Tư Không Tiểu Mễ trả lời : ta đã mời cô rồi, là do cô không ăn nổi đó chứ” Cô gái này không phải rắc rối bình thường, người ta dù thấy khó nuốt
nhưng cũng miễn cưỡng ăn vài miếng lấy lệ, song cô ta lại khác, vừa cảm
thấy không ăn được là cho ra luôn….
“Cái đó không tính!”
“Vậy thì ta cũng hết cách, cô ăn táo đỡ đi!”
“Ăn táo không có no, càng ăn càng đói”
Tư Không Tiểu Mễ bèn đưa cho cô một đĩnh bạc : “Số tiền này cho cô, cô cầm lấy mà mua đồ ăn”
Hóa ra cái này là tiền, Tiểu Hồ Điệp đón lấy, ngắm kĩ một lượt, sau đó nhét vào trong người : “Không được! Đồ ăn bên ngòai cũng không dùng tâm
huyết để nấu, muội không ăn được” Về điểm này thì cô không hồ đồ chút
nào, lại vô cùng tỉnh táo nữa là đằng khác, đến món ăn của Lâm Tiên Lâu
cô cũng không nuốt nổi thì những quán ăn tiệm ăn nhỏ cũng chẳng thể nào
vừa ý cô.
“Này, cô nhận tiền rồi thì đừng có theo ta nữa!” Tư Không Tiểu Mễ nhắc nhở.
“Cứ coi như là muội nợ đại ca đi nha, lúc quay về thiên đình muội nhất định sẽ trả lại cho đại ca” Tiểu Hồ Điệp lái sang chuyện khác.
“Chẳng phải cô bảo mình là tiên tử sao? Nếu đã là thần tiên thì tự tìm cách biến ra vài món để bỏ bụng đi!” Tư Không Tiểu Mễ tỏ vẻ bực mình. Bệnh hoang
tưởng của cô ta chừng nào mới khỏi đây, vừa mới tỉnh táo được một lát….
“Khi còn ở thiên đình, ngòai bay lượn ra muội không học thêm pháp thuật nào
hết, hạ phàm rồi, muội và người trần chẳng có gì khác biệt cho nên pháp
thuật cũng biến mất.” Tiểu Hồ Điệp nhỏ nhẹ giải thích : “Sau này quay về tiên giới, muội nhất định sẽ học hỏi mọi lúc mọi nơi để trở thành thần
tiên lợi hại nhất!”
“Tiên giới, tiên giới, cô có thể ngừng nhắc
đến hai chữ “ tiên giới” gì đó được không? Có giỏi thì bây giờ cô quay
về tiên giới của cô đi, đừng có ở đây làm phiền ta. Chỉ cần cô đừng xuất hiện trước mặt ta nữa thì tiền đó ta cho không luôn!”
Cô thở dài than vãn : “Muội cũng mong được lập tức quay về lắm ấy chứ, nhưng Nguyệt Lão gia gia không tới đón muội!”
“Thế khi nào thì ông ta tới đón cô?”
“Không rõ nữa”
Tư Không Tiểu Mễ giận sôi gan : “Ông ta không tới đón cô thì cô bám rịt
lấy ta hả? Ta nói cho cô biết, cô có dính chặt lấy ta thì cũng không có
đồ ăn đâu!”
“ Lúc nãy đại ca bình phẩm các món ăn của ông Tiền
chưởng quầy kia rất lợi hại vậy nên đại ca nhất định sẽ có cách tìm được món mà muội có thể ăn!” Tiểu Hồ Điệp tỏ ra vô cùng kỳ vọng.
Tư
Không Tiểu Mễ chẳng thèm để ý tới cô, đi thẳng một mạch. Tiểu Hồ Điệp
cũng chẳng nói chẳng rằng nối gót theo sau. Chàng nhanh cô cũng nhanh,
chàng chậm cô cũng chậm, tóm lại là luôn duy trì cự ly mười bước an
tòan!
“Đừng có đi theo ta nữa!!!”
“Muội đói! Đại ca là người cầm đầu đám ăn mày mà, đại ca lỡ lòng nào thấy chết không cứu sao?” Tiểu Hồ Điệp bắt đầu nói lý.
“Ta là người cầm đầu đám ăn mày, cái này không sai, nhưng cô có thấy ai đi
xin ăn mày đồ ăn bao giờ chưa? Càng huống hồ ta đã đưa cho cô mười lượng bạc rồi” Thông thường là chàng được cho tiền, hôm nay chàng phải đưa
tiền cho cô đã là phá lệ rồi. Cô ta đúng là lọai người không biết điều,
được voi đòi tiên.
“Muội muốn ăn!”
Tư Không Tiểu Mễ xòe hai bàn tay ra : “Ta không có đồ ăn!”
“Muội muốn ăn!” Thái độ của Tiểu Hồ Điệp còn kiên định hơn.
“Cô đi nơi khác mà tìm!”
“Muội muốn ăn!”
“Kén cá chọn canh quá sẽ chết đói đấy. Quanh đây nơi nào cũng có đồ ăn,
thường ngày ta cũng ăn rất đơn giản” Chàng kiên nhẫn khuyên bảo cô.
“Muội muốn ăn” Tiểu Hồ Điệp òa lên khóc : “Muội muốn ăn….. hu hu hu…….muội
thật sự thật sự thật sự rất đói……. hu hu hu…..muội không muốn chết đói
đâu. Nguyệt Lão gia gia có nói ma đói rất đáng thương, dù có đầu thai
thì cũng không được ăn no!”
Haiz, đành chịu vậy, mẹ đã từng dạy
làm người phải lương thiện, không được thấy chết mà không cứu. Mặt của
Tư Không Tiểu Mễ đen thui : “Được rồi. Để ta nghĩ cách kiếm một bữa cho
cô đánh chén no nê. Nhưng ta phải nói trước, cô ăn no rồi thì đừng có
lẽo đẽo theo ta nữa!”
Trong rừng sâu, bên cạnh đống lửa cháy bập
bùng là gương mặt háu đói của Tiểu Hồ Điệp, cô không ngừng chun mũi để
hít lấy hương thơm quyến rũ đang lan tỏa trong không trung, thỉnh thoảng lại lấy tay quệt mấy giọt nước miếng ứa ra vì thèm.
“Thơm quá đi mất. Thì ra đại ca cũng biết nấu ăn. Món gà này tên là gì vậy?”
Người nào đó chẳng thèm ngẩng đầu lên, đáp cho có lệ “Gà ăn xin!”
“Gà do ăn xin nấu thì gọi là “gà ăn xin”, do ngư dân nấu thì gọi là “gà ngư dân”, còn do nông dân nấu thì gọi là “gà nông dân”?” Khả năng liên
tưởng của Tiểu Hồ Điệp quả nhiên hơn người.
Ai đó hận không thể dán miệng cô lại : “Dù ai làm món này cũng đều gọi là “gà ăn xin”!”
“Tại sao lại thế?”
Sức chịu đựng của Tư Không Tiểu Mễ cũng có hạn : “Nếu cô mà còn hỏi nữa là ta sẽ cho cô nghỉ ăn luôn!”
Gà ăn xin : tương truyền, cách đây lâu lắm rồi có một người ăn mày chuyên
lê lết đầu đường xó chợ để xin ăn, có lần ông ta lưu lạc tới một thôn
trang của huyện Thường Thục. Một hôm, chẳng biết làm cách nào mà ổng
kiếm được một con gà, muốn giết nó rồi nấu lên nhưng ngặt nỗi không có
đồ để làm và gia giảm để nêm nếm. Ông ta bèn tới chân núi Ngu, giết chết con gà rồi moi nội tạng ra, trét lớp đất sét lên lông nó, kiếm rơm nhen lửa,rồi ném con gà vào đống lửa để nướng. Đợi đến khi gà chín đất khô,
ổng bèn tróc lớp đất sét ra, lông cũng rụng theo đất, để lại lớp thịt
thơm ngon.
Nghĩ mà tức, từ nhỏ tới lớn những người có thể may mắn nếm thức ăn do Tư Không Tiểu Mễ ta nấu, ngoài cha mẹ, em gái và Thái Hậu ra thì người khác căn bản là không có cơ hội, ngay cả hoàng thượng cũng
không ngọai lệ, tuy rằng hoàng thượng luôn tận dụng thời cơ để nói ý với ta, muốn thưởng thức tay nghề nấu nướng của ta, nhưng ta chẳng thèm đếm xỉa tới. Còn cả ông anh họ là thái tử nữa, thường ngày cứ bám theo ta
ngọt nhạt hòng khiến ta xuống bếp nấu cho ông ấy ăn, song đeo bám suốt
bao nhiêu năm nay, âm mưu vẫn không thành. Nay chỉ vì một con bé tình cờ gặp trên đường không quen biết gì cho cam mà ta phải ra tay nấu cho nó
ăn.
Chàng nhượng bộ cô lắm rồi đó.
“Chín rồi!” Tư Không
Tiểu Mễ bới đống tro lấy một quả cầu đất đen thùi lùi ra, vỗ nhẹ một
cái, dùng nội công đập vỡ lớp đất sét bên ngòai, để lộ một vật được bọc
bằng lá sen, chàng nhặt một cành cây gẩy lớp lá sen ra, tức khắc, mùi
thơm nức mũi liền tỏa ra ngào ngạt.
“Oa! Nhìn là thấy thèm!” Hai mắt Tiểu Hồ Điệp nhìn hau háu, miệng không có cách nào ngậm lại cho nổi.
Tư Không Tiểu Mễ ra lệnh : “Tránh xa ra một chút, đừng để nước miếng dính vào quần áo ta!”
Tiểu Hồ Điệp vội dịch người lại một chút nhưng đôi mắt thì cứ dán chặt vào con gà nướng thơm phức.
Tư Không Tiểu Mễ xé một miếng thịt nếm thử trước, chàng nhai chậm rãi, gật đầu một cái sau đó đứng dậy : “Đồ ăn để ở đây cho cô, cô cứ ăn thoải
mái. Nếu cái này mà cũng không nuốt được thì ta cũng hết cách. Xong việc này, ta cũng không còn nợ cô cái gì nữa. Ta đi đây, mong là không gặp
lại!” Dứt lời liền nhón chân bay lên, biến mất vào khoảng không.
“Oa! Thì ra loài người cũng biết bay! Bay nhanh thật đấy!” Tiểu Hồ Điệp tán
dương tốc độ bay thần sầu của Tư Không Tiểu Mễ, sau đó vội vơ lấy con
gà, chẳng cần biết nó nóng tới mức nào, xé lấy xé để cho vào miệng nhai
ngấu nghiến : “Ngon quá, ngon quá! Trực giác của mình quả nhiên không
sai, vị đại ca đó đúng là có thể nấu món mà mình ăn được!”
Chỉ
một loáng, Tiểu Hồ Điệp đã xơi tái hết cả con gà, cô hài lòng ợ một cái, lầm bầm một mình : “Đại ca ấy làm gì mà chạy nhanh dữ vậy, mình vẫn
chưa cảm ơn mà. Hơn nữa, đại ca ấy đi rồi, lúc mình đói thì làm thế nào? “Mong đừng gặp lại” , đại ca đồng ý nhưng muội còn chưa đồng ý! Sau này chúng ta còn gặp lại mà!”