Lúc này An An cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhưng do tính cách và sợ hãi mẹ nên cuối cùng cậu bé không dám hỏi.
“Hôm nay, mẹ kể câu chuyện cho con nghe được không?” Ăn no rồi rửa tay chân cho con xong, Biên Duyên nằm trên sô pha ôm An An dịu dàng nói.
Còn về việc vì sao không đưa con ra ngoài đi dạo, là bởi vì cô cảm thấy mình vẫn chưa hoàn toàn nắm rõ nơi đây, tận thế không giống trước tận thế, cô không muốn bởi vì mình chưa quen nên chọc vào phiền phức.
Đặc biệt là hôm nay Hạ Thu Ca nói vài tin tức cho cô, gần đây cục diện thành tây hơi hỗn loạn, vì vậy cô mới quyết định chưa quen thuộc thì không ra ngoài đi lung tung.
Dù sao bây giờ chỉ có khi ở trong xe thì chỉ số an toàn của cô sẽ cao hơn, sau khi ra ngoài, mẹ con hai người chính là con gà yếu đuối.
“Mẹ, chuyện gì ạ?” An An ngẩng đầu lên, đôi mắt đen như quả nho chớp chớp hỏi.
“Chuyện ấy hả, có thể là chuyện trước đây, mà chuyện này có thật, cũng có giả, bây giờ con vẫn chưa hiểu được hàm nghĩa của câu chuyện, cứ coi như nghe giải trí đi.
” Biên Duyên xoa đầu cậu bé cười nói, câu hỏi của cậu bé suýt nữa khiến cô không biết phải trả lời sao.
“Ồ.
” An An nghe xong như hiểu như không gật đầu, mẹ nói bây giờ cậu bé không hiểu, vậy thì cậu nhớ, sau này lớn rồi sẽ hiểu.
“Hôm nay, chúng ta kể câu chuyện ngựa nhỏ qua sông…” Đây là một trong những câu chuyện hồi nhỏ mà Biên Duyên còn nhớ được, xem ra sau này có thời gian phải đi thu thập vài quyển sách vỡ lòng cho trẻ con về mới được.
Đây cũng là lần đầu tiên An An được nghe mẹ kể chuyện cho, vì vậy cậu bé dựa vào lòng Biên Duyên nghe rất nghiêm túc.
Câu chuyện mà, trẻ con nghe kể dần dần sẽ chìm vào giấc ngủ, nhưng sau khi Biên Duyên kể xong câu chuyện mới phát hiện An An không những chưa ngủ còn dùng ánh mắt chờ mong đợi câu chuyện tiếp theo.
Hết cách, Biên Duyên chỉ đành kể thêm hai câu chuyện cho cậu bé, cuối cùng mới dỗ được cậu bé ngủ.
Ngày hôm sau lúc thức dậy, cô vừa ra ngoài múc nước đã nhìn thấy vô số khuôn mặt quen thuộc mắt sáng ngời nhìn cô.
Những ánh mắt sáng ngời như sói nhìn con mồi khiến động tác đẩy cửa của Biên Duyên khựng lại.
“Bà chủ rốt cuộc cô đã mở cửa rồi, tôi đến đặt bữa trưa hôm nay, mười lăm suất.
” Ông chủ hôm qua bán thịt thú cho Biên Duyên cười đưa túi đựng tinh hạch đến, động tác khiến người ta cảm thấy như kiểu gấp không chờ được.
.