Xảo Phi Câu Phu

Chương 2.1

Người dịch: Emily Ton.

Ba chiếc xe ngựa dừng lại ở phía trước phủ thừa tướng. Những người hầu đang vội vã mang của hồi môn gồm vàng bạc châu báu và từng chậu thảo dược đủ loại kiểu dáng, cùng với từng rương đan dược...... lên những chiếc xe ngựa khác nhau.

Phòng Quân La và mẫu thân ôm nhau khóc ở trong phòng, hốc mắt Phòng Huyền Linh cũng ướt nhèm đứng ở một bên.

"La nhi, Tề Vương gia thiếu niên anh dũng, khí vũ hiên ngang, cương trực công chính, được Hoàng thượng yêu quý. Hắn tuyệt đối là một hôn phu tốt." Phòng Huyền Linh và Tề Nhĩ Luân cùng ở trong triều, ông biết rõ cách làm người của Tề Nhĩ Luân. Giao nữ nhi cho hắn, ông tuyệt đối yên tâm vừa lòng.

Chẳng qua La nhi là ái nữ của phu thê bọn họ, từ nhỏ đi theo lão quái y học y, hai năm trước mới được về nhà. Gặp nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều. Vì thế mặc dù nàng đã mười chín tuổi, nhưng bọn họ vẫn luyến tiếc gả nàng đi; Hiện giờ phải lập tức gả xa như vậy, muốn gặp nhau sẽ càng khó khăn hơn, trong lòng bọn họ tự nhiên cảm thấy khó chịu.

La nhi rất tinh thông y thuật, khi nghe nói Hoàng thái hậu bệnh cũ quấn thân, ông đã đề nghị Hoàng thượng để La nhi tiến cung xem bệnh cho Hoàng thái hậu. Không ngờ vừa gặp, Hoàng thượng và Hoàng thái hậu đều nhìn trúng La nhi; Hoàng Thượng vốn định nạp La nhi làm phi, nhưng không nghĩ tới La nhi lại lớn mật cự tuyệt Hoàng thượng.

Ông vẫn còn nhớ rõ sự tình ngày đó, La nhi cự tuyệt Hoàng thượng ở trước Triều Dương Điện. Nàng nói nàng không muốn thâm nhập hoàng cung tranh sủng với người, còn nói về đạo lý tình yêu là duy nhất, quanh co lòng vòng răn dạy nam nhân thiên hạ không nên tam thê tứ thiếp. Điều đó chẳng khác gì đang mắng Hoàng thượng. Ông sợ tới mức ướt đẫm mồ hôi.

Sau chuyện này, Hoàng thượng đánh mất ý niệm lập nàng làm phi, nhưng vẫn không quên sự tồn tại của nàng.

Lần này vừa lúc Tề Nhĩ Luân đánh bại Đột Quyết, Hoàng thượng biết rõ Tề Nhĩ Luân có ý niệm từ quan và không muốn thông hôn cùng với người Hán. Hoàng thượng cũng biết Tề Nhĩ Luân cực kỳ kính trọng ông, vì thế muốn hạ tứ hôn lưu lại Tề Nhĩ Luân, càng muốn khiến con cháu của hắn cùng chảy dòng máu người Hán, miễn cho con cháu hắn sau này trở thành hậu hoạn. Hoàng thượng thậm chí không quan tâm tới cảm xúc của La nhi, tự ý tứ hôn.

Nhưng liên quan tới sự lợi hại trong cuộc hôn nhân này, ông không nói với nữ nhi. Ông chỉ cầu mong Tề Nhĩ Luân và nàng có thể bạc đầu bạc giai lão. Đó chính là một mối lương duyên, những uẩn khúc trong đó chỉ là chuyện nhỏ.

"Cha, nương, nữ nhi sẽ ghi nhớ nữ tắc, hai người không cần phải lo lắng cho nữ nhi." Phòng Quân La biết cha mẹ lo lắng cá tính không câu nệ tiểu tiết của nàng. Nếu không phải thánh chỉ đã hạ, quân không thể nói chơi, chu di cửu tộc, nàng thật sự muốn lớn mật cự tuyệt hôn sự này.

Nàng không những không muốn tranh sủng với người, nàng còn muốn sống một cuộc sống bình đạm; Đi theo sư tổ, sư phụ, nhóm sư tỷ sư muội hành nghề y, trồng thảo dược, luyện đan dược, ẩn cư núi sâu, suốt ngày cầm kỳ thư họa.

Nghĩ đến sư phụ, nàng không thể không mắng thầm trong lòng: Sư phụ không có lương tâm, vừa nghe thấy nàng bị chỉ hôn, chỉ nói một câu sau này còn gặp lại, sau đó một mình quay về núi Trường Bạch.

"Lúc trước không bằng tiến cung làm phi! Thái Nguyên xa như vậy, vạn nhất La nhi bị người khi dễ, chúng ta nước xa nào cứu được lửa gần!" Phòng phu nhân nghẹn ngào.

"Phu nhân, hiện tại thân phận của La nhi là Vương phi Thái Nguyên quận. Quận vương Thái Nguyên nắm trong tay mấy chục vạn binh, ai dám khi dễ nàng? Hơn nữa, La nhi thân là Vương phi, cho dù Tề Vương gia nạp thiếp, tuyệt đối cũng không ảnh hưởng tới địa vị Vương phi của La nhi, dù cho trăm thiếp cũng không sao!" Phòng Huyền Linh nói. Ông không thể nói rằng nữ nhi mình xảo quyệt nhanh trí, mấy năm nay ở nhà, nàng đã thành thục hơn rất nhiều, chỉ khi nàng ở cùng sư phụ, cá tính mới vượt khỏi tầm kiểm soát.

"Nương, cha nói đúng, nương không cần lo lắng. Nương biết con chẳng những y thuật lợi hại, dùng dược càng là hạng nhất. Ai dám khi dễ con, còn sẽ khiến hắn không ngừng đi tả, ngồi xổm trong nhà xí không ra ngoài được." Trong lòng nàng thật ra cũng không muốn rời đi, nhưng vẫn mở miệng an ủi cha mẹ.

Phòng phu nhân vừa nghe thấy vậy, nín khóc mỉm cười, "Con... đứa nhỏ này!"

"La nhi, canh giờ không còn sớm, nên chuẩn bị xuất phát. Nếu lỡ canh giờ sẽ không tìm thấy khách điếm dừng chân." Phòng Huyền Linh thúc giục.

"Tiểu thư đi thôi!" Nha hoàn của hồi môn Cẩm Tú nâng Phòng Quân La đứng dậy.

"Cẩm Tú, hầu hạ tốt tiểu thư. Trong phủ từ trên xuống dưới ngươi là nha hoàn thông minh nhất, ngươi biết nên làm như thế nào đúng không?" Phòng phu nhân nhắc nhở.

"Phu nhân, ngài yên tâm, Cẩm Tú tuyệt đối sẽ không để tiểu thư bị người khi dễ. Cẩm Tú thề sống chết bảo vệ an nguy cho tiểu thư."

Cẩm Tú nói lời thề son sắt.

"Cẩm Tú, tiểu thư đi gả chồng, không phải rơi vào tình trạng mạo hiểm khó khăn, làm gì phải thề sống chết bảo vệ an nguy cho tiểu thư!" Phòng Huyền Linh lắc đầu nói.

Sự thông minh và khéo léo của Cẩm Tú đã học được từ La nhi trong mấy năm nay, đôi khi còn đáng sợ hơn cả La nhi. Ông lo lắng chủ tớ hai người này sẽ khiến Tề Nhĩ Luân chống đỡ không nổi.

Cẩm Tú lúc này mới biết mình đã nói sai, nàng bĩu môi, đỡ Phòng Quân La chậm rãi đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Vừa mới đi được vài bước, Phòng Quân La dừng chân quay đầu lại nói: "Cha, mẫu thân, hai người đừng đưa tiễn La nhi, tránh cho La nhi không rời đi được."

"La nhi chờ đã!" Phòng Huyền Linh lấy ra một khối kim bài và một phong thư từ trong tay áo giao cho Phòng Quân La, "La nhi, đây là kim bài mà Hoàng thái hậu cho con làm của hồi môn. Hoàng thái hậu nói, bất cứ lúc nào con có yêu cầu gì, chỉ cần đưa kim bài này ra, Hoàng thái hậu và Hoàng thượng nhất định đáp ứng. Đây là phong thư cha viết cho Tề Vương gia."

Phòng Quân La tiếp nhận kim bài và cất thư vào trong tay áo, sau đó liếc mắt nhìn cha mẹ một cái, nén những giọt nước mắt lại muốn rơi xuống, chạy như bay ra khỏi phòng.

Khi đi ra ngoài giang hồ hành nghề cùng với sư phụ, nàng chưa từng thương tâm khổ sở như vậy, chỉ vì lần này nàng sẽ mất tự do.
Bình Luận (0)
Comment