Xe Bus Ma

Chương 4

Cao Phong đưa Phương Vy về phòng trọ của cô sau đó trở về phòng trọ của mình thì cũng đã hơn 7 giờ tối, anh quăng đống đồ mua ở siêu thị rồi lăn ra ngủ không biết trời trăng mây gió.

Đang say giấc thì tiếng chuông điện thoại vang lên, Cao Phong mắt nhắm mắt mở bật điện thoại lên một đống tin nhắn đập vào mắt làm anh giật mình tỉnh cả ngủ. Điện thoại có mười cuộc gọi nhỡ từ mẹ anh, Phương Vy và Khánh Linh, mở Messenger lên thì thấy có ba tin nhắn mới, cũng lâu rồi mới có người nhắn tin cho anh.

Tin nhắn thứ nhất là của Phương Vy lúc 6 giờ 31 phút: “Anh về tới nhà trọ chưa?” và 11 giờ tối: “Anh ngủ ngon. Hôm nay cảm ơn anh nhiều!”

Cái gì mà cám ơn anh nhiều? Khách sáo quá! Nhưng cũng đáng yêu ghê!

Tin nhắn thứ hai là của Khánh Linh lúc 6 giờ 10 phút: “Ê anh Phong mặt nồi, anh hộ tống Vy nhà mình về nhà trọ an toàn chưa?”

6 giờ 12 phút: “Phong mặt nồi chết tiệt! Sao anh không trả lời em? Khinh nhau à?”

6 giờ 12 phút 38 giây: “Cầu cho Phong mặt nồi bị tiêu chảy phải ôm bồn cầu suốt đêm!”

6 giờ 13 phút: “Abcxyz@!#$%^*(=*&%@...” (Để đảm bảo thuần phong mỹ tục tôi xin không rõ ghi đoạn chửi mắng này ra)

Dạ thưa mẹ lúc đó con còn đang trên xe bus chưa về tới nhà thì trả lời tin nhắn của mẹ bằng niềm tin à? Cái gì đây? 6 giờ 12 phút? 6 giờ 12 phút 38 giây? Em định khủng bố anh bằng tin nhắn à? Đáng sợ! Ngay cả khi không nói được con bé này cũng đáng sợ quá!

Tin nhắn thứ ba là nhóm của ba người Phong, Vy và Linh. Cao Phong bấm vào xem thử thì tía má ơi [Bạn có một ngàn tin nhắn chưa đọc] Nhóm này lập lâu nhất cũng là từ lúc sáng mà đến giờ đã hơn một ngàn tin nhắn, hai người này nói cái quái gì vậy? Hơn nữa Phương Vy là người trầm tính sao có thể nói nhiều như vậy được? Xem ra là bị con nhỏ Khánh Linh “mứt dại” dụ dỗ.

Cao Phong xem lại đồng hồ thì đã 12 giờ thôi kệ để ngày mai trả lời tin nhắn hai đứa nó vậy bây giờ ngủ tiếp cái đã, hôm nay mệt mỏi quá rồi.

Cao Phong chìm sâu vào trong giấc ngủ, trong mơ anh thấy mình bước đi trong một không gian tối đen vô tận, đột nhiên trước mặt anh xuất hiện một người.

Người này đầu đội vương miện, thân mặc trang phục nhà vua châu Âu thời Trung Cổ, anh ta ngồi trên ngai vàng khảm đầy kim cương đá quý rực rỡ chói mắt, người này cũng chính là Cao Phong. Nói đúng hơn là một người có khuôn mặt giống hệt Nguyễn Cao Phong nhưng tóc lại màu trắng, lông mày màu trắng, tròng trắng mắt lại màu đen còn đồng tử vốn màu đen lại có màu trắng.

Nguyễn Cao Phong có cảm giác trên người anh bộ phận nào có màu đen thì của người này sẽ có màu trắng, còn bộ phận của Nguyễn Cao Phong có màu trắng thì của người này sẽ có màu đen tất nhiên là trừ da ra vì màu da của người họ đều trắng, nhưng người kia trắng toát như bạch tạng.

Hai người bọn họ như hai màu đen trắng hoàn toàn đối lập nhau.

Nhìn thấy Cao Phong người này vội vàng đưa hai tay ra như muốn ôm, bộ dạng cực kỳ mừng rỡ:

“Bạn tôi! (Tiếng Việt) Bạn tôi! (Tiếng Pháp) Bạn tôi! (Tiếng Tây Ban Nha) Bạn tôi! (Tiếng Nhật) Bao nhiêu lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau đây?”

Cao Phong lùi về sau một chút, anh không hiểu anh ta nói thế là có ý gì:

“Ông là ai? Chúng ta quen nhau sao?”

Người nọ hừ một tiếng:

“Chết tiệt! Cậu lại quên gì rồi à? Lần nào cũng thế! Lần nào cũng vậy! Không vui chút nào cả bạn tôi à!”

Quên? Đúng vậy, Cao Phong cảm giác người trước mặt rất thân thuộc nhưng anh không tài nào nhớ ra người này là ai. Thực ra thì kí ức về quá khứ của Cao Phong có rất nhiều đoạn anh đã quên, khi đi khám bác sĩ cũng bảo đây có thể là triệu chứng mất trí nhớ cục bộ, bệnh nhân sẽ quên một vài sự kiện hoặc khoảng thời gian nào đó điều này làm kí ức của Cao Phong không được liền mạch, rất khó chịu nên anh đã cố gắng nhớ lại nhưng mỗi lần như thế đầu anh đều đau như búa bổ,sau vài chục lần thử anh đã từ bỏ việc nhớ lại, đến giờ anh cũng đã quen với điều này rồi.

Người nọ quay đi rồi quay lại nhìn Cao Phong:

“Lúc trước ông hay gọi tôi là nhỉ? Đại Nam thì phải? Cái tên khá hay đấy chứ. À mà chút nữa thì quên, hiện tại ông sẽ tiếp tục gặp rắc rối đấy, nhớ cẩn thận một chút nhé bạn hiền!”

Đại Nam vỗ vai Cao Phong rồi biến mất trong bóng tối:

“Có gì cứ gọi tui một tiếng!”

“Khoan đã!”

Cao Phong giật mình tỉnh dậy, thì ra là mơ nhưng giấc mơ chân thực quá hơn nữa Cao Phong có cảm giác đó không phải là mơ. Đúng là điên mất, hôm nay toàn gặp chuyện gì đâu không. Cao Phong mở điện thoại lên thì bây giờ đã là 3 giờ sáng, anh đang dịnh ngủ tiếp thì bên ngoài vang lên tiếng trẻ con khóc.

Cao Phong ở trọ với chủ nhà, anh ở tầng hai, tầng này có sáu phòng trọ tất cả, chủ nhà con cái đều đã lớn hết, mấy phòng trọ khác cũng không phòng nào có trẻ con. Cao Phong ở phòng ngoài cùng gần đường nên những tiếng ồn ngoài đường anh đều có thể nghe thấy, tiếng trẻ con khóc này xem ra là từ mấy nhà hàng xóm nhưng mấy nhà bên cạnh con cái cũng lớn hết rồi hơn nữa tiếng khóc này càng lúc càng lớn cứ như đứa bé đang ở bên cạnh Cao Phong mà khóc lóc vậy. Tiếng trẻ con khóc càng lúc càng thảm thiết, dường như đang thôi thúc Cao Phong mở cửa ra ngoài an ủi đứa trẻ bất hạnh. Anh rùng mình, không lẽ là ma?

Ông nội Cao Phong từng nói: “Trẻ con khóc canh ba có thể là mèo ma giả tiếng, nhất định không được ra ngoài, cũng không được mở cửa cho mèo ma vào nhà, nếu mèo ma vào nhà đếm xong lông mày người nào thì người đó sẽ lăn ra chết.”

Cao Phong nghĩ đến mà sợ suýt nữa tè ra quần, đang định đứng dậy bật điện thì tiếng trẻ con khóc đột nhiên im bặt. Cao Phong nhắm mắt thở phào một tiếng lúc mở mắt ra thì trước mặt đã xuất hiện một con mèo đen.

“Ôi mẹ ơi!”

Một con mèo có bộ lông đen tuyền, hai mắt sáng rực như hai cái đèn pha trong bóng đêm, con mèo không to lắm, có lẽ là lớn bằng một cái đầu người, Cao Phong cũng không hiểu tại sao mình lại liên tưởng như vậy nữa. Con mèo chậm rãi đặt một chân trước lên lông mày của anh vuốt nhè nhẹ.

Ôi mẹ ơi! Không lẽ đúng như lời ông nội nói mèo ma vào nhà sẽ đếm lông mày người đang ngủ? Nếu vậy thì anh tiêu chắc rồi! Toàn thân Cao Phong như bị đóng băng, ngay cả một ngón tay cũng không thể cử động, Cao Phong lúc này chỉ muốn thét lên thật to rồi vùng dậy chạy ra ngoài nhưng cơ thể không theo ý muốn. Xem ra đây là do con mèo ma gây nên, Cao Phong trừng mắt nhìn chằm chằm con mèo nhưng nó dường như không để ý đến ánh mắt của Cao Phong vẫn từ chấm đếm lông mày của anh. Đột nhiên lúc này vang lên tiếng đếm:

“Hai… ba… bốn… hai mươi lăm… hai mươi sáu…”

Cái quái quỷ gì đang xảy ra vậy? Con mèo biết nói? Thậm chí còn biết đếm số nữa? Cao Phong lúc này mới nhìn xuống bụng con mèo thì thình lình thấy một cái đầu người đang cất tiếng đếm.

“Aaaaaaaaaaa...!”

Cao Phong hét toáng lên co chân đá bay con mèo ma vào tường rồi ngay lập tức nhảy tới công tắc cách đó nửa mét bật đèn lên, khi đèn sáng con mèo ma đã biến mất. Cao Phong lúc này như vừa đi một vòng địa phủ, anh ngồi bệt xuống sàn nhà thở hồng hộc.

Những phòng bên cạnh bị tiếng thét của Cao Phong làm thức giấc, đèn đuốc sáng choang, tiếng gõ cửa vang lên chắc là mấy thanh niên hàng xóm bị phá giấc ngủ. Cao Phong mệt mỏi mở cửa, thì ra là anh hàng xóm đối diện, anh ta đi làm cả ngày nên cả hai cũng ít khi chạm mặt. Anh ta có vẻ bực bội:

“Làm gì mà 3 giờ sáng hét um lên không để ai ngủ thế hả?”

Cao Phong vội vàng xin lỗi:

“Em xin lỗi! Lúc nãy em gặp ác mộng!”

Anh ta hừ một tiếng rồi quay về phòng, Cao Phong nhìn xung quanh rồi cũng đóng của lại.

Đóng cửa xong Cao Phong mới phát hiện ra một điều vô cùng kinh khủng: khuôn mặt của cái đầu trên bụng con mèo ma chính là anh chàng phòng đối diện. Bụng Cao Phong đột nhiên quặn lại như muốn nôn ra tất cả thức ăn vừa ăn ngày hôm qua.

“Chuyện quái quỷ gì nữa đây? Tại sao trên bụng mèo ma lại có đầu của anh ta? Không lẽ anh ta đã bị mèo ma ăn thịt? Nhưng mèo ma dù sao cũng chỉ là linh hồn, mình chưa nghe chuyện linh hồn có thể ăn thịt người bao giờ. Không lẽ nó không phải mèo ma mà là mèo thành tinh? Điều đau đầu nhất là anh ta vẫn còn sống sờ sờ ra đó!”

Cao Phong vò đầu bứt tai lăn lộn một hồi rồi nằm yên như chết.

Mười lăm phút sau Cao Phong cầm điện thoại lên nhắn cho inbox nhóm ba người Phong Vy Linh một tin nhắn:

“Ngày mai chúng ta gặp nhau đi, anh biết cách trừ tà rồi!”
Bình Luận (0)
Comment