Xảo Phu Bổn Tiên (Chàng Giỏi Nàng Ngây)

Chương 82

Do Tư Không Tiểu Mễ sống chết cũng không chịu uống thuốc nên bốn người có võ công thâm hậu là Lâm Nhược Thủy, Tư Không Trạm, Dịch Thủy Vân và Lang Hậu đều nhất loạt xông vào đòi trói giữ chàng lại, sau một hồi giao đấu kịch liệt, cả bốn người họ mới thừa thế lao vào trói gô chàng lại rồi điểm huyệt, để chàng không thể kháng cự được nữa. Niệm Nhi và Xuất Trần thì ra ngoài hứng nước mưa còn Tiểu Hồ Điệp thì ngồi chơi rảnh rỗi, không thèm làm gì cả vì vẫn còn một bụng tức chưa tiêu hóa được. Xem ra, việc Tư Không Tiểu Mễ làm tổn thương đến lòng tự trọng của cô không dễ dàng gì được tha thứ rồi.

Ép uống xong thuốc giải, đôi mắt lạnh băng của Tư Không Tiểu Mễ mới từ từ chuyển sang vẻ dịu dàng, khuôn mặt đanh thép ngập tràn hận ý của chàng cũng dần được thay thế bằng vẻ hiền hòa vốn có, chàng bèn khẽ cất tiếng gọi Tư Không Trạm và Lâm Nhược Thủy hai tiếng ‘cha – mẹ’ rồi nhắm mắt lại, hôn mê bất tỉnh. Hại mọi người lại phải thót tim thêm một bận nữa, khi ấy Dịch Thủy Vân mới lên tiếng giải thích: “Mọi người đừng lo lắng, vì tính cách huynh ấy lại đột nhiên thay đổi nên mới xảy ra xung khắc trong nội tâm, chỉ cần ngủ một giấc là sẽ khỏi hẳn thôi.” Lúc này mọi người mới hết lo lắng cùng thở phào nhẹ nhõm.

Giờ lại quay về chuyện ân oán giữa Lang Hậu và Xuất Trần cô nương, sau một hồi phân trần giải thích, lập luận, và phản lập luận, cuối cùng Xuất Trần cô nương đã chịu tin kẻ chủ mưu hạ lệnh cho sát thủ giết hại mình năm xưa không phải là Lang Hậu nữa.

Dịch Thủy Vân nói với Lang Hậu: “Trước khi làm sáng tỏ chuyện này, ta sẽ không đến làm phiền mụ nữa, nhưng nếu để ta tìm ra kẻ chủ mưu năm đó đích thực là mụ thì ta sẽ không nương tay với mụ như lần này nữa đâu!”

Lâm Nhược Thủy lại chỉ canh cánh trong lòng về chuyện khác, nàng bỗng hỏi Lang Hậu: “Nếu Lang Chủ là phu quân của bà, tại sao bà lại muốn Tiểu Mễ lật đổ lão ta?”

Lang Hậu bèn cười khổ đáp: “Hoàng cung thực ra chính là một kiểu ‘thanh lâu trá hình’, còn kẻ quân chủ chính là khách làng chơi duy nhất, hắn có thể ngày đêm chơi bời trác táng, sa đọa với đủ kiểu phụ nữ trong thiên hạ, còn đám phụ nữ sẽ tình nguyện bán thân cho hắn để mưu cầu vinh hoa phú quý. Vả lại, tình nghĩa vợ chồng giữa ta và Lang Chủ nay đã không còn, hắn bội bạc ta, cũng chẳng tin tưởng ta, thiết nghĩ, chỉ khi lôi hắn từ cái ghế cửu ngũ chí tôn, cao cao tại thượng đó xuống thì đám đàn bà trong hậu cung sẽ không còn kẻ nào còn yêu hắn, coi trọng hắn hay tôn thờ hắn nữa, có lẽ lúc đó hắn mới nhớ đến tình nghĩa mặn nồng mà ta và hắn đã từng dành cho nhau lúc xưa, và cũng chỉ có thế mới có thể giúp ta xóa bỏ hận thù chất chứa trong lòng suốt bấy lâu nay.”

“Đông gia có quyền lực rất lớn trong triều, tại sao bà lại không nhờ họ giúp đỡ mà lại nhờ con trai ta?”

“Gia tộc ta chẳng qua cũng chỉ là một lũ tự tư tự lợi, vì tiền tài địa vị, bọn chúng có thể không màng đến hạnh phúc của con cái, một khi Lang Chủ vẫn còn ngồi trên long ỷ thì bọn chúng vẫn còn có thể thâu tóm phần lớn quyền lực trong triều, vì vậy, bọn chúng sẽ không bao giờ giúp đỡ ta đâu. Còn Tư Không Tiểu Mễ thì lại khác, nó là tiểu vương gia của Tư Không hoàng triều, gia thế của nó chính là cả một Tư Không hoàng triều to lớn hùng mạnh, nếu nó chịu đứng ra phản đối Lang Chủ trị vì thiên hạ Lang quốc thì trong triều nhất định sẽ có kẻ đứng lên nguyện theo phe nó, chắc chắn lúc ấy sẽ nảy sinh mâu thuẫn với gia tộc luôn coi trời bằng vung của nhà ta, lúc đó, chúng ta sẽ thừa cơ ‘trong ngoài phối hợp’, phò tá kẻ đứng về phe ta lên thay thế Lang Chủ thì việc lật đổ hắn dễ như trở bàn tay. Và gã đàn ông bội bạc đó sẽ phải trả giá đắt cho những gì hắn đã làm với ta.” Kế hoạch của Lang Hậu quả nhiên là thâm hiểm nhưng cũng rất chu toàn, chỉ là, muốn thực hiện được nó thì phải mất rất nhiều thời gian và công sức để chuẩn bị.

Song, Lâm Nhược Thủy lại chẳng thể nhẫn nại được lâu như thế, nàng chỉ muốn Lang Chủ và gã con trai không biết trời cao đất dày của lão phải chịu hình phạt thích đáng trong thời gian sớm nhất mà thôi.

“Bà có chắc là mình muốn lật đổ gã phu quân đó mà không hối hận chứ?”

“Ta chắc chắn và cũng không hối hận.” Lang Hậu dứt khoát trả lời.

Haiz, thế mới biết, đàn bà có thể làm ra bất cứ chuyện gì để trả thù!

“Vậy bà có để tâm đến chuyện ai lên thay thế gã Lang Chủ đó không?” Lâm Nhược Thủy lại hỏi.

“Ai cũng được, miễn là không phải gã đàn ông bội bạc đó!”

Khóe miệng Lâm Nhược Thủy liền cong lên ý cười rạng rỡ: “Vậy được, ta có thể đảm bảo với bà rằng, trong vòng chưa đầy một tháng, gã Lang Chủ đó sẽ bị hất văng ra khỏi ngai vị của hắn!”

Dịch Thủy Vân cảm thấy khá lo lắng bèn hỏi: “Tự cổ chí kim, việc thay thế người cai trị thiên hạ không bao giờ có thể thực hiện dễ dàng và chóng vánh như thế được, ngộ nhỡ chúng ta lại phò tá một tên hôn quân còn lộng quyền hơn cả Lang Chủ thì bách tính muôn dân sẽ càng lầm than khổ cực mà thôi.”

“Yên tâm đi, trong lòng ta đã chọn ra được một người cực kỳ phù hợp làm tân Lang Chủ rồi!”

“Ai vậy?”

“Chính là ngài đó, Dịch quốc sư!” Lâm Nhược Thủy mỉm cười đáp.

“Tôi ấy hả? Không được đâu!” Dịch Thủy Vân vội chối đây đẩy, việc y trốn xuống trần gian đã là chuyện ‘thiên lý bất dung’ rồi, nếu còn ‘không biết thân biết phận’ mà đòi trèo lên làm ‘quân chủ’ nữa thì đúng là ‘tội càng thêm tội’, bản thân y chắc chắn sẽ gánh không nổi đâu.

Lâm Nhược Thủy lại nói thêm: “Chính là ngài đó! Ta tin rằng ngài sẽ là một vị vua tốt, có thể tạo phúc cho muôn dân trăm họ.”

….

Cho dù mọi người có khuyên hết nhẽ thì Dịch Thủy Vân vẫn không chịu nghe theo sắp đặt của Lâm Nhược Thủy, mãi đến khi Xuất Trần lên tiếng: “Thủy Vân à, chàng cứ tạm thời đảm đương trọng trách đó đi, vì chỉ cần một ngày không có tên Lang Chủ đó ngồi trên ngai vàng cai trị thiên hạ thì bách tính muôn dân sẽ không phải chịu khổ cực lầm than trong vòng một ngày, chàng cứ tiếp nhận vương vị đó trước rồi cầu người hiền tài đức độ lên thay mình sau, đợi đến khi chuyển trọng trách trên vai mình sang cho người đó xong, chàng sẽ được tự do tự tại, muốn làm gì cũng không phải tính toán trước sau hay kiêng dè ai nữa!”

Nghe thấy vậy, Dịch Thủy Vân cũng cảm thấy có lý nên đành bằng lòng nghe theo sự sắp xếp của Lâm Nhược Thủy.

Chợt, người đang nằm trên giường bỗng phát ra tiếng rên rỉ khó chịu, xem ra Tư Không Tiểu Mễ đã tỉnh lại rồi. Lâm Nhược Thủy vội tiến đến bên giường, nắm lấy tay con trai ân cần hỏi han: “Con cảm thấy thế nào rồi?”

Trông sắc mặt chàng đã khá lên đôi chút, chàng bèn nói: “Con không sao nữa rồi ạ, mấy bữa nay đã để mọi người phải chịu khổ rồi.”

Lâm Nhược Thủy liền cảm thấy nhẹ lòng: “Cũng may là nhờ có người này nên con mới chưa trở thành mối nguy hại cho xã tắc đấy! Phải trả ơn người ta thật ‘hậu hĩnh’ đó, nghe chưa!”

Mặt chàng thoáng đỏ gay, dè dặt đưa mắt nhìn về phía Tiểu Hồ Điệp đang đứng trong góc hậm hực từ nãy giờ, rồi cất chất giọng dịu dàng như nước, rót vào tai cô: “Nha đầu à, cảm ơn nàng nhiều lắm!”

“Hừ!” Tiểu Hồ Điệp bèn quay ngoắt mặt đi, không thèm nhìn chàng!

Mọi người đều biết ý lui ra ngoài trước để dành không gian riêng tư cho đôi oan gia nhà nọ ‘hàn gắn vết thương lòng’.

Tư Không Tiểu Mễ bèn đứng dậy, tiến đến chỗ Tiểu Hồ Điệp cất tiếng khen ngợi: “Oa! Chiếc mũ này của nàng đẹp quá đi mất!”

Tiểu Hồ Điệp tức giận, giật phăng chiếc mũ đó xuống, để lộ ra mái đầu trọc lóc, rồi gầm lên đáp trả lại chàng: “Lúc tôi không đội mũ thì sẽ là tiểu ni cô trốn từ trên núi xuống đây đấy!”

Nghĩ đoạn, mắt cô liền đỏ hoe, nước mắt không chịu nghe lời cứ tí tách rơi xuống, Tư Không Tiểu Mễ xót xa vội lấy tay lau giúp cô thì bị cô gạt phắt ra.

“Lúc đó ta bị bệnh mà, nàng đừng có tin những lời vớ vẩn ấy mà làm tội mình ra!”

“Hừ! Tôi thấy huynh thật sự rất khoái trá khi ve vãn được mấy ả đàn bà lẳng lơ ấy chứ chẳng có tẹo nào gọi là giống người bệnh cả đâu! Theo tôi thấy, huynh đích thị là kẻ háo sắc từ trong trứng háo sắc ra chứ chẳng phải hạng đứng đắn tốt đẹp gì cho cam đâu! Giờ huynh lành bệnh rồi, chẳng phải lo ngại điều gì nữa, cứ thoải mái mà đi ăn chơi sa đọa với những ả đàn bà đó thôi! Ba ả một lúc làm sao đủ! Phải ba mươi ả một lúc thì mới gọi là công tử phong lưu chơi bời trác táng chứ! Nếu huynh sợ phiền phức, tôi có thể hảo tâm giúp huynh đi lựa, đảm bảo mỗi lần sẽ chọn được toàn những cô hoa nhường nguyệt thẹn, lẳng lơ gợi tình, ăn vào rồi sẽ không muốn nhả ra nữa!” Càng nói, ngữ khí của Tiểu Hồ Điệp càng nồng nặc mùi dấm chua!

Hì hì, hóa ra là nha đầu này đang ghen~

Tư Không Tiểu Mễ cảm thấy rất khoái chí, bèn khụ một tiếng, cố tỏ vẻ tán thành, trêu chọc cô: “Thật không? Thế thì tuyệt quá rồi còn gì! Ta cũng muốn thử xem, tinh lực của mình có dồi dào đến mức: một lần ‘giải quyết’ được ba mươi cô trong vòng một lúc không?” Rồi rút ra một xấp ngân phiếu, cực kỳ hào phóng đặt vào tay Tiểu Hồ Điệp: “Nhờ vào nàng cả đấy! Nhớ là phải nói lời giữ lời đó nha! Nhất định phải là những cô hoa nhường nguyện thẹn, lẳng lơ gợi tình đó!”

“Huynh….” Tiểu Hồ Điệp tức nghẹn lời, bèn cầm xấp ngân phiếu giơ ra trước mặt xé roẹn roẹt: “Tôi không thèm để ý đến hạng người vô liêm sỉ như huynh nữa!” Dứt lời, định tông cửa chạy ra khỏi phòng.

Nhưng Tư Không Tiểu Mễ đã bắt lấy tay cô giữ lại: “Haiz, đừng đi mà! Có chuyện này ta muốn thương lượng với nàng!”

“Bỏ ra! Muốn thương lượng thì đi tìm ả đàn bà khác mà thương lượng!” Tiểu Hồ Điệp vừa hét toáng lên vừa đấm đá chàng thùm thụp!

“Không được, không được! Chuyện này phải thương lượng với nương tử của ta mới có thể thành!” Tư Không Tiểu Mễ vội nói.

“Tôi không phải là nương tử của huynh!” Nước mắt cô đã sớm giàn giụa rất chi là đáng thương, nhưng khi đã nghe rõ câu nói của chàng thì cô mới ngớ người ra tròn mắt hỏi lại: “Ý huynh là gì?”

Tư Không Tiểu Mễ bèn cười sung sướng ghì chặt cô vào lòng, mặc cho cô có cào có cắn cũng nhất quyết không chịu buông tay: “Chỉ cần nàng chịu làm nương tử của ta thì ta sẽ không đi tìm ả đàn bà khác nữa! Rất dễ đúng không nào?”

Đám người đang khom lưng cố gắng dỏng tai nghe lỏm động tĩnh trong phòng khi nghe thấy câu đó bèn mỉm cười tỏ ý hài lòng, rồi nói: “Phải thế chứ!”.

Duy chỉ có Dịch Thủy Vân thở dài than thở: “Tiểu Hồ Điệp không thể thành thân với người phàm được, nếu không sẽ lại có Ngưu Lang – Chức Nữ thứ hai mất!”
Bình Luận (0)
Comment