Xanh Xanh Màu Áo Chàng

Chương 2


Bên trong đền Nguyệt Lão, khói hương nghi ngút, Nguyệt Lão phúc hậu ngồi chễm chệ phía sau lửa hương, mỉm cười nhìn xuống thiện nam tín nữ đang thành kính quỳ dưới chân mình.
Tất nhiên vẫn có trường hợp ngoại lệ, chẳng hạn như vị cô nương mặc áo xanh trước mặt này, vẻ mặt cứ buồn bực, không phải, đã có chút căm phẫn nhìn Nguyệt Lão rồi: “Dựa vào cái gì mà nhân duyên của mọi người đều do ông định đoạt?”
“Của người khác thì ta không chắc Nguyệt Lão có định đoạt hay không, nhưng còn của muội, ta thấy chắc là Nguyệt Lão đã định thế rồi! Đúng chứ, Đinh thị?” Vị cô nương mặc áo màu mơ ở bên cạnh vừa cắm hương trên tay vào lư hương vừa từ tốn nói.
“Hứ, Ám Hương, tỷ biết rõ mà, lúc đầu người được chỉ phúc vi hôn với hắn là Nhị ca, phu quân tương lai của tỷ cơ!” Cô nương áo xanh không vui.
Ám Hương thở dài, quay qua cười nói: “Nguyệt Hoa, ta nói lại lần nữa, lúc Đinh bá mẫu lập chỉ phúc vi hôn với Triển bá mẫu, trong bụng đang mang thai Nhị ca của muội thật.

Thế nhưng mà…” Cô cố tình nhấn mạnh: “Triển bá mẫu có nói, nếu đứa bé Đinh bá mẫu đang mang thai là con trai thì người được hứa hôn sẽ là bé gái lần tới Đinh bá mẫu sinh! Vừa khéo, muội chính là bé gái duy nhất đó!”
Trông Đinh Nguyệt Hoa có vẻ bực mình: “Lúc đó họ cũng nói, nếu đứa bé lần tới của Triển gia là con gái thì sẽ gả cho Nhị ca!”
Ám Hương ôn tồn đáp: “Thật không may, vị Triển đại hiệp Triển Chiêu kia đã là con út trong nhà, cái vị gọi là “Triển tiểu thư” ấy không hề có!”
Đinh Nguyệt Hoa oán hờn.

Mẹ ơi, cả Triển bá mẫu chưa gặp bao giờ kia nữa ơi, hai người là mới gặp đã thân đến mức nào, chị em thâm tình đến mức nào mà lại câu nệ như vậy, sao cứ phải đặt ra một cuộc hôn nhân thế này vậy ạ? Biển người mênh mông, cớ sao cứ phải tự buộc dây vào cổ, à không, không phải, cớ sao hai nhà cứ phải muốn làm thông gia với nhau kia chứ?

Ám Hương cười thầm trong bụng, kéo Đinh Nguyệt Hoa ra sân sau.

Cây Hải Đường trong sân đang nở rộ, tựa như một lồng mây màu ở giữa sân.

Ám Hương cười nói: “Ngày trước, trưởng bối hai nhà Triển Đinh đều tình cờ vào đền thờ Nguyệt Lão này trú mưa, họ mới gặp lần đầu mà như đã thân từ lâu, chưa hết bảo kiếm gia truyền của hai nhà còn là Cự Khuyết và Trạm Lư.

Cả hai đều cảm thấy đây là duyên trời ban, thế nên mới chỉ phúc vi hôn, còn giao ước không cần biết là đứa bé nào, chỉ cần là một trai một gái kết duyên với nhau.

Chỉ tiếc về sau Đinh bá phụ lại đưa cả nhà muội tới biên ải, tiếp đó xảy ra rất nhiều biến cố, cho nên mới mất liên lạc với Triển gia.

Nhưng mà, vẫn may bây giờ hắn chưa vợ, muội chưa chồng, ước hẹn này vẫn có thể tiếp tục!”
“Nhưng sao cứ phải là muội?” Đinh Nguyệt Hoa vẫn không cam lòng, chợt cô đảo mắt một vòng: “Ám Hương, thực tế mà nói Triển Chiêu này thành danh lâu như vậy rồi, nhưng tại sao tới giờ vẫn chưa lập gia thất, tỷ không thấy lạ ư?”
Ám Hương vừa ngắm hoa vừa rót thêm trà cho mình: “Có gì mà lạ, Trung bá bá đâu nói thế, Triển đại hiệp ở Khai Phong phủ bận rộn công vụ suốt, chẳng có thời gian rảnh.”
“Hừm!” Đinh Nguyệt Hoa hừ lạnh một tiếng, “Tỷ không nghe thấy gì hết sao, có biết bao cô gái nhà quyền quý gào khóc muốn được gả cho hắn đấy!”
“Thế chứng tỏ Triển đại hiệp là một người trọng tình trọng nghĩa, luôn tuân thủ lời hứa, suốt mấy năm qua vẫn đang chờ muội lớn lên đó!” Ám Hương thản nhiên uống một ngụm trà.
“Vậy nên mới lạ! Có khi nào là thế không nhỉ?” Đinh Nguyệt Hoa tỏ vẻ nghiêm túc, tiến lại gần Ám Hương và thì thầm: “Tỷ nói xem có khi nào hắn đồng tính luyến ái, chờ đợi Nhị ca suốt bao năm qua không?”
“Phụt” Ám Hương phun hết trà ra, sặc nước liên tục, Đinh Nguyệt Hoa nhịn cười vỗ lưng giúp cô một hồi lâu.

Vất vả lắm Ám Hương mới hết sặc, cô vờ đánh Đinh Nguyệt Hoa: “Cái con bé này, ngay cả Nhị ca muội cũng muốn sắp đặt à! Đại ca nói cấm có sai, không được để muội chạy đi chơi với Bạch Tiểu Ngũ nữa.

Muội xem, muội học được những thứ gì vào đầu hả?”
“Thấy tình quên bạn, vì chồng tương lai mà ngay cả chị em tốt cũng bán đứng!” Đinh Nguyệt Hoa bĩu môi, tỏ vẻ hờn giận.
Ám Hương bỗng nhớ tới lời dặn của Đinh Triệu Huệ, cô nói: “Muội phản đối hôn sự này như vậy, có phải muội thích Bạch Ngọc Đường không?”

Đinh Nguyệt Hoa lườm cô một cái, chẳng nói gì.
Ám Hương cười nói: “Thật ra Bạch Ngọc Đường cũng không tệ, chưa kể hai đứa còn lớn lên cùng nhau, mà ở Giang Nam cũng có biết bao thiếu nữ đem lòng thích cậu ta đấy chứ!”
“Ai ai cũng thích ư? Mọi người đều thích uống nước ô mai, nhưng muội lại không thích.”
Ám Hương nghe cô nói thế cũng thấy yên tâm phần nào: “Thế thì tốt rồi.

Lúc đầu muội chưa biết diện mạo của Triển Chiêu trông ra sao, không sẵn lòng cũng phải.

Giờ muội tận mắt nhìn thấy rồi đấy, đúng là ôn hòa như ngọc, quân tử khiêm tốn, tướng mạo hắn trông cũng rất đẹp nữa!”
“Tướng mạo đẹp thì có gì đáng nói chứ? Đại ca với Nhị ca của muội trông không đẹp sao?” Đinh Nguyệt Hoa bực dọc nói.
Ám Hương thầm thở dài, có vẻ như lớn lên ở một nơi tụ họp “mỹ nhân” không hẳn là chuyện tốt, ai cũng bảo vừa gặp “Nam hiệp” lỡ dở một đời, nhưng Đinh đại tiểu thư thì chẳng hề như thế.
“Thôi được rồi, Đinh tiểu thư, cái này không thích, cái kia không thích, vậy muội nói ta nghe, muội muốn tìm một vị hôn phu thế nào đây?”
Đinh Nguyệt Hoa hơi nhíu mày, cô cúi đầu suy nghĩ một thoáng: “Thật ra muội cũng không biết mình muốn tìm một người như thế nào, nhưng mà người đó phải hiểu muội nhất và muội cũng hiểu người đó nhất.”
Ám Hương cười và nói: “Cái này khó thật, gì mà hiểu với không hiểu, thế này thì ta biết phải làm sao?”
“Dù sao muội cũng không lấy một người mà mình không hề quen biết, là vậy đấy ạ, tỷ nghĩ cách đi!” Đinh Nguyệt Hoa đưa ra lời lẽ đanh thép.
Ám Hương thầm than thở, mình đúng là chọn bạn bất cẩn, sao lại quen được một người bạn tồi như vậy chứ?
Ám Hương suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thật ra ý, nếu muội không bằng lòng, Đại ca cũng không ép muội, Đại ca khắc tìm cách từ hôn thôi.” 

Đinh Nguyệt Hoa lập tức giữ chặt lấy Ám Hương, hai mắt thiếu điều muốn khóc ra máu: “Chúng ta không thể từ hôn, Đại ca nói rồi, nếu từ hôn thì phải giao Trạm Lư cho Triển Chiêu.”
Ám Hương thở dài: “Tương tự, nếu Triển Chiêu từ hôn, hắn cũng phải giao Cự Khuyết lại đúng chứ? Vậy nên hắn cũng không từ hôn đâu.”
Năm đó trưởng bối hai nhà Triển Đinh kết tình thông gia đã dùng Cự Khuyết và Trạm Lư làm vật trao đổi, lấy đó làm minh chứng, còn giao ước nếu nhà nào đề xuất từ hôn thì phải giao bảo kiếm của nhà mình cho nhà kia.
Đinh Nguyệt Hoa buồn bã vu0t ve bảo kiếm, hạ giọng nói: “Đại ca bảo mấy năm qua mất liên lạc với Triển gia là do lỗi của Đinh gia chúng ta cả, cho nên, nếu như Triển Chiêu không muốn cuộc hôn nhân này, kiếm cứ tặng lại cho hắn.

Ám Hương, đó là Cự Khuyết đó, có phải vật tầm thường đâu, nói tặng là tặng à!”
Ám Hương bỗng thấy đầu mình rối như mớ bòng bong, muội muội à, chuyện tới nước này muội vẫn còn nghĩ đến thanh bảo kiếm đó sao hả?
“Thấy tiếc bảo kiếm thì muội cứ lấy hắn đi, cả hai thanh kiếm là của muội tất.”.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đinh Nguyệt Hoa nhăn nhó lại, cô có hơi do dự một chốc: “Chuyện đó không đời nào! Cứ tặng cho hắn đi!”
(Hết chương 2).


Bình Luận (0)
Comment