Trên đường đi, Tư Không Tiểu Mễ không thể nhịn nổi liền lên tiếng hỏi: “Đồ ngốc, nếu ta giúp muội tìm được Thủy Vân ca ca thì muội sẽ trả ơn ta bằng cái gì??”
Chắc sẽ không đến mức bỏ rơi mình rồi lẽo đẽo bám theo Thủy Vân ca ca của cô ấy đâu nhỉ?
Cái tên này sao mà nhỏ mọn thế hả??? Giúp người ta còn bắt người ta tạ ơn…Hắn có thiếu cái gì đâu!!! Cái gì cũng thừa, mình biết lấy gì ra báo đáp hắn bây giờ??
Tiểu Hồ Điệp cố vắt óc suy nghĩ, cuối cùng nghiêm túc nói: “Muội cũng không biết nữa, đợi muội và Thủy Vân ca ca bàn bạc xong chuyện này rồi sẽ nói cho huynh biết. Hay là huynh nói cho muội luôn, huynh muốn muội đền đáp bằng cái gì đi!!”
Tư Không Tiểu Mễ liền nghẹn lời.
Đúng thế! Mình muốn cô ấy trả ơn mình thế nào đây? ‘Sống với mình cả đời’ hay là ‘lấy thân báo đáp’??? Hay là bảo cô ấy hôn mình một cái để mình được nếm cảm giác ngọt ngào đó một lần nữa nhỉ…Như thế cũng bõ công vào ‘sinh ra tử’ giúp cô ấy mà. Nhưng, sao nghe giống với kẻ chuyên ‘thừa cơ lợi dụng’ thế nhỉ? Suy nghĩ của mình sao lại trở nên ‘đen tối’ thế này??? Tội lỗi, tội lỗi. Chắc là dạo này tiếp xúc với thái tử đường huynh nhiều quá nên nhiễm thói xấu của huynh ấy rồi!!!
Tiểu Hồ Điệp thấy chàng mãi không chịu trả lời, bèn hỏi lại: “Huynh muốn muội phải đền đáp huynh thế nào đây??”
Tư Không Tiểu Mễ thở dài, lên tiếng: “Ta muốn ăn một bữa cơm do đích thân muội nấu.”
Tiểu Hồ Điệp sững người rồi rất mau liền nhoẻn miệng cười: “Không thành vấn đề. Cứ giao cho muội.”
Haiya. Từ trước đến giờ toàn ăn đồ do huynh ấy nấu, ít nhất mình cũng phải xuống bếp nấu cho huynh ấy một bữa chứ~ Với lại, giờ mình đã là người phàm, cũng đến lúc phải biết làm một số việc mà người phàm hay làm rồi. Dân lấy cái ăn làm gốc vì thế nấu ăn là việc cần phải học đầu tiên.
Chàng bèn tỏ ra nghi ngờ tài nghệ nấu nướng của cô: “Muội đã nấu ăn bao giờ chưa thế??”
Tiểu Hồ Điệp gật như giã tỏi: “Đương nhiên là muội nấu rồi, lần cuối cùng là cách đây một trăm năm trước đó!”
Lần ấy, sau khi ăn xong món cô nấu, Nguyệt Lão và Hồng Nương đã bị ‘tào tháo’ rượt nguyên hai ngày, hai đêm… Từ sau vụ đó, Hồng Nương có chết cũng không dám để cô xuống bếp làm bất cứ một món gì nữa…
Hic, đến thần tiên ăn vào còn phải ‘đi ngoài’ mấy ngày liền, chứng tỏ món đó cực kỳ kinh dị!!!! Người trần ăn vào không biết có sống nổi không???
Sấm rền chớp giật trước mặt Tư Không Tiểu Mễ. Chàng bèn tưởng tượng: không biết sau khi hay tin Tư Không Tiểu Mễ bị chết thảm bởi ‘món ăn đầy ắp chân tình’ của Tiểu Hồ Điệp, giang hồ đồng đạo sẽ có cái nhìn thế nào về cuộc đời chàng đây? Có khi nào họ sẽ lập một cái bia cắm trước mộ chàng, khắc mấy chữ ‘thông minh cả đời, chết vì dại gái’ để tưởng nhớ không nhỉ???
*
Việc khiến người ta sửng sốt nhất là: tên Hồng công tử đã tham dự đại hội ‘Thực Thần’ và vụ cướp tiên căn lần trước hoàn toàn khác với tên Hồng Hào Gia mà Tư Không Tiểu Mễ và Tiểu Hồ Điệp gặp lần này…..
Tên Hồng công tử đang đứng trước mắt có khuôn mặt tròn vành vạnh, trông rất phúc hậu nhưng lại cực nhát, đã thế khắp người còn chằng chịt vết thương. Vừa trông thấy Tư Không Tiểu Mễ, y đã sợ hết hồn, vội vơ lấy một cành cây to bằng ngón tay cái, đưa ra chắn trước ngực, giọng run cầm cập, trông rất buồn cười: “Các người là ai…”
“Tư Không Tiểu Mễ.” Người nào đó lạnh nhạt lên tiếng.
Lập tức, mắt y sáng rỡ, mừng quýnh lên hỏi: “Ngài là bang chủ Cái Bang đương nhiệm phải không ạ???”
“Đúng thế.”
Y liền vất vội cành cây đi, bò lại, nắm lấy vạt áo của Tư Không Tiểu Mễ, khóc lóc thảm thương: “Tiểu nhân được cứu rồi, không phải chết nữa rồi!!! Hu hu hu___”
Tư Không Tiểu Mễ thở dài, lấy bình kim sang dược và băng gạc ra, cúi người giúp y băng bó vết thương.
“Ngươi là ai? Sao lại ở nơi thâm sơn cùng cốc này và vết thương trên người ngươi từ đâu mà ra?”
“Tiểu nhân là Hồng Hào Gia, cha của tiểu nhân là phú thương giàu có nhất phương Nam, tên là Hồng Kim Sơn. Không lâu trước đây, tiểu nhân cùng một vài gia đinh lên kinh ứng thi, lúc đó tiểu nhân hi vọng sẽ đỗ bảng vàng để làm rạng danh tổ tiên. Khi vào kinh thành, tiểu nhân đã thuê phòng trọ trong ‘Vãn Phong Lầu’, thi xong vẫn trú chân tại đó chờ nghe kết quả khảo thí. Chẳng rõ tiểu nhân đã đắc tội với ai trên đường, một hôm, có một kẻ bịt mặt xông vào khách điếm, giết chết gia đinh của tiểu nhân, còn bắt tiểu nhân trói lại, đem vất vào rừng. Khó khăn lắm tiểu nhân mới dùng đá cứa đứt dây thừng, đang định chạy một mạch về kinh thành thì bất ngờ xảy chân, lăn từ trên núi xuống, nên mới thương tích đầy mình thế này ạ.” Hồng Hào Gia đem hết mọi chuyện kể cho hai người nghe.
Tiểu Hồ Điệp động lòng thương xót, nói: “Đáng thương thật. Là ai đã nhẫn tâm hại ngươi thế?”
“Tiểu nhân không rõ ạ. Lúc mới đến kinh thành, tiểu nhân còn lạ nước lạ cái, nên chắc chắn không thể đắc tội với ai được. Nào ngờ, có người lại đang tâm hãm hại tiểu nhân!!!” Nói rồi, y liền khóc nức nở, trông đến là tội. Nước mắt nhoành nhoẹt hết cả trên khuôn mặt lấm lem đầy bùn đất.
Tư Không Tiểu Mễ chỉ cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ, không nói câu nào. Xem ra, kẻ bịt mặt đột kích bọn họ chính là gã Hồng công tử đã tham gia đại hội ‘Thực Thần’ lần trước, nếu kẻ trước mặt thật sự là con trai của Hồng Kim Sơn thì kẻ mạo danh đó là ai??? Tại sao lại phải mạo danh y???
Tư Không Tiểu Mễ giúp y băng bó hết tất cả mọi vết thương, xong xuôi đâu đó chàng mới hỏi: “Giờ ngươi định thế nào?”
Lúc này, Hồng Hào Gia mới nín khóc, mếu máo nói: “Tư Không bang chủ, ngài có thể giúp tiểu nhân một việc được không? Tiểu nhân có một người họ hàng hiện đang sinh sống ở Gia Thành, cách đây không xa, Tư Không bang chủ có thể đưa tiểu nhân đến đó được không?”
Chàng liền gật đầu đồng ý: “Không thành vấn đề, ta sẽ sai đệ tử Cái Bang đưa ngươi đến đó.”
Hồng Hào Gia nghe thấy thế thì lí nhí nài nỉ: “Không rõ bang chủ có thể đi cùng với tiểu nhân được không? Tiểu nhân sợ giữa đường sẽ lại gặp bất trắc, đệ tử của ngài…” Y không dám nói tiếp, nhưng có thể nghe ra, y không yên tâm lắm về võ công của đệ tử Cái Bang nên rất hi vọng chàng có thể đích thân đưa y đến Gia Thành.
Chàng chỉ lạnh lùng nhìn hắn, không hề trả lời. Hồng Hào Gia vội giải thích: “Tiểu nhân biết yêu cầu này của tiểu nhân rất quá đáng nhưng tất cả cũng chỉ vì vạn bất đắc dĩ mà thôi. Lần trước, mấy gia đinh đi cùng tiểu nhân cũng có võ công rất cao cường nhưng vẫn bị tên bịt mặt đó giết chết cho nên lần này tiểu nhân không muốn người khác phải bỏ mạng vì mình. Võ công của bang chủ thì lại khác, khắp thiên hạ không ai bì kịp, tiểu nhân nghĩ, chỉ cần bang chủ đi theo bảo vệ thì bọn người xấu đó sẽ không dám ra tay với tiểu nhân nữa.”
Tư Không Tiểu Mễ vẫn lặng lẽ không trả lời, dường như là đang cân nhắc, Hồng Hào Gia lại nói: “Nếu Tư Không bang chủ chịu ra tay giúp tiểu nhân thì khi tiểu nhân về nhà sẽ sai người đi phát chẩn cứu đói nguyên ba năm liền cho những kẻ lang thang nơi đầu đường xó chợ.”
Tiểu Hồ Điệp nghe thấy hắn nói sẽ phát chẩn nguyên ba năm liền thì vội quay sang cầu xin Tư Không Tiểu Mễ. Năn nỉ ỉ ôi mãi, cuối cùng Tư Không Tiểu Mễ không thể không bằng lòng đi theo bảo vệ tên Hồng Hào Gia này đến Gia Thành gặp người thân của hắn.
*
Gia Thành là một thành trấn nhỏ cách kinh thành hơn hai trăm dặm về phía Tây Nam, có giao thông cực kỳ thuận lợi cho việc làm ăn buôn bán, vì vị trí địa lý vô cùng đặc thù nên thương nghiệp ở đây rất phát triển, ngày nào cũng có kẻ Nam - người Bắc tấp nập đến để giao dịch, buôn bán, phồn hoa không kém gì kinh thành.
Vừa đặt chân vào thành, Tư Không Tiểu Mễ liền dặn dò đám đệ tử Cái Bang đã theo chân mình từ khi xuất phát đến giờ cái gì đó rồi kêu họ rời đi. Dường như, khắp mọi thành trấn đều có cứ điểm liên lạc của Cái Bang, mỗi khi đến đâu, Tư Không Tiểu Mễ đều tìm đệ tử để nói rõ hành tung của mình, đề phòng trong bang có xảy ra việc gì đột xuất thì đệ tử sẽ biết phải đến đâu để tìm chàng.
Nơi ở của họ hàng gã Hồng Hào Gia này rất dễ tìm, ngay phía Bắc Gia Thành, xem ra cũng là một hộ gia đình rất giàu có. Phòng ốc, nhà cửa bố trí đâu ra đó, vô cùng rộng rãi, thoáng đãng, nha hoàn - gia đinh thì khỏi phải bàn, người nào người nấy đều rất lịch sự phải phép.
Vừa thấy người thân, Hồng Hào Gia liền mừng mừng tủi tủi, khóc lóc tỉ tê, kể hết mọi gian khổ mà y đã trải qua cho cậu của hắn nghe. Mã Thiên Kiều nghe xong liền nổi giận đùng đùng, quên hết phép tắc, sừng sộ quát lên: “Là kẻ nào??? Kẻ nào dám to gan hãm hại cháu hả??? Cậu nhất định sẽ tìm ra hắn để báo thù cho cháu!”
Hồng Hào Gia cũng kích động theo, nhưng vẫn không quên giới thiệu cho cậu của mình biết: “Lần này cũng may là được Tư Không bang chủ và Tiểu Hồ Điệp cô nương ra tay cứu giúp, nếu không, e là cháu sẽ không thể gặp được cậu nữa.”
Mã Thiên Kiều nghe thấy thế liền vội quỳ xuống tạ ơn, bất kể mình cao tuổi hơn hai người: “Cảm ơn Tư Không bang chủ đã cứu mạng đứa cháu trai này của tiểu nhân, nếu sau này bang chủ có việc cần tiểu nhân giúp sức thì dù có thịt nát xương tan, tiểu nhân cũng không nề hà.”
Tư Không Tiểu Mễ vội đỡ ông ta dậy: “Mã lão gia, chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, ngài không cần phải khách sáo như thế đâu.”
Mã Thiên Kiều bèn vội vàng sai người chuẩn bị tiệc rượu, khăng khăng mời Tư Không Tiểu Mễ và Tiểu Hồ Điệp ở lại dùng cơm.
Đồ ăn, là cao lương mỹ vị. Thức uống, là rượu ngon nhất thiên hạ.
Mã Thiên Kiều và Hồng Hào Gia thay phiên nhau kính rượu Tư Không Tiểu Mễ, luôn miệng cảm kích, tạ ơn chàng. Sau ba tuần rượu, Mã Thiên Kiều đã ngà ngà say, tươi cười nói với Tư Không Tiểu Mễ: “Lão phu tuy không phải là người trong giang hồ nhưng lại vô cùng ngưỡng mộ Tư Không bang chủ. Nghe đồn Tư Không bang chủ là người luôn ra tay cứu giúp kẻ thân cô thế cô, lại cực kỳ hào phóng nữa. Hôm nay lão phu mặt dày muốn xin bang chủ một thứ, không biết bang chủ có bằng lòng không?”
“Thứ gì vậy?” Trước mắt chàng bỗng tối sầm, đầu váng vất khó chịu, chân tay xương cốt rã rời…
Mã Thiên Kiều trông thấy vậy, đoán chắc thuốc độc đã phát huy tác dụng, liền lộ ra bộ mặt thật, nói thẳng dã tâm của mình: “Ta muốn người đàn bà bên cạnh ngươi và cái mạng chó của ngươi!!!!”