánh mắt của anh rất trực tiếp, tay của anh đang cách cô rất gần.

Cô không biết đã ngồi chung xe với Kiều Bùi bao nhiêu lần. Cô nhớ một lần dài nhất là khi cô đi theo Kiều Bùi ngồi ở trên xe cả ngày, thân thể ngồi lâu nên hơi mệt một chút, cô mơ mơ màng màng ngủ mất. Đợi khi cô tỉnh lại, cô liền nhìn thấy mình đang nằm ở trên đùi Kiều Bùi.

Tay của anh rất tự nhiên siết tay của cô, hình như là lúc học đại học năm nhất, thời điểm được nghỉ đông, anh mang cô đi ra ngoài trượt tuyết.

Tay của anh thật ấm áp, anh dạy cô rất nhiều chuyện, mang cô đi xem nhiều vật thú vị. Vào lúc đó, trong mắt cô, anh là anh trai tốt nhất trên thế giới.

Khi cô đang nhớ lại, Kiều Bùi đột nhiên mở cửa xe.

Anh đi thẳng ra ngoài, tài xế cũng nhanh chóng ra khỏi xe, giúp Kiều Hân mở cửa xe bên kia ra.

Kiều Hân có chút ngoài ý muốn, không hiểu tại sao đột nhiên Kiều Bùi không đợi ở trên xe. Lẽ ra, anh không phải loại người không có tính nhẫn nại như vậy.

Sau khi đi ra theo, Kiều Hân đã nhìn thấy Kiều Bùi đang chờ cô ở ven đường.

Kiều Hân ngẩn ra, liền nhanh chóng đi theo. Sau khi tới, Kiều Hân lại có chút kỳ quái, không hiểu mình vội vàng chạy đến bên cạnh anh làm gì.

Hơn nữa không riêng xe trong dòng xe cộ rất nhiều, dù là trên lối đi bộ, người cũng không phải ít, nhốn nha nhốn nháo, Kiều Hân thấy có vài vệ sĩ đã theo tới bảo vệ ở bên ngoài.

Kiều Hân có chút không giải thích được, không hiểu Kiều Bùi đi ra làm gì, rõ ràng thấy xe đã lái chạy trong dòng xe rồi.

Thời điểm Kiều Bùi đi bộ về phía trước, Kiều Hân cố ý thả chậm tốc độ, cô không muốn dựa vào anh quá gần.

Chỉ là vừa chậm một bước, Kiều Bùi liền quay đầu lại nhìn cô một cái, dùng ánh mắt ý bảo cô theo sau. Kiều Hân hết cách rồi, chỉ đành phải buồn buồn vội vàng đi theo. Lòng nói sao lại bắt cô đuổi theo chứ, anh cứ đi về phía trước không được ư?

Có lẽ là do lúc trước cô đi quá chậm, Kiều Bùi đi đường cũng chậm lại, hiển nhiên là đang suy nghĩ cho tốc độ bước chân của cô.

Trong lòng Kiều Hân xoay xoay vặn vặn, hơn nữa đi chưa được mấy bước, Kiều Bùi rất nhanh liền dừng ở trước một cửa tiệm, hiển nhiên anh muốn đi tới cửa tiệm này.

Kiều Hân có chút ngoài ý muốn, không hiểu ngẩng đầu nhìn cửa tiệm, lại nhìn bảng hiệu chỗ lối vào một chút, đây là một cửa tiệm thú cưng đáng yêu.

Trước cửa bày ra rất nhiều tạo hình của động vật, cả cửa tiệm đều là các kiểu dáng thú cưng.

Lúc Kiều Hân đang buồn bực, Kiều Bùi nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, mang theo cưng chìu: "Còn muốn nuôi thú cưng không?"

Lần này Kiều Hân càng cảm thấy kỳ quái, lúc học cao trung, cô bởi vì không có ba và anh ở bên người, tịch mịch khó chịu, đã từng một lần xin nuôi con thú nhỏ, nhưng lại bị Kiều Bùi bác bỏ.

Hiện tại Kiều Bùi lại có thể đứng ở trước cửa tiệm thú cưng này hỏi cô có muốn nuôi thú cưng không? Đầu anh đột nhiên bị vô nước sao?

Cô đã rất nhiều năm không đề cập qua chuyện muốn nuôi thú cưng.

Thấy cô không có phản ứng, Kiều Bùi trực tiếp đẩy cửa đi vào bên trong cửa tiệm thú cưng.
Bình Luận (0)
Comment