Xảo Phu Bổn Tiên (Chàng Giỏi Nàng Ngây)

Chương 38

Ngày hôm sau, Lang Chủ âm thầm gọi Hàm Phong Hàm Vũ đến để hỏi chuyện. Hai ả đem hết mọi chuyện xảy ra tối qua kể cho hắn nghe.

Lang Chủ nghe xong chỉ nheo mắt ngẫm nghĩ một hồi lâu, nhưng vẫn không thể nghiệm ra được gì nên đành hỏi: “Tư Không tiểu vương gia thật sự chỉ bảo hai ngươi ở trong phòng giả vờ rên la thôi sao?”

“Dạ.”

“Thế hắn đâu? Có rời khỏi phòng lần nào không?”

Hàm Vũ thưa: “Hắn chỉ ở trên giường, không hề ngó ngàng đến hai chị em nô tì, lúc rạng sáng, hai chị em nô tì bị khản cổ nên định nghỉ một lúc thì hắn lập tức ném gối về phía hai chị em nô tì….”

“Việc này khá quái lạ,” Lang Chủ nói: “hắn muốn gặp Dịch Thủy Vân, thật sự chỉ vì muốn Dịch Thủy Vân chỉ giáo về thuật dưỡng sinh thôi sao?”

Hàm Phong là người vô cùng thấu đáo, ả sực nhớ ra một manh mối vô cùng quan trọng: “Đa phần chắc là vì ả nha đầu bên cạnh hắn ạ, nha đầu đó đã từng sống với quốc sư một quãng thời gian, khi hai chị em nô tì vây bắt quốc sư thì nha đầu ấy cũng có mặt ở đó, khi chúng nô tì định ra tay giết ả thì Tư Không Tiểu Mễ nhảy vào cứu ả ra ạ!”

Dịch Thủy Vân giữ một ả nha đầu bên cạnh sao? Việc này nói lên điều gì đây?

“Hai ngươi có biết lai lịch của nha đầu đó không?”

“Lúc chúng nô tì còn ở Tư Không hoàng thất có gặp ả, nghe nói là nha đầu do Tư Không Tiểu Mễ nhặt về, không có gì đặc biệt ạ!” Tư Không Tiểu Mễ là bang chủ Cái Bang, trông thấy người khác gặp hoạn nạn thì rủ lòng thương, cho người ta nơi ăn chốn ở, việc này không có gì là đặc biệt cả.

“Nha đầu đó là người mà Dịch Thủy Vân coi trọng, hơn nữa lại có liên quan đến Tư Không hoàng triều, sao mi lại nói là không có gì đặc biệt?” Lang Chủ càng nghe càng cảm thấy việc này không đơn giản như đánh giá bề ngoài.

Hàm Phong đoán được ý của chủ nhân: “Ý của người là, nha đầu đó có khả năng là tiểu công chúa mà chúng ta đang tìm kiếm? Nhưng ả ta và cô gái trong bức họa khác xa một trời một vực!”

Đúng thế, nếu ả là người mà ta cần tìm, tại sao lại có tướng mạo khác xa với bức họa như thế?

Đây là điều mà Lang Chủ cảm thấy nghi vấn nhất.

Lẽ nào ta đã quá đa nghi?

Không, vì linh đan trường sinh bất lão, dù có đa nghi ta cũng phải điều tra cho rõ. Thà tin là có chứ không thể không tin, ta không được bỏ qua bất kì manh mối nào.

“Hai chị em các ngươi sau này nên để ý đến nha đầu đó nhiều một chút, giúp ta tìm hiểu rõ lai lịch của ả xem sao!”

*

Sự tích “anh dũng” của Tư Không Tiểu Mễ, chỉ trong một đêm, đã lan truyền khắp các ngõ ngách trong hoàng cung Lang quốc. Đến cả cung nữ, phi tần trong hậu cung cũng tỏ tường từng chi tiết một. Chỉ một khoảng thời gian ngắn, việc này đã thành chủ đề nóng bóng được bàn tán xôn xao khắp nơi trong hoàng cung.

“Nghe nói hai ả Hàm Phong Hàm Vũ tối qua đã hầu hạ Tư Không tiểu vương gia cả đêm đó!”

“Hai ả dâm phụ chúng nó thật không biết liêm sỉ, đã là người của Lang Chủ rồi lại còn đi câu dẫn gã đàn ông khác.”

“Aiya! Nghe nói là cùng Tư Không tiểu vương gia hoan lạc thâu đêm suốt sáng đó, Ngự Lâm quân canh giữ còn chứng kiến hết cơ mà!”

“Xì! Đúng là không biết xấu hổ!”

“Hàm Phong Hàm Vũ vốn là mĩ nhân Lang Chủ đem cống tiến cho Tư Không hoàng triều, nhưng không hiểu tại sao về sau lại trốn về, Tư Không tiểu vương gia chưa biết chừng là đuổi theo hai ả đến đây đó!”

“Hừ! Hai cái “giày rách” ấy, không biết là có bao nhiêu gã đã xỏ qua rồi, mấy gã đàn ông này mắt đều lác hay sao ấy? Lại đi nâng niu hai con tiện nhân đó như báu vật!”

“Biết sao được? Người ta có bản lãnh mà! Nào có giống như chúng ta, chỉ biết ngoan ngoãn giữ trọn đạo làm vợ, chỉ mong đôi lứa cả đời bên nhau, nhưng Lang Chủ lại không ngó ngàng gì đến chị em chúng ta!”

“Nghe nói Tư Không tiểu vương gia có tướng mạo phi phàm, hai ả tiện nhân Hàm Phong Hàm Vũ ấy đúng là có phước hưởng thụ!”

“Thật thế ạ? Tư Không tiểu vương gia đó khôi ngô đến thế cơ à?”

“Ai cũng nói rằng Tư Không tiểu vương gia là thiên hạ đệ nhất mĩ nam.”

“Oa! Thiên hạ đệ nhất mĩ nam cơ đấy!!!!” Mấy cô gái liền nuốt nước bọt đánh ực, càng nghĩ càng thấy căm hận Hàm Phong Hàm Vũ.

Lang Chủ là tên háo sắc bệnh hoạn, lại là kẻ có mới nới cũ, nên đám phi tần trong hậu cung nhiều vô kể, có rất nhiều cô suốt nửa năm nay chưa được gặp mặt Lang Chủ, còn có nhiều cô mấy năm rồi chưa được hắn sủng hạnh lấy một lần nào, cảm giác cô đơn sống trong thâm cung không được ai ỏ ê gì tới cứ gặm nhấm tâm tư của họ hết ngày này qua ngày khác.

Tiếp đó, có người ngồi lôi từng chi tiết một về xuất thân, chức vụ hiện tại, lịch sử hiển hách được lên làm bang chủ Cái Bang từ năm bảy tuổi của Tư Không Tiểu Mễ ra kể cho bằng sạch. Mấy cô gái ngồi nghe cứ xuýt xoa khôn nguôi, mặt mày vô cùng hớn hở, nước miếng cứ giọt tong tong!

Một phi tần ngồi mơ màng, bỗng cảm thán một câu : “Nếu được qua đêm cùng chàng trai ưu tú xuất chúng như ngài ấy thì có bị mắng là “giày rách” ta cũng cam lòng!”

Những cô khác nghe thấy thế thì quay ra chỉ trích: “Muốn chết hay sao hả? Sao có thể nói ra những lời như vậy?”

“Lẽ nào, các cô không nghĩ thế?”

“Xì! Bọn ta không vô liêm sỉ như cô!”

“Đúng thế! Đúng thế!” Các phi tần còn lại đều ra vẻ thanh cao, không thèm ở lại với phi tần “vô liêm sỉ” đó nữa, tíu tít kéo nhau bỏ về.

*

Tiểu Hồ Điệp đang gật gù trên thành lan can, tối qua không được ngủ, hôm nay đầu óc cô cứ mụ mị, mơ màng, chả có tinh thần gì cả.

“Chào cô nương!” Một giọng nữ nhỏ nhẹ cất tiếng chào cô.

Xưng hô khách khí như vậy, chắc là không phải chào mình rồi. Tiểu Hồ Điệp nhây nhây bờ môi, sửa lại tư thế ngồi của mình, quay ra tiếp tục gật gù.

“Cô nương, cô nương!” Người đó thấy phản ứng của cô liền lên giọng gọi tiếp, cuối cùng thì tiến tới lắc cô dậy.

Tiểu Hồ Điệp mơ màng mở mắt, một khuôn mặt được trang điểm rất cầu kỳ, khá là xinh xắn, đã thế còn xức nước hoa sực nức: “Tỷ gọi tôi à?” Giờ mới được người khác xưng hô như thế lần đầu nên cô có chút không quen.

“Đúng thế, cô nương là Tiểu Hồ Điệp có phải không?”

“Dạ phải ạ!” Tiểu Hồ Điệp định thần lại. Người của Lang quốc lịch sự phải phép thật đó, nhìn xem, thái độ của nàng ấy khiến người ta hài lòng vô cùng.

Cô gái đó vội cười lấy lòng: “Cô nương ngủ ở đây dễ bị cảm lạnh lắm đó, chí ít cũng phải đắp cái gì lên chứ?” Nói rồi, cô gái ấy liền đưa cho cô một chiếc áo choàng được may cực kỳ tinh tế: “Nếu muội muội không chê thì cứ lấy nó đắp lên cho đỡ lạnh.”

Chớp mắt, từ “cô nương” Tiểu Hồ Điệp đã được người ta thơn thớt gọi thành “muội muội” rồi.

“Như thế không ổn đâu ạ!” Tùy tiện nhận đồ của người khác là không nên: “Tôi có quen với tỷ đâu!”

Cô gái vội lên tiếng giới thiệu: “Tỷ tên là Tang Mã, quý hiệu là Tang Mỹ Nhân. Muội là khách quý từ xa tới, tỷ phải chăm sóc cho muội thật chu đáo chứ, nếu muội cứ từ chối như thế thì không nể mặt tỷ chút nào rồi!”

Tang Ma? (Hai từ: Tang Mã và Tang Ma đồng âm. Tang Mã là tên của cô gái đó, còn Tang Ma là do Tiểu Hồ Điệp nghe lộn, Tang Ma có nghĩa là lấy tơ tằm dệt thành áo). Chả trách cô gái này cứ thích tặng áo cho người khác, thì ra là do cái tên của cô ta mà ra. Tiểu Hồ Điệp cũng không cự tuyệt nữa, cô nhận lấy chiếc áo có vẻ quý giá đó: “Cảm ơn Tang Ma tỷ tỷ!”

Cô gái tên Tang Mã thấy Tiểu Hồ Điệp chịu nhận quà của mình thì cười híp mắt, bắt đầu tiến hành bước tấn công thứ hai: “Chủ nhân của muội có ở trong đó không?”

“Chủ nhân? Chủ nhân của muội là ai cơ ạ?”

“Là Tư Không tiểu vương gia đó!” Tang Mã thấy Tiểu Hồ Điệp có vẻ ngờ nghệch bèn chỉ đích danh.

“À! Tỷ nói hắn ấy à. Hắn không phải là chủ nhân của muội, muội là chủ nhân của hắn mới đúng.” Những lời Tiểu Hồ Điệp nói ra là sự thật, hồi trước Thạch Cửu Chỉ có nói: Trong nửa năm này cô chính là chủ nhân của Tư Không Tiểu Mễ.

Tang Mã kinh ngạc không nói lên lời, Tư Không Tiểu Mễ đường đường là tiểu vương gia, làm sao có thể là đầy tớ của cô ngốc này được? Thái độ của cô ta càng tỏ ra nịnh nọt hơn: “Tỷ có trồng một chậu hoa quỳnh giờ đã có nụ rồi, áng chừng đêm nay sẽ nở, tỷ muốn mời Tư Không tiểu vương gia và muội tối nay đến ngắm hoa uống trà, không biết muội có bằng lòng đi tới chỗ tỷ chơi hay không?”

“Tối nay ạ? Buổi tối muội còn phải ngủ!” Tiểu Hồ Điệp cự tuyệt thẳng thừng. Đêm hôm khuya khoắt ngắm hoa cái nỗi gì? Tối qua mình chưa được ngủ, hôm nay phải ngủ bù.

“Hoa quỳnh một năm mới nở ba lần, nếu muội muội không xem thì sẽ lỡ mất cơ hội hiếm hoi này đó!” Tang Mã thấy Tiểu Hồ Điệp không đồng ý thì buông lời dụ dỗ.

“Chẳng qua chỉ là hoa quỳnh nở thôi mà, có gì đáng nói đâu? Muội xem nhiều lắm rồi!” Tiểu Hồ Điệp cô là người thế nào? Là tiểu điệp tiên đó! Trước khi thành tiên, ngày nào cô cũng chơi đùa cùng đám hoa cỏ trong rừng, trong mấy trăm năm tu hành, có loài hoa nào cô chưa từng thấy đâu. Ngay cả nhụy hoa của chúng, cô cũng nếm hết sạch rồi.

“Có lẽ Tư Không tiểu vương gia muốn xem đó!” Tang Mã vẫn chưa từ bỏ.

“Tại hạ cũng không muốn xem!” Ngồi trong phòng, Tư Không Tiểu Mễ nói vọng ra, giọng chàng trầm vang như đang tấu nhạc: “Ý tốt của Tang Mỹ Nhân, tại hạ xin nhận, xin Tang Mỹ Nhân quay về cho!”

“Tư Không tiểu vương gia….” Khó khăn lắm mới tìm được đến đây, người chưa thấy mặt, làm sao Tang Mã có thể cam tâm mà quay về được?

“Xin Tang Mỹ Nhân quay về cho, tại hạ mệt rồi!” Tư Không Tiểu Mễ cự tuyệt thẳng thừng.

Tang Mã chẳng còn cách nào khác, chỉ đành ngậm ngùi bỏ đi, trước lúc quay về, còn luyến tiếc đưa mắt nhìn vào cánh cửa đóng im ỉm của phòng chàng.

Khoảng thời gian tiếp theo, Tiểu Hồ Điệp muốn ngủ cũng chả ngủ được. Người người cứ nườm nượp đến tặng cô quần áo, trang sức, thư pháp, túi thơm,… đồ đạc cứ chất thành từng đống trên bàn, nhìn mà hâm mộ.

“Oa! Người Lang quốc hiếu khách thật đó. Từ trước đến giờ chưa có ai tặng ta nhiều đồ như vậy!” Tiểu Hồ Điệp cảm thán vô ngàn.

Tư Không Tiểu Mễ là người thông minh cỡ nào? Làm sao mà chàng không hiểu cái chiêu: bề ngoài thì nói tặng Tiểu Hồ Điệp nhưng thực ra là nhắm vào mình cho được. Chàng cất tiếng cắt đứt mộng tưởng của cô: “Không phải là hiếu khách, mà là hiếu sắc!”

“Hiếu sắc? Hiếu sắc là sao?” Cô chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao.

“Bọn họ đang nhắm vào vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú của ta đó!”

“Ta nhổ vào ấy! Rõ ràng là ngươi thấy bọn họ ai cũng xinh đẹp mỹ miều nên nổi máu háo sắc thì có! Bọn họ tặng quà cho ta là vì thấy ta dễ thương, nếu không phải thế thì tại sao họ cứ gọi ta là “muội muội”??”

Tư Không Tiểu Mễ trợn mắt lườm cô. Đôi co với cô ngốc này chỉ tổ ức chết mà thôi, chi bằng lờ đi cho đỡ tốn công phí nước bọt.

Đương lúc chàng đang định đuổi cô ra khỏi phòng thì “Rầm” một tiếng, cánh cửa bị người ta lấy chân đạp bung ra!!!!
Bình Luận (0)
Comment