Xảo Phi Câu Phu

Chương 3.2

Lúc này nàng cảm thấy thống khổ giống như lục phủ ngũ tạng của mình đã bị hoán đổi.

Tay nàng run rẩy, cố gắng nhẹ nhàng đặt mái ngói lại.

"Ai đó?" Tề Nhĩ Luân nghe thấy tiếng động ở trên nóc nhà, hắn đẩy Lan Vận ra rồi tông cửa xông ra ngoài, nhảy lên trên nóc nhà.

"Vương gia!" Lan Vận thiếu chút nữa đã té ngã trên nền nhà. Nàng ta căn bản không nghe thấy bất cứ tiếng động nào.

Phòng Quân La biết đã bại lộ tung tích, lập tức thả người xoẹt qua bức tường Tây cánh.

Nàng muốn chạy thẳng về phía Đông cánh.

Với độc bộ võ công điệp ảnh huyễn vị kinh công, khinh công của Tề Nhĩ Luân tuyệt đối không phải là đối thủ. Nhưng nàng học chưa thuần thục, vì thế Tề Nhĩ Luân vẫn có thể ganh đua cao thấp cùng nàng.

Tề Nhĩ Luân một đường theo sát, ngay khi nàng tiến vào Đông cánh, hắn nhảy người xuống ngăn nàng lại. "Cô nương là thần thánh phương nào, vì sao không dám lộ diện? Ban đêm tới thăm vương phủ của ta là có mục đích gì?"

Phòng Quân La cảm thấy may mắn khi mình nghĩ tới việc che mặt lại. "Không có mục đích gì. Ta nghe nói vương phủ rất đẹp, muốn vào đây đi dạo. Nếu có chỗ đắc tội, mong ngài thông cảm."

Nàng cố gắng hết sức khách khí, giúp mình thoát thân dễ dàng hơn. Mặc dù lúc này trong lòng nàng tràn ngập oán hận với hắn.

Nàng tự biết khinh công của mình chưa đạt được ba thành công lực giống như sư phụ, nhưng kim châm phi huyệt nàng tuyệt đối đã đạt được năm thành công lực. Tuy nhiên, thật không may nàng lại không mang theo kim châm ở trên người; Nếu lỡ như Tề Nhĩ Luân không buông tha nàng, nàng nhất định sẽ thua ở trong tay hắn.

"Vào đây đi dạo?" Hắn cao giọng cười, "Ta sẽ đi dạo cùng ngươi."

Phòng Quân La thấy hắn bước tới, dưới tình thế cấp bách liền rút chiếc trâm trên đầu để làm kim châm, bắn về phía hắn, ngay sau đó nàng nhún mũi chân một chút, nhảy lên nóc nhà.

Nàng không nhắm vào bất cứ huyệt vị nào vì không muốn khiến hắn bị thương. Nàng chỉ muốn thoát thân.

Tề Nhĩ Luân tiếp được chiếc trâm, sau đó nhảy lên trên nóc nhà.

Hai thân ảnh đuổi nhau ở dưới ánh trăng, gió đêm thổi qua, một mùi thơm thoang thoảng theo gió cuốn vào trong mũi của Tề Nhĩ Luân.

Mùi thơm lạ lùng này......

Tề Nhĩ Luân nhảy lên không và bay vọt qua đỉnh đầu nàng, hạ xuống trước người nàng. "Cô nương chậm đã."

"Công tử bức tội ta làm gì, ta thật sự chỉ vào đi dạo mà thôi." Phòng Quân La lui lại phía sau mấy bước.

Hắn chắc chắn rằng, mùi thơm lạ lùng kia đến từ trên người nàng. Trên người nữ tử này lại có mùi hương mà hắn thương nhớ đã lâu. Hắn còn luôn tưởng rằng, vì hắn chảy máu quá nhiều nên đầu óc hôn mê.

Hắn sẽ không nhớ lầm. Đây chính là mùi thơm giống như mùi hoa nhưng lại giống như mùi cỏ; Vì sao trên người nàng lại có mùi hương này, ngược lại trên người Lan Vận lại không có?

"Nếu cô nương tháo khăn che mặt, chúng ta có thể nói chuyện." Tề Nhĩ Luân xoay chiếc trâm trong tay, muốn dụ nàng cho hắn nhìn mặt.

Phòng Quân La tất nhiên sẽ không mắc mưu, nàng đứng bất động tại chỗ. "Công tử có điều muốn gì nói? Có phải nên trả chiếc trâm cho ta trước hay không?"

Dưới tình thế cấp bách nàng đã lấy chiếc trâm cài đầu làm kim châm mà quên rằng đó là vật mà mẫu thân đã đưa cho nàng.

Tề Nhĩ Luân nhìn chiếc chiếc trâm, vung tay về phía trước, chiếc trâm lập tức cắm vào trên búi tóc nàng. "Kim trâm đã dâng trả. Tại hạ muốn hỏi cô nương mấy vấn đề."

"Nể tình người trả lại trâm cho ta, ngươi hỏi đi!" Phòng Quân La ngước mắt nhìn mặt trăng hình lưỡi liềm trên bầu trời một cái, sau đó lại nhìn về mái hiên phía sau. Nàng đang suy nghĩ tìm cách thoát thân.

"Cô nương có từng đi qua đại mạc hay không?" Hắn chưa từng nghi ngờ về việc Lan Vận có thật sự cứu hắn hay không, chẳng qua hắn vẫn luôn nhớ tới mùi hương lạ lùng khi hắn hôn mê.

"Từng đi qua." Vì sao hắn lại hỏi về đại mạc? Nàng chắc chắn với tình trạng của hắn lúc đó, tuyệt đối không thể thấy rõ diện mạo của nàng.

"Từng đi qua đại mạc khi nào?"

"Hai năm trước." Nếu hắn thật sự hỏi về chuyện cứu hắn, nàng có thể ăn ngay nói thật, xem hắn xấu hổ thế nào khi đối xử với ân nhân cứu mạng như thế.

Hai năm trước! Thời gian rất phù hợp. "Hôm đó có chuyện gì đã xảy ra trên đại mạc?" Hay là người cứu hắn không phải là Lan Vận, mà là nữ tử trước mắt này?

"Ta thấy thi thể nằm rải rác khắp nơi, còn có......" Nàng kịp thời dừng lại, suy nghĩ một lát, sau đó nói tiếp: "Ta biết ngươi muốn hỏi điều gì. Nếu ta nói thật với ngươi, ngươi có thể hứa với ta một chuyện hay không?"

"Chỉ cần ta có thể làm được."

"Ngươi nhất định có thể làm được."

"Cô nương mời nói."

"Ta chính là người đã cứu ngươi ở trong đại mạc, giúp người điều trị băng bó và bôi thuốc trên miệng vết thương. Ngươi chính là nam nhân đầu tiên ta làm điều đó. Không phải ta muốn ân tình của ngươi, chỉ vì vừa rồi ta không cẩn thận nên nghe được những lời ngươi nói với ái thiếp của ngươi. Ngươi đối đãi với Vương phi được chỉ hôn của ngươi như thế, khiến người khinh thường. Vì vậy, ta muốn ngươi không được phép chạm vào người Vương phi. Nàng cũng không muốn có con nối dõi với ngươi. Ngươi hãy để nàng sống cuộc sống của mình là được!"

Hắn là nam nhân đầu tiên nàng từng điều trị và băng bó vết thương! Lúc ấy khi rời đi, nàng đã từng nói những lời này.

Nhưng nàng lại giúp Vương phi đưa ra điều kiện khiến hắn khó hiểu. "Lời này cô nương nói sai rồi. Ta muốn để ai sinh con nối dõi cho ta thì sinh, muốn sủng ai thì sủng. Hoàng thượng chỉ hôn thì như thế nào? Hơn nữa, sao cô nương biết được Vương phi không muốn có con nối dõi với ta? Sao cô nương biết được lời cô nương nói chính là những gì Vương phi mong muốn?"

"Bởi vì nữ nhân hiểu nữ nhân."

"Điều này không có ý nghĩa."

"Ta từng cứu ngươi, ngươi hứa với ta, xem như báo đáp ân tình của ta." Nàng dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: "Ta nói trước, không phải ta muốn ân tình của ngươi. Ta chỉ muốn thuận theo ý của ngươi." Thân là một người hiểu biết y thuật, cứu người là điều nên làm, không được phép nói tới ân tình.

"Có ân tất nhiên muốn báo. Cho dù cô nương muốn ta báo ân hay không, ta cũng không thể đồng ý với cách thức như vậy."
Bình Luận (0)
Comment