Edit: Miinu — Beta: Chicho*****“Tao có chút việc, treo máy nhé.” Hách Phi tắt mic, tìm một bụi cỏ cho nhân vật game của mình rúc vào ẩn náu. Xong xuôi, hắn kéo ghế dựa bước ra, ngẩng đầu nhìn Hình Dã ở giường trên, “Mày không sao chứ, có choáng đầu không?”
Hình Dã xoa trán rồi nằm ngửa xuống giường, cười hê hê, nói: “Choáng.”
“Hay chấn thương sọ não rồi? Đã kém thông minh thì chớ, lại còn không biết quý trọng chút tế bào não ít ỏi của mình.”
Hình Dã không trả lời, Hách Phi lại nhíu nhíu mày nhìn cậu, giọng nói mang theo vài phần lo lắng: “Không ổn thì đến bệnh viện kiểm tra đi, sáng nay không có tiết, tao đi cùng mày nhé?”
Hình Dã vẫn như không nghe thấy gì, ôm điện thoại cười ngây ngô cả phút đồng hồ. Vào lúc Hách Phi đang cân nhắc có nên trực tiếp kéo người xuống đất hay không thì cậu đột nhiên trở mình, tựa cằm vào thành giường nhìn hắn, hỏi một cách đầy bối rối: “Anh ấy bảo chào em kìa! Tao nên nói gì? Nhanh nhanh nhanh!”
“…” Giờ thì Hách Phi đã hiểu, hóa ra là tên kia vui đến choáng váng, hân hoan đến choáng váng, hạnh phúc đến choáng váng luôn.
“Hỏi mày đấy, Phi Phi, giúp tao nghĩ xem nên nói gì với anh ấy bây giờ?”
Nhìn bộ dạng “vì ku mù mắt” thối nát của Hình Dã, Hách Phi thầm nhủ chỉ số thông minh vốn ít ỏi của cậu ta đã tụt xuống dưới không rồi. Lặng lẽ ném cho đối phương một cái liếc mắt xem thường, hắn chẳng nói chẳng rằng xoay người về bàn mình để lấy điện thoại, xong mới bảo: “Tạm biệt. Tao đi mua cơm, mày ăn gì không?”
“Mì thịt bò, không rau thơm, không hành tỏi.” Hình Dã cúi đầu gõ chữ trên điện thoại, khi gõ được nửa chữ “tạm biệt”, cậu mới ngẩng đầu gào lên với người đã sắp ra đến cửa một câu, “Tạm biệt cái thằng cha mày ấy!”
Hách Phi giơ ngón giữa với cậu.
Khi Hách Phi mua xong cơm và quay lại ký túc, Hình Dã đã xuống giường, đang cong lưng ngồi ở trước bàn, cúi đầu để trán gục xuống mép bàn vừa cầm di động vừa ngơ ngẩn.
“Làm gì đấy?” Hách Phi đi tới, đặt cái túi nilon trong tay lên bàn, “Ngẩng đầu tao xem nào.”
Hình Dã ừm một tiếng rồi ngẩng đầu lên nhưng mắt vẫn chăm chú nhìn màn hình điện thoại, tay cũng không có động tác gì khác cả. Hách Phi cúi đầu xem thử, thấy vết bầm ở bên phải trán cậu đã sưng lên, xem ra bị đập không hề nhẹ.
“Chậc.” Hách Phi tặc lưỡi, lấy một cái kem que còn bọc trong túi ra, đặt trên trán Hình Dã, “Chườm tạm một lúc đi, nếu lát nữa vẫn không hết sưng thì đến bệnh viện xem thử, xem cần bôi thuốc gì.”
Hình Dã bị lạnh đến giật mình, đưa tay ấn cái kem trên trán, chẳng biết có nghe được lời Hách Phi vừa nói hay không đã gật gật đầu.
Hách Phi liếc nhìn màn hình điện thoại của đối phương, trong khung chat vẫn chỉ có hai câu chào hỏi hết sức khô khan.
Buổi trưa vui vẻ!
Chào em.
Hách Phi ngẩn người, nhìn Hình Dã bằng ánh mắt đầy khiếp sợ: “… Mày ngồi đây lâu như vậy để làm gì?”
Hình Dã chậm chạp gục mặt xuống bàn, ủ rũ nói: “Tao chẳng biết viết gì nữa.”
“Mày chờ lát nữa lại gửi cái tin “Buổi tối vui vẻ” cmn đi.” Hách Phi mở nắp lon coca uống một ngụm rồi trở về ngồi trước máy tính của mình, vừa trộn mì vừa thuận miệng nói, “Lướt trang xã hội của anh ta, xem anh ta thích cái gì, tìm đề tài chung mà tán gẫu.”
“Anh ấy không đăng tin trên trang xã hội.” Hình Dã cau mày nghịch di động, đột nhiên như nghĩ ra điều gì, cậu ngồi dậy hỏi Hách Phi, “Hay là tao cũng xóa sạch trang xã hội của mình rồi nói với anh ấy: Sao trùng hợp thế, anh cũng không thích đăng tin lên mạng xã hội ạ?”
“Mày có thể nỗ lực hơn một chút không?” Hách Phi nghĩ nghĩ, quay đầu nói với cậu, “Chẳng phải anh ta đang giúp mày nuôi chim à? Mày bảo muốn xem chim, bảo anh ta chụp chim cho mày.”
“Đậu má, đúng.” Được hắn nhắc nhở, Hình Dã mới chợt nhớ ra, sáng nay, lúc gửi yêu cầu kết bạn cho Ôn Thừa Thư, cậu đã lấy cớ muốn xem chim, thế mà giờ suýt nữa đã quên mất.
Cậu tóm lấy điện thoại, vừa chạm ngón tay vào lại chợt dừng trong chốc lát, quay đầu hỏi Hách Phi: “Tao lập tức hỏi anh ấy chim sao rồi có phải hơi bị thiếu lòng tin với anh ấy không? Hay là hàn huyên vài câu trước đã?”
“…” Hách Phi lắc đầu tỏ vẻ cạn lời, cúi xuống nhìn hộp thức ăn đang đặt trên bàn của mình, bảo, “Anh giai à, mày còn xoắn thêm lúc nữa là trời tối đấy.”
“Thế rốt cuộc là có cần hay không?” Hình Dã hỏi lại.
“Tùy mày.”
“Tao nên bảo hôm nay trời đẹp quá hay nên hỏi anh ấy đã ăn cơm trưa chưa?”
“Đều được.”
“Tao nên gõ chữ hay gửi tin nhắn thoại?”
“Mày quyết định đi.”
Sau đó, Hách Phi vừa ăn mì vừa nghe Hình Dã hạ thấp giọng nói thử mấy lần “Anh à, anh đã ăn cơm chưa?”, “Anh đang bận ạ?”, “Hiện giờ anh có rảnh không?”, “Hôm nay trời đẹp quá nhỉ, ha ha ha”… Kết quả, mãi đến khi hắn sắp sửa xơi hết bát mì, bên kia cũng không truyền đến âm báo gửi tin nhắn thoại.
Cuối cùng, hắn thấy Hình Dã khẽ thở dài, tự nhủ: “Ôi thôi đi, hôm nay cổ họng tao hơi khàn, gõ chữ vẫn tốt hơn.”
“… Hình Dã.” Hách Phi thật sự không nhịn được nữa, hắn quay đầu, dùng ánh mắt một lời khó nói hết để nhìn cậu, “Cuối cùng tao đã hiểu vì sao đến tận bây giờ mày vẫn chưa từng yêu đương.”