Hiệu suất làm việc của Tùy Thịnh rất nhanh, Giang Cảnh Xuyên vừa tới công ty không đầy một lát liền nhận được tư liệu Tùy Thịnh gửi tới. Vương thị mấy năm gần đây đều trên đường đi xuống dốc, bây giờ cũng bất quá là đang sống bằng tiền dành dụm, mặt ngoài nhìn nở mày nở mặt, kì thực càng ngày càng tệ, vốn đoạn thời gian trước Vương thị chuẩn bị bắt một dự án đấu thầu, không nghĩ tới bị Lục Dạng nửa đường chặn mất. Khi Giang Cảnh Xuyên đang nhìn tư liệu, thư ký Lâm Đạt vào nói Vương tiểu thư tới.
Giang Cảnh Xuyên do dự một lát, gật đầu, "Để cho cô ấy đi vào đi."
Tuy rằng Tùy Thịnh phi thường chán ghét Vương Tư Kỳ, nhưng ba mẹ hai nhà cũng xem như bạn cũ, hắn cũng lo lắng Giang Cảnh Xuyên thực sự sẽ đối với Vương thị làm chuyện gì, cho nên khi đang thu thập tư liệu, thông qua người khác tiết lộ cho Vương gia một vài tiếng gió, khi ba mẹ Vương Tư Kỳ hết lần này đến lần khác ép hỏi, thế mới biết con gái bảo bối nhà mình đã làm chuyện ngu xuẩn gì, buộc cô tới cửa nhận lỗi cùng Giang Cảnh Xuyên, hi vọng Giang Cảnh Xuyên có thể nhìn mặt mũi ngày xưa, không cần so đo với bọn họ.
Cho dù Vương Tư Kỳ ngu ngốc, bây giờ cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, vội vàng chạy tới.
Vốn là chuẩn bị một vài lí do thoái thác khi nhìn đến vẻ mặt lạnh lùng của Giang Cảnh Xuyên, như là mắc kẹt, một chữ cũng phun không ra.
Lúc này Vương Tư Kỳ mới ý thức được, kỳ thật cho đến bây giờ, cô vẫn thích hắn, vẫn là tham vọng quá đáng hắn có thể đáp lại mình.
Nghĩ như vậy trong nháy mắt cô hận không thể quay đầu rời đi, bởi vì một phụ nữ là tiện trong miệng cô, hắn lại còn muốn đối phó nhà cô, vậy cũng thôi, cô lại còn dây dưa không ngớt, hi vọng hắn tha mình một lần, loại chuyện này không thể nghi ngờ là đem mặt mình kéo xuống để tùy ý người khác giẫm đạp, trên mặt Vương Tư Kỳ nóng hừng hực, trong lòng càng ủy khuất không thôi.
Vương Tư Kỳ không nói lời nào, Giang Cảnh Xuyên cũng không chủ động mở miệng, tiếp tục cúi đầu nhìn tư liệu
Cứ như vậy qua chừng mười phút đồng hồ, Vương Tư Kỳ đầu tiên không nhịn nổi, cô vốn là muốn chất vấn hắn tại sao muốn làm như vậy, nhưng lời đến khóe miệng khí thế liền yếu đi một mảng lớn, "Cảnh Xuyên, anh muốn làm gì với nhà em?"
Giờ phút này cô đã quên mất dặn dò của ba mẹ, đầy bụng chua xót làm cho cô căn bản không có biện pháp cúi đầu với hắn.
Dựa vào cái gì, cô làm cái gì sai? Thế nhưng hắn nhẫn tâm như vậy?
Cô làm cái gì? Bất quá là gọi điện thoại nói cho Tô Yên một vài chuyện thực mà thôi, chẳng lẽ bởi vì một chuyện nhỏ như vậy liền muốn ra tay với gia tộc của cô?
Giang Cảnh Xuyên buông bút máy trong tay, đóng lại máy vi tính, đôi tay nắm lại một chỗ, bận tối mắt mà vẫn thong dong nhìn cô, trên mặt không có nửa phần ý cười, "Tư Kỳ, tôi vẫn cho là cô là người thông minh."
Hắn vẫn cho là Vương Tư Kỳ thấy tốt sẽ thu, dù sao ở trong ấn tượng của hắn, cô không phải người không biết nặng nhẹ như vậy.
Thẳng thắn mà nói, lần này Giang Cảnh Xuyên cũng không có ý định làm cái gì với Vương gia, dù sao việc công ty đều là phát động toàn thân, hắn không thể không lo lắng tới lập trường của Giang thị, chỉ là nếu như còn có lần nữa, hắn cũng sẽ không có tính khí tốt như vậy nói chuyện với cô, mọi người đều ở trong một vòng giao tiếp, từ khi biết chuyện liền biết nhau, hắn không thể thực sự đuổi tận giết tuyệt, nếu như lúc này Vương Tư Kỳ có thể thông minh một chút, có thể nghe lọt cảnh cáo của hắn, vậy hắn cũng sẽ không thực sự đi làm chuyện giận dữ vì hồng nhan.
Vương Tư Kỳ trầm mặc phút chốc, siết chặc tay, hỏi: "Anh sẽ không nghe em nói sao? Chẳng lẽ anh cứ tin tưởng Tô Yên như vậy?"
Giang Cảnh Xuyên nhìn về phía cô, hỏi ngược lại: "Tôi không tin mình vợ, chẳng lẽ đi tin tưởng một người ngoài?"
Về việc này, Giang Cảnh Xuyên tuyệt đối tin tưởng Tô Yên vô điều kiện, chớ nói chi là Vương Tư Kỳ, một người có tiền án.
Người ngoài?
Thân hình Vương Tư Kỳ cơ hồ bất ổn, hơn nữa ngày mới miễn cưỡng định trụ tinh thần, "Nếu nói như vậy, tới cùng anh muốn làm cái gì? Phá đổ Vương thị sao? Cảnh Xuyên, em không tin anh sẽ làm như vậy."
Giang Cảnh Xuyên rốt cuộc đứng dậy, hắn trong quá khứ liền không nói chuyện tình yêu, cũng không rất biết cười, nhưng trong mắt coi như có nhiệt độ, hiện tại hắn nhìn Vương Tư Kỳ liền giống như là nhìn người lạ, "Tôi nhớ kỹ hơn một lần tôi đã công khai nói với cô, tôi đối với phụ nữ khác cũng không có kiên nhẫn gì, hiển nhiên cô không có đem lời này để ở trong lòng."
"Tôi phải làm sao, anh mới có thể buông tha nhà tôi?" Vương Tư Kỳ cuối cùng nói ra trọng điểm hôm nay tới.
Cô đã sớm thấy rõ, người đàn ông trước mắt này cho dù cô vì hắn làm gì, cho dù cô thích hắn bao nhiêu, đời này cô cũng không thể có được hắn.
Chuyện ngu xuẩn nên làm đã làm, bây giờ cô cũng rõ ràng, cô chọc vào lông hắn, chuyện cho tới bây giờ, cô cũng nên tỉnh táo lại, bởi vì cô rõ ràng hơn ai hết, người đàn ông này rất ngoan tuyệt, hắn đối với cô kiên nhẫn không còn thừa nhiều.
Cô là một người phụ nữ bình thường, vì thích đàn ông làm một vài chuyện ngu xuẩn, nhưng cô càng là con gái Vương gia, tình yêu cùng gia tộc ai quan trọng hơn, cô tự hiểu rõ, cho nên cô nguyện ý bỏ đi tôn nghiêm tới nói xin lỗi với hắn.
Giang Cảnh Xuyên đi tới trước mặt Vương Tư Kỳ, "Tư Kỳ, lời kế tiếp tôi chỉ nói một lần, cô thích nghe thì nghe, quá khứ tôi đối với cô không có cảm giác gì ngoại trừ bạn bè, bây giờ cô ngay cả bạn bè của tôi đều không phải, bởi vì cô xúc phạm tới vợ của tôi. Bắt đầu từ khi cô bước ra khỏi phòng làm việc này, cô với tôi mà nói cũng chỉ là người xa lạ, về sau, không cần lại xuất hiện ở trước mặt phu nhân của tôi, cũng không nên quấy rầy đến cuộc sống của tôi cùng phu nhân tôi."
Ngữ khí của hắn rất bình thản, thậm chí cũng không có uy hiếp, nhưng Vương Tư Kỳ cứ thế rùng mình một cái.
"Vậy lần này là cái gì?" Vương Tư Kỳ ngơ ngẩn hỏi.
Mặt Giang Cảnh Xuyên lạnh lùng: "Cảnh cáo. Tư Kỳ, tôi tin tưởng cô nghe hiểu được."
Cô đương nhiên nghe hiểu được, ý tứ của hắn nói là, nếu như còn có lần nữa, hắn sẽ không hạ thủ lưu tình, đến lúc đó hắn sẽ không cho cô cơ hội nhìn thấy hắn.
Giờ khắc này Vương Tư Kỳ ngược lại rất muốn cười, cô vì một người nhất định không có được, nếu bồi cả gia tộc vào, cô có bao nhiêu ngu xuẩn a.
"Cảnh Xuyên, nếu như ngay từ đầu tôi nói cho anh biết, anh có thể hay không..." Có thể cũng thích tôi một chút ít?
Đây là chấp niệm sâu nhất trong lòng Vương Tư Kỳ, bạn thân nói cho cô biết, đàn ông đều có quan niệm vào trước là chủ, ngay từ đầu hắn cũng chỉ là coi cô như bạn, như vậy sau này cũng rất khó cải biến, nếu như từ vừa mới bắt đầu, cô liền nói cho hắn biết, cô thích hắn, có phải hết thảy đều không phải như vậy hay không?
Trình Ảnh không phải ví dụ điển hình nhất sao? Hắn không phải đối với Trình Ảnh ngay từ đầu cũng không thích sao? Nhưng Trình Ảnh so với cô dũng cảm hơn, cho nên hắn cùng Trình Ảnh ở cùng một chỗ.
Bây giờ nghĩ lại, Vương Tư Kỳ không phải là không hối hận.
Nếu như cô may mắn cùng Giang Cảnh Xuyên cùng một chỗ, cô tuyệt đối sẽ không giống như Trình Ảnh nói buông tay liền buông tay như thế, dù cho cả một đời hắn đều sẽ không thích cô, cô cũng sẽ không buông tay.
Cho dù là Trình Ảnh hay là Tô Yên, có người nào là thật thích hắn? Hoặc là nói so với cô càng thích hắn?
Khi Trình Ảnh không đạt được đáp lại, có thể nhẹ nhẹ nhàng nhàng buông tay, Tô Yên thì càng khỏi phải nói, cô ta ngay từ đầu đã bất trung!
Giang Cảnh Xuyên biết lời Vương Tư Kỳ không có nói ra là cái gì, hắn nhìn về phía cô, thản nhiên nói: "Sẽ không."
Vương Tư Kỳ sửng sốt, cô không nghĩ tới hắn sẽ trực tiếp như vậy, đến thời điểm như vậy, thậm chí ngay cả lừa cô cũng không muốn.
Nếu như hắn nói sẽ, tối thiểu trong cuộc đời dài đằng đẵng, cô còn có thể ôm một mộng tưởng mà vượt qua, còn có thể tưởng tượng mình đã từng bỏ lỡ dịp may trong tình yêu, chứ không phải nói chưa bao giờ gặp.
"Tôi không phải cố ý cho cô hết hy vọng mới nói như vậy, Tư Kỳ, tôi không thích cô, cũng sẽ không thích cô." Xác thực Giang Cảnh Xuyên sẽ không thích Vương Tư Kỳ, từ lúc vừa mới bắt đầu, cô không phải là loại người hắn sẽ thích, có thể làm bạn bè, nhưng tối đa chỉ là bạn bè.
Không quan hệ với vấn đề tỏ tình sớm hay muộn, không thích chính là không thích.
Bây giờ Vương Tư Kỳ cả cảm giác hận cũng không có, Giang Cảnh Xuyên lúc này đây có thể nói là đánh rắn đánh giập đầu, hắn biết uy hiếp của cô, cho dù trong lòng cô bi phẫn cũng không dám làm gì nữa, cô cũng bắt đầu tin tưởng, một người đàn ông chính là bởi vì đối với mình không có nửa phần tình cảm, cho nên mới có thể hời hợt nói ra câu đả thương người như vậy.
"Tôi đi." Vương Tư Kỳ trịnh trọng chào Giang Cảnh Xuyên, "Gặp lại sau."
Giang Cảnh Xuyên không nói gì, trở lại vị trí tiếp tục công việc, không có liếc nhìn cô một cái.
Cô đã có một giấc mộng dài thật lâu, vốn cho là mình là vai nữ chính, tuyệt đối không nghĩ tới, ở trong thế giới của hắn, cô là vai phụ người xem mong cô mau mau đi lĩnh cặp lồng đựng cơm còn không được.
Vương Tư Kỳ đi, Giang Cảnh Xuyên đứng trước cửa sổ sát đất phòng làm việc, nhìn dòng xe cộ, cho dù là Vương Tư Kỳ hay là Trình Ảnh, đều là khách qua đường đã tới đã đi, bọn họ đi, ảnh hưởng lưu lại lại không sút giảm, hắn tin tưởng Trình Ảnh sẽ không lại xuất hiện ở trước mặt hắn, cũng tin tưởng Vương Tư Kỳ không dám hiện ở trước mặt hắn, sự tình này tới cùng có quan hệ tới hắn hay không, bây giờ ai cũng nói không rõ, hắn chỉ biết là, cục diện rắc rối lưu lại được chính hắn thu thập xong.
Tô Yên săn sóc là một chuyện, nhưng lúc này cô biểu hiện ra thương tâm khó chịu tuyệt đối là trước nay chưa có, không thể nói rõ khi nào cô hoàn toàn quên mất.
Giang Cảnh Xuyên có chút nhức đầu, không biết nên làm sao dỗ được cô, dù sao hắn là đứng ở trên vai của người khổng lồ, hôm nay ba lén lút nói với hắn, đừng tưởng rằng cho dù chuyện này xong rồi, đám phụ nữ phi thường am hiểu ghi nhớ, chờ ngày nào đó cãi nhau, là có thể lấy ra nói một lần nữa.
Hắn nên làm như thế nào đây?
Cùng lúc đó, Tô Yên đến phòng làm việc của Chu Lộ, không yên lòng nắm bắt kim chỉ, Chu Lộ cơ hồ là kinh hồn táng đảm nhìn cô, khi Tô Yên thiếu chút đâm phá ngón tay, vội vàng nắm được tay cô, thấp giọng hỏi: "Hôm nay cô làm sao vậy? Sao không có tâm trạng vậy?"
Chu kì của Tô Yên đến chậm, cô không biết chu kì của nguyên thân có đúng hay không, cho nên còn không dám kết luận, chỉ là trong đầu một mực nghĩ đến chuyện này, thật sự không cách nào tập trung tinh thần, nghe Chu Lộ nói như vậy, cô buông vải thêu trong tay ra, lôi kéo Chu Lộ đến toilet, âm thanh thấp không thể thấp hơn, "Chu Lộ, cô có thể cùng tôi đi bác sĩ không?"
Đối với loại chuyện này, cô cũng không dám ôm tâm lý may mắn, bây giờ cô thầm nghĩ tìm người theo cô đi bác sĩ, bằng không trong lòng cứ giữ việc này, thật là làm cái gì đều không thể chuyên chú tinh thần.
"Cô sinh bệnh à? Khó chịu chỗ nào?" Chu Lộ lôi kéo Tô Yên hỏi tới.
Có lẽ là bởi vì thanh âm của Chu Lộ quá lớn, ngực Tô Yên cũng nhảy lên, cô vội vàng che miệng Chu Lộ, khẽ hô nói: "Nhỏ tiếng một chút, cô hãy nghe tôi nói."
"... Ừ, được." Thấy Chu Lộ chớp chớp đôi mắt tỏ vẻ mình biết rồi, lúc này Tô Yên mới buông cô ra.
"Tôi cũng không dám xác định, nhưng cái kia cũa tôi đã một đoạn thời gian dài không có tới, trước kia tôi còn không có chú ý... Chu Lộ, cô cùng tôi đi bệnh viện nhìn xem được không?" Buổi trưa hôm nay Tô Yên cả cơm cũng chỉ ăn vài ngụm, cô vốn muốn nói cùng dì Vương, nhưng suy nghĩ tính tình dì Vương, chỉ sợ kết quả chưa đi ra ngoài, người khác Giang gia liền biết cả, mang thai còn đỡ, nếu không có mang thai đây không phải là nháo quạ đen sao?
Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có Chu Lộ thích hợp nhất, Vạn Dập bây giờ đang làm việc, thật sự không thể làm phiền cô ấy, Tần Huyên, Giang Tinh Tinh thôi... So với dì Vương không khá hơn bao nhiêu.
Chu Lộ trợn tròn mắt, ánh mắt chậm rãi dời xuống, sau cùng dừng lại ở chỗ bụng dưới Tô Yên, cô a một tiếng, vội bụm miệng, không thể tin nhìn Tô Yên, hạ giọng nói: "Cô mang thai?"
Bây giờ Tô Yên không muốn nghe lời này, mí mắt nhảy lên, "Tôi còn không xác định, cho nên muốn đi bác sĩ, cô cùng tôi đi, được không?"
Cô đối với bệnh viện ở đây cũng không phải rất hiểu rõ, cho nên phải tìm người mới được.
Trong mắt Chu Lộ đều là kích động, dùng sức gật đầu, "Được được được, đi ngay bây giờ, tôi có người quen ở bệnh viện!"
Chu Lộ cũng không biết mình kích động cái gì, lại không phải là mình phải làm mẹ, nhưng nghĩ tới trong bụng Tô Yên có thể có tiểu bảo bảo, liền không nhịn được vui vẻ, cũng không đoái hoài tới công việc, lôi kéo Tô Yên chuẩn bị rời khỏi, đối với em gái phòng làm việc dặn dò một tiếng liền đi ra cửa.
Nào biết cửa thang máy vừa mới mở, Lục Dạng liền từ bên trong đi ra ngoài, trong tay còn cầm đồ ăn, ba người như vậy khẽ đụng đến, đều ngây ngẩn cả người, vẫn là Lục Dạng chủ động mở miệng hỏi: "Các người đây là muốn đi đâu?"
Trong lòng Tô Yên đang nghĩ chuyện khác, cũng không đoái hoài tới trả lời, Chu Lộ nóng vội nhanh miệng: "Chúng tôi đi bệnh viện làm ít chuyện, đi trước."
Bệnh viện? Lục Dạng nhìn Chu Lộ một chút, lại nhìn Tô Yên một chút, thế nào đều thấy có thể là Tô Yên muốn đi bác sĩ, hắn cũng theo vào thang máy, quan tâm hỏi: "Là ai ngã bệnh? Có nặng hay không? Tôi lái xe đưa các người đi nhé?"
Chu Lộ: "Không có người nào ngã bệnh, chuyện của phụ nữ anh lại không rõ, tôi có xe, không cần làm phiền anh đưa."
Giờ phút này cửa thang máy mở, Lục Dạng cũng đi theo ra, lại không yên lòng hỏi tới: "Thực sự không sao?"
Lời này của hắn là nói với Tô Yên, Tô Yên đang suy nghĩ, đầu óc phản ứng vốn là chậm nửa nhịp, giờ phút này ngẩng đầu nhìn về phía Lục Dạng, nhanh chóng lắc lắc đầu, "Không có chuyện gì không có chuyện gì, Lục tiên sinh, không làm phiền anh."
Lục Dạng nóng vội, nhưng cũng biết lúc này không thể biểu hiện ra ngoài, cho đến khi Chu Lộ cùng Tô Yên lái xe rời khỏi, hắn còn đứng tại chỗ nhìn theo.
Khi Tô Yên cài dây an toàn, trong lúc vô tình liếc qua kính chiếu hậu, khi nhìn thấy Lục Dạng còn đứng tại chỗ, cô sững sờ.
Cô cũng không phải một người trì độn, một vài điểm mù từ trước dần dần rõ ràng, trong đầu lóe qua một ý nghĩ ngoài ý muốn hợp tình hợp lý.
Cô nhớ kỹ Giang Cảnh Xuyên từng nói, công việc của Lục Dạng rất bận rộn, bởi vì mới vừa lên chức, công ty cũng ở vào trong giai đoạn chỉnh đốn và cải cách, hắn bận rộn như vậy, vì sao ba ngày hai bữa lại tới đây, rõ ràng hắn mới là khách hàng, vậy tại sao mỗi lần đến sẽ mang một ít thức ăn tới?
Kỳ thật rất nhiều chuyện đều có dấu vết lần theo, cô thích ăn mousse xoài, có một ngày Lục Dạng mang đến, cô ăn nhiều một miếng, sau này chỉ cần hắn tới, lúc nào hắn cũng sẽ mang mousse xoài.
Một người đàn ông ân cần như vậy là có mục đích, ngay từ đầu Tô Yên cho là hắn thích em gái phòng làm việc, bây giờ suy nghĩ một chút căn bản không phải như vậy.
Lục Dạng cũng xem như là thiên chi kiêu tử, hắn so với Giang Cảnh Xuyên không kém bao nhiêu, nhưng vừa vặn quan tâm của hắn không phải giả, Tô Yên nghĩ đến vừa rồi hắn vẫn còn đứng tại chỗ, chuyện cho tới bây giờ nếu như cô còn tưởng rằng là bởi vì hắn muốn có quan hệ với Giang Cảnh Xuyên thì thực sự nhiều năm kia của cô như vậy là sống uổng.
Tô Yên nghĩ đến Lục Dạng có thể đối với mình có suy nghĩ không an phận, lòng nhảy càng lợi hại hơn.
Không phải thích thú, mà là sợ hãi.
Có thể trước kia chưa có kết hôn, có một vài người theo đuổi cảm giác cũng không tệ lắm, nhưng sau khi kết hôn, Tô Yên mong còn không được ngoại trừ Giang Cảnh Xuyên, không có đàn ông khác đối với cô có tâm tư phương diện kia.
Không vì cái gì khác, xử lý loại chuyện này rất là phí tâm, mấu chốt nhất là, cô đã kết hôn rồi, loại chuyện này nếu như không có xử lý tốt, sẽ bị người dèm pha.
Lòng Tô Yên chậm rãi trầm xuống, cô nên suy nghĩ thật kỹ, làm sao có thể bất động thanh sắc giải quyết chuyện này.
Mặc dù hôm nay không phải hai ngày cuối tuần, nhưng người trong bệnh viện vẫn rất nhiều, Chu Lộ có người quen ở bệnh viện, có số rất nhanh, "Phỏng chừng đợi thêm hai tiếng nữa là đến chúng ta, tôi đã nói với cô, có người quen rất tốt, nếu không có người quen, xếp hàng đến ngày mai đi."
Tô Yên chưa từng tới bệnh viện, ngồi ở trên hành lang, nhìn người đến người đi, bàn tay của cô thấm mồ hôi.
Không biết là bởi vì quá khẩn trương, hay bị không khí bệnh viện lây nhiễm.
Chu Lộ đi mua hai chai nước, phi thường thân thiết giúp cô vặn mở nắp bình, cô ấy chần chờ hỏi: "Tiểu Yên, cô không vui sao?"
Tô Yên đột nhiên phục hồi tinh thần lại, nghe lời của Chu Lộ, không hề nghĩ ngợi liền lắc đầu: "Không phải, chính là... trong lòng hốt hoảng."
"Hoảng cái gì? Cô cùng Giang tổng kết hôn đều hơn nửa năm." Chu Lộ cảm thấy Tô Yên không có đi làm, mặt công việc là không có áp lực, nếu như mang thai hẳn là chuyện rất vui vẻ, làm sao sẽ hoảng đây.
Tô Yên không muốn cùng Chu Lộ nói quá nhiều, chuyện cô cùng Giang Cảnh Xuyên tránh thai, cũng chỉ có dì Vương biết, thật sự không cần thiết nói cho người khác, liền hướng Chu Lộ cười cười, cũng không nói lời nào.
"Kỳ thật suy nghĩ của tôi rất kỳ quái, nếu như có thể, tôi không muốn kết hôn, chỉ muốn sanh con." Chu Lộ nắm bình nước khoáng, đối với Tô Yên nhún vai cười một tiếng, "Chỉ bất quá ông bà Từ gia chúng tôi thúc giục quá lợi hại, tôi ngược lại muốn vẫn yêu đương, kết hôn thật là phiền phức, cô xem, tôi cùng lão Từ bây giờ không biết khoái hoạt bao nhiêu, sau khi kết hôn chuyện phải suy tính nhiều lắm, nhà nè, vay nợ vân vân, một đống chuyện lớn, cô đừng nói cho lão Từ nha, trước kia khi chưa gặp hắn, tôi đã nghĩ, ngày nào đó đi ngân hàng t*ng trùng mua cái chất lượng tốt, sinh một em bé khỏe mạnh thông minh..."
Tô Yên biết Chu Lộ đây là đang di chuyển sự chú ý của mình, cũng giữ vững tinh thần cùng cô ấy tán gẫu, "Hôn nhân không có đáng sợ như cô tưởng tượng vậy, tôi cảm thấy cũng không tệ lắm, hai người bao dung lẫn nhau, rất nhiều vấn đề lớn cô nhận thấy đó đều không coi vào đâu."
Ở trong hôn nhân, cô cũng là tên gà mờ, nhưng loại lời nói này cũng là hạ bút thành văn.
Chu Lộ đẩy cô một cái, trêu ghẹo nói: "Cô chớ đứng nói chuyện không đau thắt lưng, cô là không có nỗi lo về sau, Giang tổng có khả năng kiếm tiền như vậy, cô chỉ cần xinh đẹp như hoa là đủ rồi, hơn nữa, nếu tôi là Giang tổng, trở về thấy mỹ nhân như vậy, nào đâu còn nỡ cãi nhau với cô, cô cũng đừng ở chỗ này kéo cừu hận của tôi, cho tôi con đường sống."
Tô Yên cúi đầu cười nói: "Cho nên, tôi sẽ không để cho bất luận kẻ nào có cơ hội phá hoại cuộc sống bây giờ."
Giọng nói của cô quá nhỏ, thêm vào vừa rồi có hơi ầm ĩ, Chu Lộ không có nghe rõ.
Hai giờ dài đăng đẳng vô cùng, thật không dễ dàng đến Tô Yên, làm một loạt kiểm tra, sau cùng lúc lấy được báo cáo kiểm tra Tô Yên ngây ngốc đứng ở hành lang, tất cả âm thanh chung quanh toàn bộ bị che chắn.
Trên tờ báo cáo viết vô cùng rõ ràng — Siêu âm nêu lên:
Trong tử cung có thai, phôi thai sống.
Căn cứ đo lường sinh vật học, phỏng chừng tuổi thai là 7 tuần 4 ngày.
Khu hai bên sườn liên quan không thấy rõ dị thường.
Chu Lộ nhìn Tô Yên một bộ vẻ mặt đần rớt, nhịn không được đẩy cô một cái, cười nói: "Chuẩn mẹ, hoàn hồn, chúc mừng cô."
Tô Yên có thể nói là người phụ nữ hạnh phúc nhất cô đã gặp, không chỉ bởi vì chồng cô ấy có tiền, có thể cho cô ấy cuộc sống áo cơm không lo, mà là trong chung sống, có thể rõ ràng cảm giác được Giang Cảnh Xuyên phi thường để ý cô ấy, cô ấy cũng phi thường hạnh phúc.
Như bây giờ thật tốt, tình cảm vợ chồng mỹ mãn, lại muốn sinh một cục cưng khả ái, hình như tốt đẹp có thể tưởng tượng đến đều ở trên người Tô Yên.
Chu Lộ chuẩn bị đưa Tô Yên về nhà, nào biết vừa mới ngồi lên xe, Tô Yên liền đối với Chu Lộ nói: "Phiền cô đưa tôi đi Giang thị, được không?"
"Ừ."
Ngồi ở ghế cạnh tài xế, ánh mặt trời phía ngoài thấu qua cửa kính xe khúc xạ vào, vừa vặn chiếu vào trên người Tô Yên, cô theo bản năng che chở bụng, đón một trận ấm áp truyền tới.
Khác với người mẹ khác lúc biết được mình mang thai, biểu hiện của Tô Yên có thể nói là phi thường tỉnh táo trấn định.
Không ai biết trong lòng Tô Yên kích động bao nhiêu, lúc thật cảm giác được trong bụng có một sinh mạng nhỏ, cô mới phát hiện, kỳ thật cô cũng mong đợi có một em bé của mình.
Cô đột nhiên nghĩ đến dì Vương nói, chỉ có lúc làm mẹ mới sẽ rõ cảm giác.
Trên đời này rốt cuộc có một người cùng cô huyết mạch tương thừa, là đứa nhỏ cô thân nhất thân nhất.
Không có chuyện gì so với chuyện này càng thân mật, em bé ở trong bụng cô lớn lên, Tô Yên thiếu chút nữa sẽ khóc, không phải khóc có phần diễn trò, mà là một loại cảm động không nói được, thì ra làm mẹ là cảm giác như vậy a.
Giờ phút này cái gì người gì chuyện gì khác đều không trọng yếu, Vương Tư Kỳ gì a Trình Ảnh gì a căn bản không đáng giá được nhắc tới, tất cả mọi chuyện toàn bộ tránh ra, không ai so với em bé của cô càng trọng yếu hơn.
Rất kỳ quái, bây giờ cô thầm nghĩ mau mau cùng Giang Cảnh Xuyên chia sẻ tin tức này, cô nghĩ, hắn nhất định sẽ cao hứng.
Đứa bé này tới khi cô cùng hắn cũng không có chuẩn bị xong, nhưng mang tới kinh ngạc vui mừng cũng là trước nay chưa có.
Đến ngưỡng cửa Giang thị, Chu Lộ ở trước khi Tô Yên xuống xe, vươn tay ôm lấy cô, cười nói: "Thật cảm thấy vui cho cô."
"Ừ, cám ơn." Tô Yên toét môi nở nụ cười, phản ứng của cô vẫn rất nhạt, không có cười to, cũng không có ngạc nhiên nói tôi sẽ làm mẹ, nhưng ai cũng có thể từ trên mặt cô thấy thỏa mãn cùng mong đợi.
Đưa mắt nhìn Chu Lộ lái xe rời đi, lúc này Tô Yên mới xoay người tiến vào Giang thị.
Trong đại sảnh, bảo vệ trị an đều biết cô, vội vàng ân cần qua giúp cô ấn thang máy riêng.
Cửa thang máy mở, Tô Yên hướng bảo vệ trị an lễ phép cười một tiếng: "Cám ơn cậu."
Chờ Tô Yên vào trong thang máy, cửa thang máy một lần nữa khép lại, bảo vệ trị an lúc này mới xoay người lại vỗ vỗ lồng ngực, thầm nghĩ, mẹ nó, đối mặt phu nhân tổng giám đốc thật sự là quá cần định lực, về sau ai còn dám nói phu nhân hào môn này đó mắt cao nhìn người, hắn cần phải nói người đó một chút.
Người bảo vệ trị an khác tới, cảm khái nói: "Bộ dạng Giang phu nhân thật là đẹp, lần nào cũng cười với chúng ta, vừa nhìn chính là loại người đặc biệt ôn nhu."
"Đúng vậy, ấn cái thang máy cũng sẽ nói cám ơn, nói thật, câu cám ơn này là có thể làm tâm tình một ngày của tôi đều tốt."
Đúng đúng, bảo vệ trị an liều mạng gật đầu.
Tô Yên một đường thông suốt không trở ngại đến phòng làm việc của Giang Cảnh Xuyên, Lâm Đạt rót một ly trà nóng cho cô, đặt ở cạnh tay cô, cười nói: "Giang tổng đang họp, cần tôi đi vào nói với ngài ấy một tiếng không?"
Lâm Đạt bây giờ cùng Tô Yên quan hệ coi như không tệ, hai người ngẫu nhiên cũng sẽ tâm sự WeChat, chia sẻ tin tức thời trang.
Tuy rằng bây giờ Tô Yên rất muốn thấy Giang Cảnh Xuyên, nói với hắn cái tin tức tốt này, nhưng cô cũng biết, Giang Cảnh Xuyên bề bộn nhiều việc, ngẫm lại xem, hội nghị cần tổng giám đốc tham dự nhất định là rất trọng yếu, cô lắc đầu, đối với Lâm Đạt cười một tiếng: "Không cần, nếu cô không bận, cùng tôi nói chuyện phiếm cũng tốt."
Lâm Đạt cũng không khách khí, ngồi ở bên cạnh Tô Yên, "Cô đã đến rồi, những chuyện khác cũng phải để một bên, hôm nay tới là tìm Giang tổng ăn cơm sao?"
Thân là thư ký tổng giám đốc, nhạy cảm nên có cô một chút cũng không ít, Lâm Đạt cảm thấy cùng Tô Yên làm tốt quan hệ, về sau cũng có thể tiếp xúc được một vài người cô căn bản là tiếp xúc không được, dĩ nhiên, tính cách của Tô Yên cũng rất đúng khẩu vị cô, hai người cũng có thể trò chuyện cùng nhau, cùng phu nhân tổng giám đốc kết bạn chỉ có ưu đãi không có chỗ xấu.
Tô Yên vẫn là muốn nói cho Giang Cảnh Xuyên trước, chỉ có thể cười lắc đầu, "Không phải, đón anh ấy tan tầm."
Lâm Đạt sờ sờ cánh tay, trêu ghẹo nói: "Thấy không, da gà tôi đều rớt xuống đất."
Hai người hàn huyên có chút hay không đều được, Lâm Đạt liền nghĩ đến chuyện chính, cô cảm giác bây giờ mình cũng cũng coi là đảng phu nhân, chính là kiên định không đổi đứng ở bên Tô Yên, tự nhiên là phải hồi báo một vài tình báo quan trọng cho Tô Yên nghe, Lâm Đạt ngẩng đầu thấy không có người tới, lúc này mới hạ giọng nói: "Tôi nói với cô, buổi trưa hôm nay, Vương tiểu thư kia tới rồi, không có ở bao lâu, lúc đi ra sắc mặt không tốt lắm."
Tô Yên suy nghĩ một chút, hỏi: "Vậy Cảnh Xuyên, biểu hiện của anh ấy là sao?"
Lâm Đạt cẩn thận hồi tưởng một chút, lắc đầu, "Cùng bình thường không có gì khác biệt, bất quá Vương tiểu thư này cũng là, trước kia ba ngày hai bữa lại tới, cũng không biết vì cái gì."
Tô Yên thầm nghĩ, hẳn là Giang Cảnh Xuyên đã làm cái gì, cho nên Vương Tư Kỳ mới tìm tới cửa, trước xế chiều hôm nay, Tô Yên sẽ có tâm tư đi đối phó Vương Tư Kỳ, để cho cô ta chịu đủ giáo huấn về sau đừng tới phiền cô, bây giờ Tô Yên căn bản không có tâm tư suy nghĩ đến người này, dù sao mục đích đã đạt đến, huống chi Giang Cảnh Xuyên cũng không phải người hồ đồ, bây giờ cô mang thai, nếu ai lại không có mắt đến nháo trước mặt cô, cũng không cần chính cô nói cái gì, Giang Cảnh Xuyên tự nhiên sẽ đi xử lý.
Bất quá Lâm Đạt tiết lộ một điểm rất trọng yếu, đó chính là Vương Tư Kỳ cũng không có ở lâu liền đi, hơn nữa sắc mặt thật không tốt.
"Vương tiểu thư cũng là bạn bè của Cảnh Xuyên." Tô Yên cười nhạt nói.
Cho dù chán ghét Vương Tư Kỳ, ở trước mặt người ngoài, cô cũng không có thể nói một vài câu giả dối như thật mà cố ý dẫn sai đường người khác.
Vô luận Vương Tư Kỳ như thế nào, đó cũng là người thừa kế Vương gia, chuyện trên thương trường cô không hiểu, nhưng tuyệt đối sẽ không kéo chân sau Giang Cảnh Xuyên.
Lâm Đạt nhìn Tô Yên, phì cười, thầm nghĩ đây mới là phong độ vợ cả.
"Kỳ thật Giang tổng thật đúng là rất tốt, cô có thể không biết, chúng tôi bí mật đều nói đoán chừng Giang tổng là một người xã giao ít nhất trong nhóm thiếu gia nhà giàu, bây giờ càng mỗi ngày đúng giờ tan tầm." Lâm Đạt ở Giang thị làm việc đã nhiều năm, có thể lúc vừa mới tiến vào còn ôm một chút tâm tư ngốc nghếch, cô thật cảm thấy Giang Cảnh Xuyên tác phong tốt, ở bên ông chủ như vậy, cũng phải nghỉ tâm tư không nên có, đàng hoàng chăm chỉ làm việc.
Tô Yên gật đầu, phương diện làm chồng của Giang Cảnh Xuyên này, thực sự không thể phản đối, mỗi ngày đúng giờ tan tầm, cho dù ngẫu nhiên phải tăng ca cũng sẽ sớm gọi điện thoại về thông báo một tiếng, tuy rằng thời đại này là chế độ một vợ một chồng, nhưng thật ra nhiều người có tiền ai mà không có một đống lớn thứ ba thứ tư, Giang Cảnh Xuyên không có, bất quá đây cũng là gia phong Giang gia, ba Giang Cảnh Xuyên cũng không có.
Tô Yên vuốt bụng, nghĩ đến về sau cô cũng phải dạy con cái của cô thật tốt, tựa như Giang Cảnh Xuyên.
Đây là chuyện rất kỳ quái, nếu như là con cái của cô, cô hi vọng ở phương diện tính cách không cần giống như cô.
Phải giống như Cảnh Xuyên, chính trực thiện lương tích cực hướng về phía trước, còn cô, đời này cùng chính trực không hợp, số lần hiền lành càng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Cô có thể là người như vậy, người khác cũng có thể là người như vậy, nhưng con cái của cô không thể là người như vậy.
Giang Cảnh Xuyên ra ngoài phòng họp, Lâm Đạt đi tới, nhỏ giọng nhắc nhở: "Giang tổng, phu nhân ngài tới, đã đợi một hồi."
Nếu như là trước ngày hôm qua, Giang Cảnh Xuyên nghe được nói như vậy chỉ biết chan chứa vui mừng, hôm nay hắn lại là trong lòng lộp bộp một cái.
Cô tới là muốn làm cái gì?
Có phải đột nhiên phục hồi tinh thần lại phải cùng hắn tính sổ hay không?
Nếu như cô tức giận, hắn phải nói cái gì cho đúng?
Trời ạ, hắn đều chưa nghĩ ra dỗ cô thế nào.
Giang Cảnh Xuyên ừ một tiếng, thấp giọng hỏi: "Tâm tình cô ấy như thế nào?"
Lâm Đạt cảm thấy vấn đề này của Giang Cảnh Xuyên thật sự là không giải thích được, nhưng vẫn gật đầu một cái nói: "Giống như thật cao hứng."
Hả... Thật cao hứng?
Giang Cảnh Xuyên thở phào nhẹ nhõm, sửa lại tóc một chút, đi về phòng làm việc, đi vào liền thấy Tô Yên khóe miệng ngậm cười, không biết đang suy nghĩ gì, thoạt nhìn là thực sự rất cao hứng, xem ra Lâm Đạt không có lừa hắn.
Giang Cảnh Xuyên vừa mới muốn mở miệng hỏi — sao em lại tới đây?
Hắn ý thức được mình không thể hỏi như vậy, nếu như cô cho là hắn không chào đón cô làm sao bây giờ? Ở thời điểm như vầy, hắn không thể nói như vậy, bằng không lại có cục diện rắc rối phải thu thập.
Lời đến khóe miệng quẹo khúc quanh: "Bà xã, lát nữa muốn ăn cái gì?"
Tô Yên nỗ lực nín cười, hướng Giang Cảnh Xuyên vẫy vẫy tay, ra hiệu hắn ngồi ở bên cạnh cô, trịnh trọng nói: "Cảnh Xuyên, hai ngày này tâm tình em có chút không ổn định, anh không cần giận em nha."
Giang Cảnh Xuyên nào dám đáp lời, chỉ có thể giả trang câm điếc lăng lăng nhìn cô.
Đây là tuồng nào vậy?
Tô Yên lại nói: "Ngày hôm qua hại anh lo lắng, hôm nay lại hại anh bị ông nội quở trách, đều là em không tốt, anh có thể tha thứ cho em chứ?"
Giang Cảnh Xuyên hoàn toàn mờ mịt, bởi vì chuyện đột nhiên xảy ra, hắn lại không chuẩn bị tâm lý thật tốt, đều không biết phải nói gì mới tốt.
"Cho nên, em muốn tặng cho một mình anh món quà thật to!" Tô Yên lôi kéo tay Giang Cảnh Xuyên, phủ ở trên bụng mình, đôi mắt sáng sáng, "Cảnh Xuyên, tương lai có thể có một bé trai giống như anh yêu em, cũng có thể có một bé gái cũng giống em yêu anh."
Cô thế nhưng thực sự phải làm mẹ, từ khi biết mang thai đến bây giờ cũng qua mấy giờ, nhưng Tô Yên vẫn là đắm chìm trong vui sướng ban đầu.
Ngay từ đầu, cô cho là mình sẽ không muốn làm mẹ, dù sao trên thế giới này, cô chỉ tin tưởng mình, cô không muốn bị bất luận kẻ nào bất kỳ vật gì ràng buộc, cảm giác như thế cũng thật là đáng sợ, mà khi cô đụng đến bụng, cảm giác được có một sinh mạng nhỏ đang từ từ lớn lên, trong lòng cô dâng lên loại thỏa mãn so với khi biết được làm hoàng hậu còn nhiều hơn rất nhiều, không, căn bản là không thể so được.
Khi vừa đến nơi này, cô mới phát hiện, kỳ thật cô so với ai khác đều muốn một mái nhà, một mái nhà thuộc về mình.
Giang Cảnh Xuyên thẫn thờ nửa ngày, ngơ ngác nhìn Tô Yên, sau đó lại nhìn bụng của cô một chút, sau cùng chỉ có thể ngơ ngác nói lên một câu: "A?"
Không nhìn thấy phản ứng mừng rỡ như điên trong dự đoán, Tô Yên tức giận vươn tay cố sức nhéo eo Giang Cảnh Xuyên, "Phục hồi tinh thần lại! Phục hồi tinh thần lại!"
Mỗi một chữ cô mới vừa nói đều giống như là xe trên cầu vượt giờ cao điểm sáng sớm, lúc này rốt cuộc thông suốt, từng chữ thành công vào đầu óc của hắn, những chữ này liền cùng một chỗ —
Cô, mang, thai!
Cái này như là một pháo hoa to lớn nổ ở đỉnh đầu của hắn, nổ Giang Cảnh Xuyên một trận ù tai.
Phản ứng của Giang Cảnh Xuyên giống như Tô Yên, mặt ngoài nhìn qua đặc biệt tỉnh táo trấn định, hình như người phải làm ba làm mẹ không là bọn họ.
Hai mươi tám năm trong đời, Giang Cảnh Xuyên trước giờ đều chưa bao giờ gặp tình huống như vậy, hình như IQ lại một lần nữa trở về đến hồi nhỏ, hoặc là nói dứt khoát toàn bộ biến mất.
Thẳng thắn mà nói, Tô Yên có chút thất vọng, cô vẫn cho là hắn rất mong đợi em bé, cho là biểu hiện của hắn sẽ giống như phim truyền hình, ôm lấy cô không ngừng xoay vòng vòng, nhưng mà không có, không có! Không có gì cả!
Hắn trấn định trở lại bàn làm việc, trấn định tắt máy tính, trấn định cầm lấy âu phục nắm tay cô không nói một lời tiêu sái đi ra phòng làm việc.
Đương nhiên, lúc đi đến thang máy, toàn bộ thư ký, công nhân viên lầu 23 may mắn nhìn thấy lão tổng rớt IQ ngàn năm khó gặp —
Giang Cảnh Xuyên quay đầu hướng trợ lý nghiêm trang nói: "Tiểu Lâm, đem xe của tôi tới, tôi muốn chìa khóa đi về."