Xấu Bụng Không Thoát Nổi Ải Mỹ Nhân (Phúc Hắc Nan Quá Mỹ Nhân Quan)

Chương 7

Edit: An Ju

Sáng hôm sau, khi hai người còn đang ngủ, lại bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa, Tô Tấn còn không biết có chuyện gì xảy ra nhưng Tần Ngọc Đào lại biết rất rõ.

Nhìn Tô Tấn vội vàng chuẩn bị ra mở cửa, Tần Ngọc Đào chặn trước hắn, “Bảo bối… Anh nghe em nói trước đã. Hôm qua lúc anh đang ngủ, anh trai anh gọi điện tới, em thấy anh ngủ ngon quá, không nỡ đánh thức anh. Anh trai anh có nói hôm nay anh ấy sẽ tới tìm anh, bây giờ chắc là anh ấy gõ cửa đó…Em nghĩ là…”

Không đợi hắn nói xong, Tô Tấn đã đứng ngồi không yên, cầm lấy quần áo Tần Ngọc Đào ném qua cho hắn, “Em mau mặc quần áo vào… Không thể để cho anh trai anh phát hiện ra…Anh ấy…”

Tần Ngọc Đào vẫn không nhúc nhích, Tô Tấn tưởng rằng hắn bị tổn thương, “Không… Anh không có ý đó…Anh trai anh… Anh sợ anh ấy đánh em…” (Ju: đáng eo dữ vại >v<)

“Em không sợ, bảo bối. Anh cũng đừng lo, em nhất định sẽ khiến cho anh ấy chấp nhận chúng ta, yên tâm chưa?” Nói rồi hôn khóe miệng hắn một cái, xong mặc quần áo, “Em ra mở cửa, anh cứ từ từ sửa sang.”

Cửa phòng vừa mở ra đã bị người bên ngoài đẩy ra, Bành Dương nhìn người nam sinh cao hơn mình một chút, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Cậu chính là người nghe điện thoại hôm qua đúng không? Cậu với Tô Tấn nhà chúng tôi có quan hệ gì?”

“Anh…Anh ngồi xuống trước đã, đứng mãi ở cửa làm gì!” Tô Tấn đi ra từ phòng ngủ liền nhìn thấy hai người đang giằng co ở cửa. Tuy rằng chỉ có anh trai mình đang nói chuyện, nhưng không khí giữa hai người lại không hề ổn chút nào, chỉ sợ một giây sau liền lao vào đánh một trận. Tô Tấn kéo hành lý Bành Dương vào trong, Tần Ngọc Đào lặng lẽ cầm lại từ trong tay hắn, đặt bên cạnh bàn trà, Bành Dương ngồi trên ghế sofa quan sát tương tác giữa hai người, chậc chậc… Hôm qua làm kịch liệt cỡ nào đây, vết tích trên người che lại, còn có tư thế bước đi kia của em trai mình.

“Khụ…Tiểu Tấn… Anh vừa xuống máy bay liền tới đây luôn, còn chưa được ngụm nước nào đâu!” Sau câu đầu tiên liền nhìn vào Tần Ngọc Đào mà nói. Tần Ngọc Đào lấy từ trong tủ lạnh một chai nước, đặt trước mặt Bành Dương. “Anh, chào anh, còn chưa chào hỏi chính thức, Tô Tấn là…” Không đợi hắn nói xong, Tô Tấn trực tiếp cắt lời hắn, “Tiền bối. Anh, đây là hậu bối cùng khoa của em, Tần Ngọc Đào, em ấy rất quan tâm em.”

Tần Ngọc Đào nhìn hắn như đang hỏi vì sao không cho hắn nói hết. Tô Tấn không để ý đến hắn, chỉ nói với anh trai: “Anh, sao anh lại quay về lúc này? Bên công ty không có vấn đề gì chứ? Ba và dì…có khỏe không?” Nói càng về sau, thanh âm càng nhỏ, xem ra Tô Tấn vẫn có khoảng cách với gia đình.

“Tiểu Tấn… Thật ra, ba em và mẹ anh bên kia rất lo lắng cho em, chú chỉ là không biết làm sao để tiếp xúc với em. Lúc nào em rảnh em có thể đi thăm họ, dù sao thì tuổi họ cũng lớn rồi, luôn muốn con cháu ở cạnh mình. Trước anh ở nước ngoài, không có chăm sóc họ, lần này trở về anh định về nhà ở…” Bành Dương biết khúc mắc trong lòng Tô Tấn, đứa em trai này của hắn từ nhỏ cũng chỉ thân với hắn, nhưng người lớn trong nhà cũng rất quý Tô Tấn, hắn muốn làm hết sức để người một nhà có thể hòa thuận sống chung.

Thực ra, Tô Tấn sao lại không biết chứ? Nhưng bóng ma lưu lại khi còn bé không phải dễ bị xóa bỏ như vậy. Mỗi lần nhìn thấy cha, hắn lại thấy rất khó chịu, nên cố hết sức để không về nhà. Tần Ngọc Đào thấy viền mắt Tô Tấn đỏ lên, liền ôm hắn vào lòng, Tô Tấn cũng bất giác đặt đầu vào trong ngực hắn cọ cọ, như đang tìm kiếm sự an ủi. (Ju: ủa rồi cầm tinh con mều hay gì:v đáng eo thật sự!)

Bành Dương nhìn hai người trước mắt, trở về quá đúng lúc, thiếu chút nữa bị thằng nhóc này dắt chạy đi mất. Em trai bảo bối của mình rốt cuộc cũng bị một người lừa mất rồi, hắn phải điều tra cẩn thận mới được.

Nhớ tới hậu bối ở trung học của mình cũng học đại học này, bây giờ hẳn là đã học năm ba rồi, Bành Dương dự định đi tìm hắn. Nói đến hậu bối này, lúc mới tốt nghiệp xong về nước còn thường hay liên lạc với hắn, gần đây lại gần như biến mất, trên mạng xã hội cũng không thấy cập nhật trạng thái.

Mang tâm tình thử xem sao, dùng WeChat nhắn cho hắn một tin, “Tiểu Phi Phi, anh đã về đây, còn không mau tiếp giá ~” Người kia trả lời rất nhanh, “Vâng. Cung nghênh bệ hạ!”

“Anh Dương, anh về nước rồi!!”

“Bây giờ đang ở đâu?”

“Em bây giờ đi tìm anh!!!”

Không đợi Bành Dương đáp lại, bên kia thoáng cái đã nhắn liên tiếp vài tin.

“Em để anh nói cái đã.”

“Bây giờ anh đang ở trong trường em đây, buổi tối gặp nhau chút không?”

“Được, nhưng không cần chờ đến tối, giờ em sẽ đi tìm anh. Anh ở đâu?”

“Giờ anh đang ở chỗ em trai anh, anh định qua khách sạn H cạnh trường bọn em ở một đêm, chiều mai quay về nhà cũ ở phố M.”

“Em trai anh? Trước chưa nghe anh nhắc tới bao giờ, cậu ấy tên gì?”

“Tô Tấn. À…Em hình như cũng học khoa Máy Tính, có quen không?”

“!!! Thế giới này đúng là quá nhỏ! Chúng em hai hôm trước còn ăn cơm cùng nhau đó! Nhưng, hai người các anh không có cùng họ…”

“Chuyện này…nói ra rất dài, sau này có cơ hội sẽ kể cho em sau. Tối 6 giờ ở nhà hàng dưới tầng 1 của khách sạn H, anh ở đó chờ em. Giờ anh phải ngủ một giấc trước.”

“Được rồi, anh Dương, anh mau nghỉ ngơi đi. Tối gặp!”

Hết chương 7

#Juxàmxí:có phải tuôi ác độc ko mà tuôi thấy ông anh này hiền quá à:)) Tưởng ông này gặp Đào đệ xong đập cho mấy phát cơ, ai biểu cướp mất em trai bẩu bối của anh…
Bình Luận (0)
Comment