Edit: GiaLinh — Beta: Chicho*****Ngay khoảnh khắc nói ra lời ấy, Ôn Thừa Thư cũng lập tức ý thức được một điều, theo mạch não của cậu nhóc này, rất có khả năng cậu ta sẽ tụt quần móc “chim” ra cho anh ở ngay trước mặt mọi người. Vì thế, anh ngừng một chút, nhanh chóng bổ sung thêm: “Con chim trong tay em, có thể giao cho tôi nuôi hộ trước.”
Hình Dã vẫn còn ngơ ngẩn, chớp chớp mắt: “Dạ?”
“Dạ cái rắm ấy.” Hách Phi đoạt lấy chú chim trên tay Hình Dã còn đang thả hồn theo mây gió, thấp giọng hỏi cậu, “Hôm nay mày phát điên cái gì vậy? Làm gì có ai tán trai giống mày đâu, dọa người ta chạy mất dép bây giờ…”
Hách Phi bỏ chú chim nhỏ vào cái hộp cacton đã chọc mấy lỗ để thông khí, đi qua đưa cho Ôn Thừa Thư, cười hê hê, nói: “Cảm ơn anh, mai kia em sẽ bảo Hình Dã mời anh một bữa cơm!”
“Không cần khách sáo.” Ôn Thừa Thư vươn tay nhận lấy cái hộp, nụ cười trên mặt vừa lịch sự lại vừa xa cách, giọng nói thì hết sức thản nhiên, “Tiện tay thôi mà, không cần cơm nước gì đâu.”
Là anh em thân thiết của Hình Dã, đương nhiên phải chuẩn bị tinh thần sẵn sàng hỗ trợ lúc đối phương cần, Hách Phi vô cùng nhanh trí đáp: “Thế sao được, anh giúp chúng em một chuyện lớn như vậy, mời anh dùng bữa là lẽ đương nhiên, huống hồ anh còn là…”
Đang nói, hắn lại vô tình đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng dừng lại ở cái nốt ruồi trong lòng bàn tay phải của Ôn Thừa Thư. Cái nốt ruồi này không khác cái trên tay Hình Dã là mấy… Hách Phi thầm chửi một tiếng đệt mợ trong lòng, phút chốc quên mất nửa câu “anh trai của nhóc dễ thương” đang định nói ra khỏi miệng mà kinh ngạc nhìn chằm chằm Ôn Thừa Thư, mở miệng rống lên mấy tiếng theo bản năng: “Tình tay trong mộng của Dã Tử… Ưm!”
Cuối cùng cũng theo kịp tình huống hiện giờ, Hình Dã vội vàng nhào tới bịt miệng Hách Phi lại, nhưng tiếc là đã chậm.
Theo một câu nói của Hách Phi, mấy người bên cạnh đều hoàn toàn ngẩn ngơ, trong đó bao gồm cả Ôn Thừa Thư.
Hình Dã ôm cổ Hách Phi kéo sang một bên, quay lưng về phía mấy người còn lại, nhỏ giọng mắng: “Con mẹ nó, đầu mày bị lừa đá đấy à? Đang êm đẹp sao mày lại bảo tao có ý với tay của người ta, đấy không phải là biến thái sao?”
“Tao sai sai sai sai rồi…” Hách Phi bị Hình Dã kẹp cổ bắt cong lưng, còn bị cánh tay của cậu chẹt vào họng, nghe được hai tiếng “biến thái” thì không khỏi trêu chọc, “Thì ra ngài cũng biết là mình biến thái à?”
Ôn Thừa Thư nhìn bóng dáng cao gầy của cậu nhóc tóc dài ở cách đó không xa, không rõ cảm xúc trong mắt là gì, xong lại thản nhiên quay sang nói với Ôn Nghi Niên bên cạnh: “Xe của anh ở đằng kia, anh đi về trước, khi nào em về đến ký túc xá thì báo cho anh…”
Nói được một nửa, anh lại nghĩ đến cái điện thoại đã hỏng trong túi của mình, bèn sửa lời: “Thôi, về ký túc xá sớm đi, đừng lang thang bên ngoài nữa.”
Ôn Nghi Niên ngẩng đầu nhìn anh như muốn nói gì đó nhưng há miệng ra lại xấu hổ chẳng cất lời, cuối cùng cậu chỉ gật gật đầu, nhỏ giọng bảo: “Em biết rồi.”
Qua khóe mắt, Hình Dã chú ý thấy người đàn ông nọ rời đi. Chờ khi anh băng qua đường và rẽ sang một con phố khác, cậu mới chậm chạp bỏ Hách Phi ra.
Chóp mũi như còn quanh quẩn mùi thuốc lá nhàn nhạt khi anh đi lướt qua mình, trước mắt cũng như ẩn hiện cặp mắt sáng rực giữa làn khói trắng kia, Hình Dã khát khao nhớ lại hình dáng bàn tay đối phương khi cầm thuốc lá, đưa lên môi rồi nhả ra một cuộn khói trắng… Đẹp trai đến ngất ngây.
Vẫn dõi mắt về nơi bóng dáng cao to kia biến mất, Hình Dã khẽ gọi một tiếng: “Phi Phi.”
Hách Phi xoa cổ đấm đấm thắt lưng, tức giận đáp: “Cái giề?”
Hình Dã quay lại nhìn hắn, vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói cực kỳ kiên định: “Nhóc dễ thương kia, tao nhất định phải kết bạn.”
Hách Phi: “…”