Trong khoảng thời
gian Kiều Bùi không ở trong nước này, Kiều Hân sắp xếp thời gian rất
dày. Trừ đi chơi với Đỗ Thiến Thiến, cô vẫn luôn ở trên lớp Taekwondo,
mặt khác cô cho mình một lớp học lái xe. Thời điểm cô ở nhà họ Kiều, đi
đâu cũng có tài xế đi theo, cho nên cô chưa từng nghĩ tới lái xe.
Nhưng những năm gần đây trường học dạy thêm khuếch trương rất lớn, khu dạy
học lúc trước đã không đủ dùng rồi. Lại nói học trường học dạy thêm và
trường học quốc lập, tư nhân vẫn không giống nhau, trường học tìm nhiều
nơi làm chi nhánh.
Như vậy trong giờ học cần giáo viên phải chạy
rất nhiều nơi, cho nên dù không làm việc đúng giờ, nhưng khuyết điểm
cũng lộ ra, chính là giáo viên phải chạy tới các khu dạy học ở khắp nơi. Mặc dù trong trường học có tiền phụ cấp, nhưng đối với Kiều Hân - loại
dựa vào xe buýt, taxi thì cũng như người gặp rất nhiều khó khăn rồi, nên Kiều Hân liền nổi lên suy nghĩ muốn học lái xe.
Trường học lái
xe rất nề nếp, tới thời gian học, giáo sư sẽ đi tới một mình. Mặc dù Đỗ
Thiến Thiến hù dọa cô nói sẽ có huấn luyện viên rống người, chỉ là khi
Kiều Hân đi qua, không biết là năng lực tiếp nhận nhanh hay là thế nào,
huấn luyện viên đó ngược lại không có rống cô.
Hơn nữa khi còn
bé, Kiều Hân thuận tay trái, sau khi học mấy lần, rất nhanh liền nắm giữ được mấu chốt, thân thể phối hợp theo kịp, những thứ giẫm chân ga, chân phanh đơn giản cũng học được ra hình ra dạng rồi.
Đỗ Thiến Thiến từng ăn khổ khi học lái xe, sau khi nghe Kiều Hân đã nắm rõ, cô cũng
cảm thấy kinh ngạc, không ngừng nói: "Không thể nào, cậu không biết tớ
lúc đó bị mắng bao nhiêu đâu, cũng bởi vì cuối cùng tớ chậm nửa nhịp.
Nhưng mà bây giờ tốt lắm, tớ lái động cơ tự động, sau này đánh chết tớ
cũng không lái xe có động cơ thụ động, mệt chết tớ."
Kiều Hân
cười nói: "Tớ còn tốt, hơn nữa chơi rất vui, loại phương pháp này có một loại cảm giác điều khiển, chỉ là có thể liên quan đến việc tớ thuận tay trái."
"A, Kiều Hân, sao tớ không biết cậu thuận tay trái." Đỗ
Thiến Thiến cũng kinh ngạc một chút, cô và Kiều Hân ở chung một chỗ lâu
rồi, chỉ là ở chung với nhau đã lâu, cũng rất ít chú ý đối phương dùng
tay nào.
"Sau này tớ sửa rồi, lúc còn nhỏ tớ học cầm đũa bằng tay trái trước. Bây giờ tớ còn có thể dùng tay trái ăn cơm, chỉ là để thuận tiện, đều sửa đổi hết. . . . . ."
Kiều Hân chợt dừng lại, Đỗ
Thiến Thiến bên kia còn tưởng rằng cô làm sao, vội hỏi cô: "Cậu làm sao
vậy, sao đang nói mà dừng rồi. . . . . ."
"Không có, không có gì. . . . . ." Kiều Hân lắp ba lắp bắp , đột nhiên cô ý thức được một vấn
đề, cô luôn cảm thấy mình đã quên cái gì đó.
Chờ sau khi để
điện thoại xuống, trong lòng Kiều Hân giống như rất rối loạn, cô chạy
đến trước gương nhìn mình bên trong, cô nỗ lực nghĩ tới bộ dáng ba Kiều, cô cũng không biết nên so sánh như thế nào, nhưng khóe miệng. . . . . . còn có bọn họ đều thuận tay trái . . . . . .
Lúc ấy cô tin lời
nói Kiều Bùi rất nhanh là bởi vì cô cảm thấy Kiều Bùi không có lý do lừa gạt mình, tất cả của cô đều là Kiều Bùi cho, Kiều Bùi nói cô không phải là người nhà họ Kiều, vậy dĩ nhiên là không phải, hơn nữa Kiều Bùi biết cô không phải em gái ruột mới xuống tay. . . . . .
Huống chi cô không phải cốt nhục nhà họ Kiều, cũng là tình huống cô có thể tiếp nhận nhất.
Nhưng Kiều Hân lại lần nữa ngây dại, cô mơ hồ cảm thấy mình nhất định đã bỏ quên thứ gì quan trọng.
Cô nhìn mình trong gương, đầu óc chợt trở nên rối loạn, cô rất nhanh xóa
bỏ lo lắng của mình. Không thể nào, Kiều Bùi không thể lừa cô.
Cô khẳng định không có quan hệ máu mủ với Kiều Bùi, có lẽ chỉ là trùng
hợp, hơn nữa có người từng nói, người ở chung với nhau sẽ có dáng dấp
giống nhau một chút. . . . . .
Lại nói cô và ba kiều chỉ có khóe miệng giống nhau mà thôi, nhưng cô lại không thừa kế chút tính cách nào của ba Kiều.
Kiều Hân nỗ lực quên hết chuyện này đi, mỗi ngày cô vẫn đang bận rộn công việc và học tập, cô lắp đầy cuộc sống mình trôi qua.
Chỉ là ngày đó lúc cô học lái xe trở về, vừa mới mở cửa nhà ra, cô lập tức
biết tình huống bên trong phòng không giống trước. Quả nhiên đợi khi cô
ngẩng đầu lên đã nhìn thấy có người ngồi ở trên ghế sa lon rồi.
Người nọ đang cầm xem quyển sổ cô dùng để viết thời gian làm việc .
Cô là người có thói quen ghi lại mọi thứ, ví dụ như trong lớp học bây giờ
cô đang dạy, học sinh nào có năng lực tốt, những học sinh nào lại chậm
lụt hơn một chút, bố trí bài tập có lấy được hiệu quả nên có hay không?
Cô đều viết vô cùng cẩn thận.
Lúc này anh xem cẩn thận như vậy,
Kiều Hân cảm thấy mặt nóng lên, cô vội vàng đi tới, không khách khí lấy
lại quyển sổ trong tay anh, sau đó sắc mặt căng lên chất vấn anh: "Anh
lại tới làm gì? Không phải tôi đã nói tôi không muốn nhìn thấy anh nữa
sao."
Kiều Bùi ngẩng đầu lên từ trên ghế sa lon, đối diện với cô.
Kiều Hân không biết tại sao trong lòng lại run lên, không phải bởi vì ánh
mắt hung ác của anh, cũng không phải bởi vì vẻ mặt lạnh lẽo của anh, mà
là hoàn toàn ngược lại, khuôn mặt của anh giống như che phủ một lớp bụi, cô không biết trong đôi mắt của anh cũng có thể có nhiều cảm xúc như
vậy.
Vào lúc cô ngây ngẩn, Kiều Bùi đã đứng lên từ trên ghế salon.
Thân hình anh rất cao, sau khi đứng lên, trong nháy mắt liền có ưu thế chiều cao, Kiều Hân vội lui về sau một bước.
Không gian phòng khách cũng không lớn, Kiều Bùi đi về phía trước một bước.
Kiều Hân sợ, lại lui về sau một bước, rất nhanh cả người cô đều muốn dựa vào cửa sổ rồi.
Sắc trời bên ngoài đã sớm tối, sau lưng cô là bức tranh con đường sầm uất.
Kiều Bùi cúi người dán sát cô, ánh mắt của anh đặc biệt sang. Kiều Hân không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô rất sợ mình không tự chủ bị ánh mắt của
anh hấp dẫn.
Ngược lại Kiều Bùi giống như là nhớ ra cái gì đó,
anh nhàn nhạt mở miệng tự thuật: "Khu bắc khai phá thay đổi số mạng rất
nhiều người, hoàn cảnh đường phố, còn có quy hoạch công trình công cộng, càng có nhiều chủ đất phất lên sau một đêm?"
Kiều Hân ngược lại
biết cái đó, khi cô học năm hai trung học, bất động sản mới vừa nóng
lên, Kiều Bùi đã từng chủ trì khai phá khu bắc, khi đó chỗ này vẫn còn
là nông thôn, cô nhớ cô từng theo anh thuận tiện đi xem qua.
Cỏ dại, còn có cuộc sống thối nát, khi đó hoàn toàn không ngờ khu bắc cũng có thể phồn hoa thành như vậy. . . . . .
Nhìn từ cửa sổ nhà cô, vừa đúng có thể thấy cảnh đêm xinh đẹp của khu bắc,
hơn nữa bởi vì sau lại hoạch định, cho nên con đường, công trình công
cộng ngược lại đẹp hơn thành phố cũ rất nhiều.
Ngón tay của anh
từ từ xẹt qua trên gương mặt cô, tựa như một phút anh ký tên vào ngày
đó. Anh đã làm vô số lần quyết sách, lý trí tỉnh táo đi đến cân nhắc hơn thua được mất. Từ số liệu tài liệu đoàn cố vấn lấy được, làm ra quyết
định chuẩn xác nhất là công việc của anh.
Anh cúi xuống □, tư thế này làm anh trở nên có chút khiêm tốn: "Em dám nói chuyện như vậy với anh, là dựa vào cái gì?"
Kiều Hân cúi đầu, cô bị anh hỏi đến á khẩu không trả lời được.
Lúc này cô mới phát hiện ra cô có thể miệng không che giấu nói ra lời nói
làm người ta đau đớn như vậy, căn nguyên cuối cùng đều bởi vì cô có chỗ
dựa vào. Cô biết Kiều Bùi sẽ không thương tổn mình, dù là cô nói chuyện
không khách khí tới cực điểm, nhưng Kiều Bùi vẫn. . . . . . sẽ nhịn cô. . . . . .
Kiều Hân cắn môi một cái, cô nhanh chóng ngẩng đầu lên,
mặt quật cường: "Tôi biết anh sẽ không tổn thương tôi, nhưng tôi không
thích anh thì có lỗi gì chứ? Chẳng lẽ Kiều Bùi anh tốt với tôi, tôi liền nợ anh, sẽ phải thích anh ư? Tôi không có biện pháp thích anh, là lỗi
của tôi sao?"
Hai tay cô nắm chặt một chỗ, sắc mặt càng đỏ hồng,
"Làm phiền anh đừng quấy rầy tôi nữa, tôi thật sự chỉ có thể xem anh như anh trai của tôi, cho dù hiện tại không làm được anh em, thì tôi cũng
không có biện pháp nhìn anh như là. . . . . .một người đàn ông . . . . . ."
Sắc mặt Kiều Bùi bình tĩnh nhìn cô, qua thật lâu, anh mới nhàn nhạt nói về: "Em có thể không cần nợ anh."
Tay của anh nhẹ nhàng đặt lên tay của cô, thật giống như là muốn nhẹ nhàng
vuốt ve tóc của cô, nhưng tay của anh rất nhanh lại thu về.
Anh
nghiêng đầu nhìn phòng của Kiều Hân, nhìn chung quanh một vòng, giọng
điệu của anh không có bất kỳ phập phồng, "Kiều Hân, nhớ kỹ tất cả mọi
thứ trong phòng này. Anh bảo đảm, đây là thứ tốt nhất sau này em có thể hưởng thụ được."