Xem Chim Không Anh

Chương 58

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Miinu — Beta: Chicho

*****

Hình Dã ở lại nước C với Ôn Thừa Thư vài ngày. Đối phương bận hơn cậu tưởng rất nhiều, đa số đều không thể về ăn cơm với cậu, nhưng vẫn không quên nhắc nhở trợ lý những món cậu không ăn được và kêu người đưa cơm tới phòng vào mỗi bữa ăn.

Anh thường khoác một lớp hơi lạnh trở về giữa đêm khuya, bế Hình Dã chờ mình đến ngủ quên trên ghế sa lông vào phòng rồi ôm nhau ngủ. Đôi khi anh bị cậu cọ qua cọ lại trong mơ màng dẫn đến bốc lửa mà đè cậu xuống làm tình.

Những lúc Ôn Thừa Thư bận xử lý công chuyện, thỉnh thoảng Hình Dã cũng ra ngoài dạo chơi một mình. Cậu ngồi xe buýt đi thăm thú thành phố hoặc ghé trung tâm thương mại mua sắm chút đồ, cũng có hôm ngồi xe riêng của khách sạn tới công viên gần đó vui chơi, khi trở về liền sôi nổi kể cho Ôn Thừa Thư nghe tàu lượn siêu tốc trong truyền thuyết khủng bố và kích thích cỡ nào.

Ôn Thừa Thư nghiêm túc lắng nghe cậu nói, vuốt mái tóc đen mượt mà của cậu, nói xin lỗi vì không có thời gian đi cùng với cậu.

Hình Dã cầm tay anh, nở nụ cười hết sức vô tư, còn hỏi có phải anh rất ước ao không, về sau có dịp chắc chắn cậu sẽ dẫn anh theo cùng.

Trong lòng mềm nhũn, Ôn Thừa Thư ôm cậu nói, được.

Hôm hoàn thành công việc, Ôn Thừa Thư liền ở trong khách sạn, ôm Hình Dã ngủ cả buổi chiều.

Mới đầu, Hình Dã còn không nhịn được, lúc thì chạm chạm lông mi anh, khi lại sờ sờ chóp mũi anh. Cuối cùng, cậu bị Ôn Thừa Thư nắm chặt bàn tay, áp lên bộ phận cực nóng đã có biến hóa rất rõ ràng trên thân thể mình, khàn giọng hỏi: “Còn muốn nghịch không?”

Hình Dã mấp máy môi, ra sức đè nén lòng xuân đang nhộn nhạo của mình xuống, vô cùng săn sóc rút tay về, chớp mắt, dịu dàng nói: “Anh ngủ đi đã, ngoan nào.”

Ôn Thừa Thư bị một câu “ngoan nào” của cậu chọc cho run lên không nhẹ. Cuối cùng, Hình Dã cũng yên phận ôm lấy vai anh, vỗ lưng anh như dỗ dành trẻ nhỏ. Chẳng bao lâu sau, hô hấp của anh đã đều dần.

Càng ngủ, Hình Dã càng co người, rúc vào trong ngực Ôn Thừa Thư. Nhưng đến chạng vạng, cậu đã bị cảm giác ngứa tai do người kia gặm cắn làm tỉnh giấc. Chẳng biết thân thể bị anh lật úp lại tự lúc nào, áo ngủ phẳng phiu cũng bị vén lên quá nửa, da thịt trần trụi trước ngực không khỏi cọ vào ga giường mềm mại trơn tru. Áp sát vào lưng cậu là cơ ngực rắn chắc của Ôn Thừa Thư, thậm chí cậu còn có thể nghe được tiếng tim đập hết sức rõ ràng của anh.

Hình Dã hơi nghiêng đầu, giọng nói bị vây trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê mang theo một chút biếng nhác và nũng nịu: “Ưmmm…”

“Dậy rồi à?” Ôn Thừa Thư ngậm lấy vành tai cậu, thấp giọng hỏi. Anh luồn một tay vào khe hở rất nhỏ giữa cơ thể cậu và mặt ga trải giường, lần mò xuống phần giữa hai chân cậu.

“Chưa đâu…” Hình Dã hơi híp mắt, lông mi run run mấy cái rồi lại lười biếng khép lại, chu môi nói, “Mới dậy một nửa thôi.”

Ôn Thừa Thư hôn từ tai ra tới cái nốt ruồi đã nhiễm sắc hồng ở đuôi mắt của Hình Dã rồi lướt xuống môi cậu, khẽ cắn phần thịt võng xuống ở môi trên, dùng tay đùa giỡn bộ phận nhạy cảm nhất trên cơ thể cậu: “Anh thấy em rất có tinh thần.”

Hình Dã trở tay vuốt cổ anh, hơi thở bắt đầu hỗn loạn: “Ưmm… Để nó dậy trước…”

Ôn Thừa Thư khẽ cười, vòng tay kéo nhẹ eo cậu lên: “Bé cưng, nâng mông lên chút.”

“Ưmmm…”



Buổi tối có một bữa tiệc mừng công, Ôn Thừa Thư vốn định không đi, nhưng Hình Dã đã ở đây, đương nhiên thời gian cũng thoải mái hơn nhiều lắm. Là nhân vật chính của bữa tiệc, nếu anh không lộ diện thì cũng thật buồn cười.

Được mời tham dự cùng, Hình Dã lộ ra vẻ kích động hiếm thấy. Kể cả lúc Ôn Thừa Thư sai người mang quần áo tới, cậu vẫn còn khá căng thẳng.

“Buộc tóc lên đi.”

Hình Dã vươn tay vuốt gọn tóc mình, những lọn tóc đen mềm mại trượt qua kẽ ngón tay trắng nõn của cậu, rơi xuống sau lưng.

Ôn Thừa Thư kiên nhẫn giúp cậu cài từng nút áo sơ mi, lại chọn cà vạt phù hợp để thắt cho cậu. Chỉ vào vài chiếc kẹp cà vạt đặt ở trên bàn, anh hỏi: “Thích cái nào?”

“Cái nào cũng được ạ.” Hình Dã chẳng thèm nhìn, đáp. Lát sau, cậu lại ngước mắt nhìn anh, thoáng nhíu mày, “Anh dẫn em theo không sao đấy chứ? Có khiến người khác đàm tiếu hay không? Gần đây, em… em có mấy tin đồn không tốt lắm, rất mất mặt, có gây phiền phức cho anh không…”

Ôn Thừa Thư nâng tay Hình Dã lên, chậm rãi mở mấy ngón tay đang siết chặt của cậu ra, vẻ mặt vô cùng điềm tĩnh tự nhiên. Kế tiếp, anh cầm một cái kẹp được gia công tinh xảo kẹp lên chiếc cà vạt trên cổ cậu rồi mới khoanh tay thưởng thức, đáy mắt chan chứa ý cười. Ôn Thừa Thư là người rất hay cười. Lông mi của anh dày và đậm, nên lúc cười trông mắt anh đen và sắc nét hơn. Ở bên nhau một thời gian, Hình Dã dần phân biệt được khi nào anh cười thật lòng và khi nào là cười qua loa có lệ. Lúc cười thật, mắt anh sẽ lấp lánh như sao trời, khiến người đối diện không sao rời mắt được.

“Bảo bối mặc gì cũng đẹp.”

Ôn Thừa Thư không trả lời câu hỏi của Hình Dã, chỉ giương môi nhẹ giọng ca ngợi cậu.

Giọng anh dịu dàng, khiến Hình Dã cảm thấy an ổn một cách lạ lùng.

Cậu kéo ngón tay thon dài đẹp đẽ của Ôn Thừa Thư, hôn lên đó một cái rồi cười cong cả mắt: “Nếu có người chê em không tốt, anh phải bảo vệ em đó.”

“Không đâu.” Ôn Thừa Thư thuận tay gãi dưới cằm cậu như đùa một con mèo nhỏ, nói “Em là tốt nhất.”

Hình Dã ôm lấy thắt lưng anh, ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt càng thêm nhu hòa mềm mại: “Anh cũng vậy.”

Địa điểm tổ chức tiệc mừng ở ngay sảnh lớn dưới tầng một của khách sạn bọn họ đang ở. Trước khi vào cửa, Hình Dã vẫn phải đấu tranh tâm lý hồi lâu.

Bây giờ nên nắm tay hay là khoác tay anh?

Nắm tay có giống học sinh tiểu học đi chơi xuân không?

Mà khoác tay thì lại có vẻ hơi đàn bà?

Hơn nữa cũng rất là lộ liễu. Đây lại không phải lễ thành hôn…

Cậu quay đầu nhìn Ôn Thừa Thư, nhưng rõ ràng là anh không hiểu được xoắn xuýt trong lòng cậu, vươn tay nắm chặt tay cậu, còn dùng ngón cái cọ cọ.

Không đợi Hình Dã mở miệng, phía sau vang lên tiếng nói: “Giám đốc Ôn.”

Ôn Thừa Thư không buông tay Hình Dã ra, quay đầu, lễ phép chào hỏi: “Anh Nguyễn.”

“Sao còn chưa vào?”

Người tới mặc một bộ Âu phục màu xám khói, ve áo bên phải có một chiếc kim cài áo (*) bằng kim cương hết sức khoe khoang. Dưới ánh đèn chói mắt, da mặt hắn rất trắng, đường nét gương mặt lại khiến Hình Dã cảm thấy quen quen.

(*) Hình minh họa:



Hắn chậm rãi lướt ánh mắt về phía Hình Dã, hơi nhướn mày, nói với Ôn Thừa Thưa: “Hiếm khi thấy anh dẫn người theo.”

Miệng Ôn Thừa Thư hơi nhếch, trong mắt không có bao nhiêu ý cười, chỉ thản nhiên “ừ” một tiếng.

Hình Dã để ý điểm này, cảm thấy hơi kỳ quái. Cậu nâng mắt nhìn người đối diện, ánh mắt bất giác mang theo vài phần đánh giá. Người kia lại như đã quen với ánh mắt kiểu này, cứ để cậu nhìn không hề e ngại.

“Sao thế anh bạn nhỏ?” Người nọ mở miệng, mặt lộ vẻ trêu tức. Hắn nhẹ giọng cười, lại nói, “Nhìn tôi trắng trợn thế, nếu đứng cạnh em không phải là Ôn Thừa Thư, đêm nay chắc chắn tôi sẽ không bỏ qua em.”

Hình Dã hơi híp mắt, lộ rõ thái độ khó chịu với đối phương.

Nét cười vốn đã nhạt nhòa bên khóe miệng Ôn Thừa Thư lại lạnh thêm một chút. Anh buông tay Hình Dã, chuyển sang ôm eo cậu, dùng một tư thế khẳng định chủ quyền ôm cậu vào lòng, nhã nhặn nói: “Em ấy chưa quen xã giao, thất lễ rồi, anh Nguyễn đừng trách nhé.”

Người nọ thấy anh ôm chặt thế thì nhún vai ra vẻ chẳng hề gì, nói “không sao” rồi đẩy cửa bước vào.

Ôn Thừa Thư đặt tay lên eo Hình Dã, đưa cậu vào trong. Hình Dã nghiêng đầu, ghé vào tai anh nhỏ giọng giải thích: “Em không nhìn anh ta.”

Ôn Thừa Thư gật đầu chào hỏi mọi người, nụ cười trên môi rất nhạt, đè thấp giọng đáp: “Em có nhìn.”

“…” Hình Dã bị vẻ ghen tuông bất thình lình của đối phương chọc cho bật cười, đành phải thừa nhận, “Được rồi, em có nhìn. Nhưng chỉ là vì em thấy anh ta hơi quen mắt, hình như em đã từng gặp ở đâu rồi.”

“Ừm…” Ôn Thừa Thư vừa lên tiếng, còn chưa kịp nói hết câu thì đã nghe thấy tiếng gọi vang lên từ phía xa: “Wen?”

Một người đàn ông tóc vàng mặc tây trang cầm ly champagne đi đến từ phía đối diện. Ôn Thừa Thư bảo Hình Dã chờ rồi cầm một ly champagne ở cạnh đó lên, chạm cốc hàn huyên với người vừa tới.

Hình Dã đứng bên lắng nghe trong chốc lát. Thực ra tiếng Anh của cậu cũng được, nhưng khi nói chuyện, hai người kia thỉnh thoảng lại dùng đến vài từ chuyên ngành khiến cậu cảm thấy hơi mơ màng. Cuối cùng, cậu buồn chán cầm một chiếc bánh ngọt ở gần đó lên ăn, đồng thời đảo mắt nhìn quanh một lượt.

Sau khi vào sảnh tiệc, “anh Nguyễn” nọ vẫn đứng cách bọn cậu không xa, ôm hờ một cậu nhóc chuyện trò vui vẻ. Bất chợt, ánh mắt hai người vô ý đụng vào nhau. Đối phương phóng khoáng giơ ly champagne trong tay lên, Hình Dã do dự một chút, thấy người ta vẫn nhìn mình chằm chằm thì ngơ ngác giơ cái bánh đã khuyết mất hai miếng của mình, coi như cụng ly với hắn.

Người nọ cười rộ lên, nhìn cậu bằng ánh mắt nghiền ngẫm, đưa chiếc ly đế cao đến bên miệng, uống một ngụm rượu lấp lánh ánh vàng.

Ôn Thừa Thư vốn đang đặt tay bên hông Hình Dã lại chuyển thành vỗ nhẹ lên lưng cậu. Hình Dã quay đầu nhìn lại, chỉ thấy anh vẫn đang nói chuyện với người đàn ông kia, song tay lại vuốt nhẹ sống lưng cậu.

Chờ người đàn ông ngoại quốc rời đi, Hình Dã mới cười cười, nói: “Em không cố tình nhìn anh ta, là anh ta nâng ly với em, nhưng mà em không có rượu.”

“Không được nhìn lung tung nữa.” Ôn Thừa Thư đặt ly champagne đã uống xuống mặt bàn, dắt cậu đi về một góc vắng người hơn, “Hẳn là em đã nhìn thấy hắn. Mấy năm gần đây, sự nghiệp của hắn trong nước không tồi, năm ngoái còn góp mặt trong một bộ phim hình sự, nghe nói đã thu hút rất nhiều người xem.”

“Hả? Anh ta là nghệ sĩ à, thảo nào.” Hình Dã giật mình, quay đầu nhìn Ôn Thừa Thư, nhíu nhíu mày, “Anh ta là nghệ sĩ?”

“Ừ.”

“Vậy có phải anh ta chính là, chính là… đó đó của anh…” Hình Dã nhăn mặt, hờn dỗi rút tay khỏi tay Ôn Thừa Thư, “Thảo nào vừa rồi anh ta nhìn em cứ như muốn ăn tươi nuốt sống em.”

Ánh mắt Ôn Thừa Thư vô cùng phức tạp. Anh nhìn Hình Dã trong chốc lát, thấy cậu có vẻ giận thật bèn bất đắc dĩ thở dài: “Hắn đúng là muốn ăn em, nên em phải cách xa hắn một chút.”

Ôn Thừa Thư dắt Hình Dã lên sân thượng. Ở nước C vẫn là đầu thu, gió đêm nhẹ nhàng khoan khoái.

Hình Dã dựa người vào ban công, đặt khuỷu tay lên mặt đá cẩm thạch, chống má nghiêng đầu nhìn Ôn Thừa Thư, chu miệng hỏi: “Anh và anh ta còn gì với nhau không?”

“Nghĩ gì vậy?” Ôn Thừa Thư giúp cậu vuốt mấy sợi tóc bị gió thổi loạn, “Em có biết B.O Entertainment không?”

“Hình như có nghe qua, là một công ty quản lý ngôi sao ạ?”

“Ừ. Hắn là ông chủ đứng sau của B.O Entertainment, cũng là đơn vị còn lại góp vốn cho dự án bên nước C lần này. Mấy năm trước, hai công ty đã từng hợp tác với nhau, vì đặc tính nghề nghiệp và thân phận hắn hơi đặc biệt, nên anh và hắn thường xuyên gặp mặt ngoài giờ để bàn chuyện làm ăn, thỉnh thoảng bị nhân viên ở lại tăng ca của công ty bắt gặp nên mới sinh ra một ít tin đồn.” Nhìn vẻ mặt nửa tin nửa ngờ của Hình Dã, Ôn Thừa Thư thấy hơi buồn cười, nhéo mũi cậu một cái, “Anh và hắn giống nhau mà.”

“A!” Hình Dã mở to mắt, “Thì ra anh ta là…”

Ôn Thừa Thư đặt ngón tay thon dài lên môi cậu: “Suỵt.”

Hình Dã vội vàng che miệng, quay đầu nhìn xung quanh một chút, thấy không có ai mới nhỏ giọng thở dài: “Haiz, em còn tưởng hai người… Vừa nãy em buồn lắm đấy.”

“Buồn gì.” Ôn Thừa Thư buồn cười bóp bóp khuôn mặt mềm mại của cậu, “Sao anh lại thấy em hơi thất vọng nhỉ?”

“Làm gì có.” Hình Dã cười ngây ngô, nói, “Được rồi, thực ra là có một chút xíu… Em còn tưởng một nam sinh ngây thơ như mình đã đánh bại được một tình địch là minh tinh chứ.”

Ôn Thừa Thư ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh của cậu, ghé vào tai cậu nói bằng chất giọng trầm thấp quyến rũ chết người: “Lúc dụ dỗ anh, em tuyệt đối không hề ngây thơ.”

Vành tai Hình Dã lập tức đỏ lên, cậu tóm chặt tay áo anh, quay mặt đi mạnh miệng nói: “Người trẻ tuổi khó kiềm chế mà, ai bảo anh cứ chọc ghẹo em.”

Sân thượng treo mấy chiếc đèn tròn tỏa ánh sáng vàng ấm áp, chiếu lên nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt cậu, làm nó ánh sắc hồng.

Ôn Thừa Thư ghé môi hôn nhẹ lên đuôi mắt cậu một cái, hỏi: “Lát nữa có muốn ra ngoài đi dạo không?”

Hình Dã vuốt những lọn tóc bị gió thổi lòa xòa bên mặt lại, tựa vào lòng anh, ý cười lan đến mắt: “Được ạ.”

Ôn Thừa Thư nắm chặt tay cậu, luồn ngón tay mình vào khe hở giữa năm ngón tay cậu, để mười ngón tay của hai người đan xen.

“Lần này anh sẽ đi chậm một chút, không để em phải đuổi theo nữa.”

— Hoàn chính văn —
Bình Luận (0)
Comment