Tiếng pháo giao thừa vang lên, Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên ở nhà cũ của nhà họ Giang đón năm mới, hai người ở tại phòng tân hôn, tuy rằng sau khi kết hôn rất ít khi về ở, nhưng người giúp việc vẫn quét dọn mỗi ngày.
Sau khi Giang Cảnh Xuyên tắm rửa xong, liền nhìn Tô Yên ngồi xếp bằng trên giường mở bao lì xì, vẻ mặt tươi cười, lộ ra vẻ thỏa mãn khiến cho người nhìn nhịn không được cũng cảm thấy hài lòng.
"Phát tài rồi?" Giang Cảnh Xuyên đi tới, nhìn trên giường, một đống tiền lớn.
Tô Yên gật đầu cười tủm tỉm: "Ừ, rất rất nhiều tiền."
Thời điểm ăn cơm tất niên, các vị trưởng bối nhà họ Giang cho ba phong lì xì? Vì sao ba cái? Ông nội Giang lên tiếng, một cái cho Tô Yên, hai cái khác là cho em bé, một cái cũng không thể thiếu.
Ông bà nội Giang cho lì xì thì không cần bàn luận, nhìn độ dày cũng biết có rất nhiều tiền.
ba mẹ Giang so với hai ông bà ít hơn một chút, nhưng mà cộng lại cũng làm cho người ta nhịn không được thét chói tai.
Tô Yên chuẩn bị đem số tiền này gửi tiết kiệm, cô hiện tại có một sở thích, đó là muốn tiết kiệm thật nhiều tiền, mặc dù thẻ phụ của Giang Cảnh Xuyên nằm ở trong tay cô.
Mỗi lần nhìn số tiền trong thẻ tăng lên ngày càng nhiều, tâm tình Tô Yên tốt lắm.
Điều này thật sự là một điều rất thực tế, đối với Tô Yên mà nói, cô quả thatah rất thích Giang cảnh Xuyên, tình yêu của anh mang đến cho cô một cảm giác an toàn, nhưng mà so ra vẫn không bằng số không trong tài khoản.
Hứa hẹn có lẽ có một ngày sẽ thay đổi, nhưng tiền thì vẫn ở đây, vẫn là của cô, không ai có thể cướp đi.
Giang Cảnh Xuyên tất nhiên là không có tiền lì xì, người lớn trong nhà nói, anh là người có công ăn việc làm, không thể không biết xấu hổ muốn tiền mừng tuổi?
Tô Yên đem từn tờ tiền xếp lại, nhìn Giang Cảnh Xuyên ngồi bên cạnh, cô nhanh chóng tiêp cận anh, cười hì hì nói: "Năm mới vui vẻ."
Cô cười đến mặt mày cong cong, bộ dạng tham tiền này đặc biệt đáng yêu.
Giang cảnh Xuyên nhíu nhíu mài: "Thẻ của anh đều do em giữ, muốn lấy bao nhiêu có bấy nhiêu, còn muốn tiền mừng tuổi?"
Tô Yên xụ mặt, lấy tay đánh lên lưng anh một cái, "Keo kiệt."
Ngay cả bao lì xì cũng không cho, thật là keo kiệt!
Giang Cảnh Xuyên nở nụ cười nhìn cô chầm chầm, đứng dậy đi đến sô pha bên cạnh, lấy trong túi áo khoác ra một phong bì lì xì đỏ, sau đó làm bộ dáng như là phi thường bất đắc dĩ đưa cho Tô Yên, "Tinh Tinh cũng không có đòi anh tiền mừng tuổi."
Tô Yên thay đổi sắc mặt cực nhanh, nhìn thấy bao đỏ, lập tức cười tươi như hoa, nhanh chóng nhận lấy bao đỏ, mở ra nhìn, tâm tình rất tốt, lúc này mới có tâm tình nói chuyện phiếm với Giang Cảnh Xuyên: "Em ấy không đòi anh, em đòi, không phải em nói, lúc trước Tinh Tinh vay tiền sao anh không cho mượn? Anh không sợ em ấy thật sự thiếu tiền sao?"
Giang Cảnh Xuyên trên mặt không chút biểu hiện ái náy, ngược lại thẳng thắn nói: "Theo anh đoán, cha mẹ cho tiền đủ cho con bé sống một cuộc sống xa hoa sung sướng, anh không thể hại nó, cho con bé bao nhiêu tiền nó đều xài hết, không thể để cho con bé hình thành thói quen hư hỏng."
"Stop." Tô Yên vag Giang Tinh Tinh từng phân tích qua, Giang Cảnh Xuyên chính là ghen tị, nhìn thấy tin nhắn soái ca cơ bụng Giang Tinh Tinh gửi đến liền thấy khoc chịu, nhưng mà Tô Yên là vợ anh, còn mang đứa nhỏ, anh tự nhiên không dám cho cô sắc mặt, Giang Tinh Tinh thì không giống, cho nên Giang Cảnh Xuyên mới dám không lưu tình thẳng mặt từ chối yêu cầu mượn tiền của Giang Tinh Tinh.
"Hơn nữa, con bé mượn tiền anh, nó còn sao? Thực rão ràng, con bé xài hết rồi." Giang Cảnh Xuyên mỉm cười nói: "Không phải vợ anh, cũng không phải con gái anh, anh có quyền từ chối yêu cầu vay tiền của con bé."
Tô Yên phải thừa nhận, Giang Cảnh Xuyên bây giờ có thể nói, hẳn là những lời anh nói với cô, anh biết lời nói nào làm cô vui vẻ, tất nhiên không, vừa nghe những lời Giang Cảnh Xuyên nói, Tô Yên đầu tiên lạnh mặt sau đó thực sự nhịn không được, cười phì một cái, gắt giọng: "Thôi không nói nữa, em nói không lại anh."
"Bởi vì anh nói đúng. Nếu Tinh Tinh đòi em tiền mừng tuổi, em cho sao?"Giang Cảnh Xuyên nghĩ ngợi nói.
"Đương nhiên cho." Tô Yên tuy rằng rất thích tiền, nhưng đối với người thân luôn luôn hào phóng, "Em chuyển khoản cho em ấy, em ấy nói tiền mặt phiền toái."
"Không có khả năng." Giang cảnh Xuyên thấp giọng nói.
"Nào có, trước lễ giáng sinh em ấy về em mua cho em ấy một bộ trang điểm đó." Cô cũng không phải là đứa ngốc, ai muốn tiền cô liền cho, Tinh Tinh bình thường đối với cô cũng tốt lắm, mỗi lần đi mua sắm đều mua cái này cái kia, cái này gọi là ăn đào, trả lại mận, cũng chính vì quan hệ hai người tốt, Giang Tinh Tinh mới dám mở miệng đòi cô tiền mừng tuổi.
Nhớ hôm Giang Cảnh Xuyên cùng cô tâm sự, Tô Yên lôi kéo Giang Cảnh Xuyên nói: "Tinh Tinh có bạn trai, anh biết không?"
"Con bé không phải luôn có bạn trai sao?" Giang Cảnh Xuyên nói những lời này hoàn toàn không có ý tứ khác, em gái mình kết giao bạn trai anh vẫn biết một chút.
Tháng trước còn ở vòng bạn bè tú ân ái mà.
Tô yên trở mình xem thường: "Anh quả nhiên không quan tâm em ấy, người trước đó đã chia tay."
"......" Giang Cảnh Xuyên không còn lời nào để nói.
"Người lần này không biết anh nhớ không, là con trai cả nhà họ Chu." Tô Yên trong khoảng thời gian thường ngẫu nhiên đi theo mẹ Giang ra ngoài uống trà, cô biết mẹ Giang đây là đem cô giới thiệu cô với những phu nhân nhà giàu bà quen biết.
"Chu gia?" Giang Cảnh Xuyên nhíu mày, "Vậy chắc là Chu Tùy rồi? Có thể anh nhớ đấy,Chu Tùy cùng tuổi với anh."
"Ừm, em thấy lần này Tinh Tinh khá nghiêm túc." Tô Yên ngập ngừng hỏi: "Anh biết rõ về Chu Tùy không? Nhân phẩm thế nào?"
Giang Cảnh Xuyên trầm giọng nói: "Trước kia có đi ăn với nhau mấy lần, cũng không hiểu rõ lắm, nhưng mà cũng chưa nghe nói qua cậu ta có ham mê xấu gì."
"Vậy anh có muốn đi thăm dò một chút hay không?" Nếu như cùng tuổi với Giang Tinh Tinh hoặc là giống như mười tám nghệ sĩ nam, Tô Yên không cảm thấy lo lắng, nhưng Chu Tùy là người thừa kế nhà họ Chu, tuổi tác và thủ đoạn đều không bình thường, cô sợ Giang Tinh Tinh chịu thiệt thòi.
"Ừ, Tùy Thịnh với cậu ấy quan hệ khá tốt, để anh hỏi thăm Tùy Thịnh."
Tô Yên không thể tin nhìn Giang Cảnh Xuyên, "Anh hỏi Tùy Thịnh?"
Giang Cảnh Xuyên gật gật đầu: "Em muốn anh hỏi thăm, vừa vặn Tùy Thịnh quen biết cậu ta."
"Anh không có tâm tư khác?" Tô Yên không tin Giang Cảnh Xuyên không có ý đồ khác.
Giang Cảnh Xuyên đỡ Tô Yên nằm xuống, giống như bình thường tay đặt trên bụng cô, nhẹ nhàng vuốt ve, "Từ đầu tới cuối anh chưa hề có ý định tác hợp Tinh Tinh với Tùy Thịnh, có hai lí do, một là tình cảm Tùy Thịnh không ở trên người con bé, hai là anh không muốn quản, anh cũng bề bộn nhìu việc, chỉ là Tùy Thịnh và Chu Tùy quan hệ cũng không tệ lắm, Tinh Tinh cố tình hay vô ý, anh và em cũng không biết, để cho Tùy Thịnh biết cũng tốt, cậu ấy một chút phản ứng cũng không có còn nhiệt tình làm người cố vấn giúp đỡ cho Tinh Tinh, nói không chừng Tinh Tinh có thể buông xuống đoạn tình cảm này."
"Nhưng mà nếu Tùy Thịnh phản ứng thì thế nào?" Lời vừa thốt ra, Tô Yên cũng không tin tưởng lắm.
Giang Cảnh Xuyên cười cười: "Là anh hiểu cậu ta, hay là em hiểu cậu ta? Tinh Tinh không biết bao nhiêu lần nói yêu đương, Tùy Thịnh nếu có phản ứng, cậu ấy đã sớm biểu hiện ra ngoài, còn chờ đến bây giờ sao?"
Tô Yên nghĩ lại cũng đứng, thể loại nữ chính nói chuyện yêu đương, nam chính đột nhiên hiểu ra mình yêu nữ chính phần diễn đến cuối cùng ít lại càng ít.
Nam nhân đồi khi chậm chạp, nhưng đối mặt với người phụ nữ mình thích có người yêu cũng phải phản ứng nhanh.
Nếu Tùy Thịnh có ý tứ khác với Tinh Tinh, anh ta đã sớm phát hiện ra, nhiều năm như vậy không phát hiện, đột nhiên bất ngờ phát hiện? Trừ phi Tùy Thịnh giống cô, cũng là người xuyên không tới.
"Được rồi." Tô Yên có chút mất mát, nguyên bổn tưởng rằng Giang Tinh Tinh còn một chút cơ hội, hiện tại bị Giang Cảnh Xuyên làm thức tỉnh, cô phát hiện, Tinh Tinh thật đứng là không có một chút cơ hội nào.
"Đứng ở góc độ một người anh trai, anh cũng không hi vọng Tinh Tinh và Tùy Thịnh ở cùng một chỗ." Giang Cảnh Xuyên nhắm mắt lại chậm rãi nói: "Tùy Thịnh có người trong lòng, cậu ta đối với Đồng Viên không chỉ là yêu thương, còn có áy náy, về sau bất kể cậu ấy gặp được người như thế nào, cậu ấy có thể ở cùng một chỗ với người khác hay không, Đồng Viên vẫn giữ vị trí quan trọng nhất, anh không hy vọng Tinh TInh chịu ủy khuất, tại sao phải ở cùng với một người đã có người trong lòng? Em gái anh không nên hèn mọn như vậy."
Đây là lần đầu tiên Giang Cảnh Xuyên nói những lời như vậy, Tô Yên nghe xong cảm thấy cô lo lắng rất phiến diện, chính xác, cho dù Giang Tinh Tinh thật sự ở cùng một chỗ với Tùy Thịnh, đối với cô ấy mà nói, cũng không nhất định sẽ hạnh phúc.
Cô cũng là con gái, nếu người mình thích trong lòng có một người con gái khác quan trọng hơn, chỉ cần nghĩ tới thôi đã cảm thấy không thể chịu được.
Một vài ngày sau bắt đầu đi thăm người thân, Tùy Thịnh cũng bị Giang Cảnh Xuyên gọi đến biệt thự dùng cơm.
Hiện tại Tùy Thịnh nhìn thấy Tô Yên mang thai liền run sợ không thôi, còn không đợi Tô Yên đi tới, anh liền vội vàng đứng dậy, hổ trợ amng ghế dựa đến, thập phần ân cần nói: "Đến, ngồi ở đây."
Tô Yên một tay đỡ thắt lưng, ngồi xuống, không bao lâu Giang Cảnh Xuyên mang điểm tâm tới.
Tùy Thịnh nhìn Giang Cảnh Xuyên bận bịu trong ngoài, không khỏi trêu ghẹo nói: "Cảm giác làm hoàng thái hậu ra sao?"
"Tốt lắm." Tô Yên uống một ngụm trà nóng, thuận miệng trả lời.
"Đúng rồi, phòng dành cho hai đứa trẻ đã trang hoàng tốt lắm, chờ các cục cưng sinh ra là có thể trực tiếp vào ở."
Giang Cảnh Xuyên vừa vặn đi ra từ phòng bếp, đưa cho Tùy Thịnh một chai nước, sau đó ngồi xuống cạnh Tô Yên, một tay khoác trên vai cô, nói với Tùy Thịnh: "Tớ đã xem, cũng không tệ lắm, nhưng mà hôm nay gọi cậu đến đây ăn cơm không phải vì chuyện này.
"Gì?" Tùy Thịnh ăn trái cây tùy ý hỏi.
"Cậu cảm thấy Chu Tùy là người như thế nào?" Giang Cảnh Xuyên và Tùy Thịnh quan hệ thân thiết như vậy, có thể trực tiếp vào thẳng vấn đề.
Tùy Thịnh ngẩn ra, "Cậu hỏi cái này làm gì?"
"Cậu ta hiện tại là bạn trai của Tinh Tinh, tớ tò mò muốn hỏi một chút." Giang Cảnh Xuyên nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Tùy Thịnh đầu tiên là gật đầu, sau đó vỗ đùi, suýt nữa không thể tin được những gì tai mình nghe thấy, "Cái gì? Cậu nói cái gì? Tinh Tinh và Chu Tùy? Tớ không nghe lầm chứ?"
"Đương nhiên là không, bằng không tớ gọi cậu tới làm gì?"
Tùy Thịnh liên tục lặp lại [bad word], thật vất vả mới bình tĩnh trở lại, biểu tình trên mặt có chút phức tạp, "Tinh Tinh thích loại người như Chu Tùy?"
"Không thể sao?" Lúc nói những lời này Tô Yên quan sát thật kỹ biểu cảm của Tùy Thịnh, làm cho người ta thất vọng là, anh trừ bỏ có chút ngạc nhiên bên ngoài, thật đúng là không có cảm xúc gì khác.
"Không phải, tớ cuối cùng vẫn cảm thấy hai người này không cùng một thế hệ." Tùy Thịnh không uống nước trái cây, nói với Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên: "Tớ vẫn nghĩ Tinh Tinh thích những chàng trai trẻ, tớ cũng luôn nghĩ rằng Chu Tùy thích những cô gái tao nhã, hai người này ở cùng một chỗ thật sự khiến người khác kinh ngạc.
"Không gì là không thể, noic chuyện chính, Chu Tùy là người thế nào?"
"Rất tốt, sinh hoạt cá nhân cũng rất sạch sẽ, đương nhiên cậu ta đối với Tinh Tinh ra sao, cũng chỉ có có trong lòng con bé hiểu rõ." Tùy Thịnh buông một tay, "Nếu nhà họ Chu biết, chắc sẽ rất vui."
Nhà họ Chu đang có xu hướng đi xuống, bởi vì Chu Tùy trở về nắm quyền mà hiện tại có chút khởi sắc, nhưng nếu muốn trở lại như trước không phải là chuyện một sớm một chiều, nếu nhà họ Chu và nhà họ Giang kết thông gia, đối với nhà họ Chu mà nói tuyệt đối là một chuyện đại sự.
"Chỉ cần Tinh Tinh thích là được rồi." Giang Cảnh Xuyên cứ thế mà nói.
Tùy Thịnh cũng gật đầu: "Yên tâm, Tinh Tinh cũng là em gái tớ, tớ khẳng định sẽ giúp con bé quan sát tốt, cậu cứ lo chăm sóc tốt cho vợ con đi."
Tô Yên đã hoàn toàn buông bỏ ảo tưởng về khả năng Giang Tinh Tinh và Tùy Thịnh có thể đến với nhau, biểu hiện của Tùy Thịnh đủ để cho thấy anh đối với Giang Tinh Tinh không có tình cảm nào khác ngoài tình anh em, thậm chí còn thề son sắc nói muốn đi kiểm tra.
Buổi tối, Tô Yên đem chuyện này nó cho Giang Tinh Tinh nghe, thuận tiện nói xin lỗi, bởi vì, cô và Giang Cảnh Xuyên xen vào chuyện của người khác.
Giang Tinh Tinh đầu tiên là sửng sốt, sau đó khoát tay không để ý lắm nói: "Không sao, em biết mọi người quan tâm em, kỳ thật mọi người đừng xem đây là sự thật, em và anh ta nói chuyện yêu đương, còn không biết ra sao, không nói cái khác, nếu em và anh ta ở cùng một chỗ ba tháng mà chưa chia tay, mọi người đến lúc đó quan tâm em cũng không muộn."
Tô Yên cũng không biết nói gì cho phải, Giang Tinh Tinh yêu đương vài lần, nhưng không lâu bền, Giang Tinh Tinh nói như thế, cô ban đầu thích người khác, sau lại không thật lòng, nói tóm lại, vốn không có đoạn tình cảm nào vượt qua ba tháng, đa phần đều khoảng một tháng chia tay, không có lý do nào khác, là do chán mà thôi.
Giang Tinh Tinh còn nói, cô sẽ không bạc đãi người khác, nếu ai cảm thấy ở cùng một chỗ với cô là thiệt thòi, cô có thể cấp phí chia tay.
Việc Giang Tinh Tinh làm rốt cuộc là đúng hay sai, Tô Yên không biết phải đánh giá thế nào, dù sao cô không phải là người trong cuộc.
"Anh ta đối tốt với em không?" Tô Yên suy nghĩ hỏi.
Giang Tinh Tinh giật mình, ý cười trên mặt cũng dần dần thu lại, "Chị dâu, em nói với chị một câu thật lòng, ban đầu em tiếp cận với anh ta vì Tùy Thịnh, anh ta cũng biết, nhưng mà anh ta không nói gì, sau khi tiếp xúc một thời gian dài, em nhận ra anh ta và Tùy Thịnh không giống nhau, nhưng em không có ý muốn chia tay với anh anh, thật sự, em ở một chỗ với anh ấy, trong lòng đặc biệt kiên định."
Nghe Giang Tinh Tinh nói như vậy, Tô Yên cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tựa như Giang Cảnh Xuyên nói, chỉ cần Tinh Tinh thích là được.
Trước khi Giang Tinh Tinh đi, ôm Tô Yên một cái, ở bên tai cô cười nói: "Chị dâu, cám ơn chị."
Thầm mến trong vô vọng lâu như vậy, một khi có một người khác đáng tin cậy hơn, ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Có lẽ cảm thấy bạn không còn một mình mang theo bí mật này, cho nên cô mới có sức mạnh từ từ từ bỏ.
Về phần Tùy Thịnh, cô không biết mình có còn thích anh hay không, nhưng cô biết cô không còn chờ mong anh có thể đáo lại.
Có lữ, vẫn còn chờ đợi Đồng Viên, đó mới là Tùy Thịnh, đó mới là người cô yêu.
Trong thời điểm Tô Yên mang thai đã xảy ra một vài chuyện không lớn cũng không nhỏ, tỷ như chị họ của Tô Yên từ chức sau khi ly hôn, dưới sự hổ trợ của gia đình mở một cửa hàng, tuy rằng mỗi ngày bận đến nỗi thời gian uống nước cũng không có, nhưng mà sinh ý phát triển không ngừng, chồng trước của Tô Vân thì không cần phải nói, người nhà của học sinh nữ kia sau khi biết nahf không pahir là của hắn ;iền trở mặt, tra nam còn muốn quay đầu cầu xin Tô Vân tha thứ, lại nhiều lần đến gây náo loạn, cuối cùng Tô Vân tìm một học đệ học trường cảnh sát giả làm bạn trai, tra nam sợ tới mức không dám quay lại, nhưng mà diễn viên cảnh sát học đệ yêu cầu chuyển chính.
Thành phố A bước vào mùa xuân, thời gian trôi qua thật nhanh, cách ngày Tô yên sinh chỉ còn một tháng, Giang Cảnh Xuyên bây giờ có thể không đi làm sẽ không đi, chuyên tâm ở nhà làm công.
Cũng may cao tầng Giang thị toàn là nhân tài có ánh mắt, biết vợ ông chủ mang thai đôi, đây là chuyện vui lớn, không ai dám đến quấy rầy Giang Cảnh Xuyên, cho nên quá trình ở nhà dưỡng thai, ngày qua ngày vô cùng bình thản.
Ngày dự sinh càng ngày càng đến gần, tình thương của người mẹ ở Tô Yên cũng càng lớn.
Cô rãnh rỗi thì thêu yếm, em bé mới sinh mặc yếm màu hồng, Tô Yên ngồi ở trên giường, khóe miệng mang theo ý cười thêu từng mũi.
Giang Cảnh Yên đi vào thấy một màn như vậy có chút ghen tị với hai đứa con.
"Em thêu sắp xong rồi, da em bé rất mỏng, hơn nữa qua một thời gian nữa trời cũng nóng lên, mặc yếm cũng tốt."
Lúc Tô Yên đang bổ não, hai tiểu bảo bối mập mạp mặc yếm hồng vui vẻ không thôi.
Giang Cảnh Xuyên đi qa lấy một cái cô đã thêu xong nhìn xem, rất thoải mái, so với quần áo trẻ con bán bên ngoài thoải mái hơn nhiều: "Em cần gì phải vất vả như vậy, nhờ mẹ làm cũng như nhau thôi."
"Sao có thể như nhau?" Tô Yên liếc Giang Cảnh Xuyên một cái, "Em còn muốn thêu nhiều hơn nữa, để thay đổi."
...... Khó chịu.
Giang Cảnh Xuyên ngồi bên cạnh, nắm tay Tô Yên, làm cho cô nhìn anh, lúc này mới hỏi: "Xoài hay anh đào?"
"Xoài."
"Sữa hay là sữa đậu nành?"
"Sữa đậu nành."
"Mèo hay chó?"
"Chó."
"Anh hay con?"
"Con, không, anh."
Tô Yên phi thường bất đắc dĩ, Giang Cảnh Xuyên từ tháng trước bắt đầu sa vào một vòng mâu thuẫn lẩn quẩn, một mặt anh mong chờ các con được sinh ra, mặt khác anh lại cảm thấy bối rối, đặc biệt nghe Tùy Thịnh ở một bên nói mát, nói cái gì mà chờ Tô Yên sinh con, các con nhất định là quan trọng nhất.
Không! Thể! Được!
Đối với Giang Cảnh Xuyên mà nói, chuyện này không chấp nhận được.
Đương nhiên Tùy Thịnh ăn một cú đấm, ai kêu anh cả ngày nói mát?
Giang Cảnh Xuyên không chỉ một lần bày tỏ thái độ, cho dù có con, cho dù là con gái bảo bối, đối với anh vợ yêu vẫn là quan trọng nhất.
Sau khi nói xong những lời này, anh mong chờ nhìn Tô Yên, hy vọng cô đáp lại anh, tốt nhất là một câu giống như thế.
Giang Cảnh Xuyên nhìn Tô Yên, giọng điệu rất mất mát, "bà xã, con gái của chúng ta bây giờ chắc là đang ngủ trưa phải không?"
"Ừm, không náo loạn, chắc là ngủ trưa, sao vậy?"
"Những lời anh sắp nói chắc là con gái không nghe thấy đâu, anh yên tâm nói, thật ra anh rất hối hận, chỉ cần nghĩ đến có hai người theo anh tranh giành sự chú ý của em, anh liền cảm thấy khó chịu."
Không hề nghi ngờ, người cha Giang Cảnh Xuyên mắc chứng u buồn trước khi sinh.
Tô Yên sờ sờ đầu anh, giống như đang dỗ dành con nít: "Em thấy là anh làm việc ít quá, cho nên cả ngày lo lắng những chuyện đâu không."
Đang lúc Giang Cảnh Xuyên muốn phản bác, nhìn thấy Tô Yên nhíu mày lại, anh hỏi: "Làm sao vậy?"
Bác sĩ từng nói, bởi vì Tô Yên mang thai đôi, cho nên so với phụ nữ mang thai bình thường mà nói, khả năng Tô Yên sinh trước ngày dự sinh rất lớn.
"Ông xã, những lời anh nói có thể các con nghe được......." Tô Yên một tay vỗ về bụng đang nhô cao, "Cho nên chúng quyết định đi ra làm phiền anh."
Giang Cảnh Xuyên ngẩn ra, rất nhanh lấy lại phản ứng, vội vàng chạy ra khỏi phòng hướng xuống lầu kêu người, trong chốc lát, vài người nâng cáng chạt tới, mấy thứ này nhà họ Giang đã sớm chuẩn bị xong, vốn là Tô Yên phải vào viện sớm vài ngày, nhưng mà trời xuôi đất khiến hai đứa bé không chờ đợi kịp.
Giang Cảnh Xuyên véo bắp đùi của mình, miễn cưỡng tỉnh táo lại, dặn dò dì Vương chuẩn bị tốt bát canh và đồ ăn bổ sung thể lực, đây là xe bảo mẫu do do ba Giang hữu nghị tài trợ, Tô Yên có thể nằm thoải mái.
Vào mấy tháng trước Giang Cảnh Xuyên cố ý đi bệnh viện phổ cập kiến thức khoa học, bây giờ mà đi bệnh viện, cũng sẽ không được vò phòng sinh, mà là ở phòng chờ sinh chuẩn bị.
Bởi vì mang thai đôi, cho nên bác sĩ đề nghị để bảo vệ an toàn, sinh mổ có vẻ tốt hơn.
Không biết có phải do mới bắt đầu không, Tô Yên cũng không thấy đau lắm, cái này cùng đau nhức giống nhau, cũng không khó để chịu đựng, cô còn hứng trí an ủi Giang Cảnh Xuyên đang đỏ mắt: "Không sao, rất nhanh có thể nhìn thấy con của chúng ta."
Giang Cảnh Xuyên nắm tay cô, hai tay run run, "Ừ ừ ừ, nhất định không có việc gì, bác sĩ đều nói không có việc gì."
Nếu như nói lúc đầu vì mang thai đôi mà bui vẻ, nhưng mà bây giờ trong lòng anh chỉ còn lại sợ hãi, phụ nữ mang thai chỉ sinh một đứa đã thống khổ như vậy, huống chi đây là sinh hai đứa?
Chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy rất nguy hiểm, Giang Cảnh Xuyên cũng không dám nhìn bụng của cô, chỉ có thể mạnh mẽ hôn trán cô, muốn giảm bớt cảm giác căng thẳng cho cả hai.
"Ông xã, em muốn ăn kẹo hồ lô." Tô Yên cảm giác một cơn đau bụng sinh đánh úp tới, cô gắt gao cắn môi dưới, lúc này cần phải duy trì thể lực thật tốt.
Giang Cảnh Xuyên vừa nghe lời này muốn khóc, ở cùng Tô Yên lâu như vậy, có một số việc anh cũng dần hiểu rõ, chỉ khi nào cô cảm thấy khó chịu, cô mới có thể nói muốn ăn kẹo hồ lô.
"Ừ, anh đi mua cho em, em lập tức sẽ được ăn." Giang Cảnh Xuyên cố nén, giọng điệu nghe như bình tĩnh, vì anh sợ nếu như mình chống đỡ không nổi, sau đó Tô Yên cũng không thể bình tĩnh.
Sinh con chính là việc đau đớn nhất, nếu lúc nàu anh không thể ở cùng cô, vậy thì sẽ để lại tiếc nuối trong cuộc đời.
"Ừ." Tô Yên cười gật đầu.
Nói cô một chút cũng không sợ đó là nói dối, làm sao có thể không sợ, trong bụng có hai sinh mạng bé bỏng, cô thấy bụng mình lớn như vậy có chút sợ, nhưng mà, mãnh liệt hơn cả là ý muốn được nhìn thấy các con.
Từ khi mang thai tới giờ, cô mỗi ngày đều sống chung với các con, có đôi khi cô cảm thấy những gì mình suy nghĩ trong lòng, các con đều có thể nghe thấy.
Xuyên tới đây một khoảng thời gian rất dài, khiến cho cô có ý muốn ở lại nơi này là bọn nhỉ, cô luôn cảm thấy, cô lẻ loi một mình, rát nhiều thứ đến không mang theo đến chết cũng không thể mang theo, nếu một ngày nào đó cô chết, cô may mắn trở về thời đại thuộc về chính mình, có phải hay không trong trí nhớ của cô nơi này chỉ là một giấc mộng, giống như bây giờ cô nhớ tới thế giới cổ đại.
Bởi vì cô ở thế giới kia chưa từng lưu lại cái gì, cho nên mới đến đây lâu như vậy, cô đều lảng tránh đi tìm lịch sử về thời đại kia, cũng tránh tưởng nhớ những người nơi đó.
Từng đối với ô mà nói, ở chỗ này, hay trở lại thời đợi kia, thật ra không có gì khác nhau.
Bất kể ở nơi nào, cô đều tin tưởng cô có thể sống tốt, nhưng sau khi có con, ý nghĩ đã không như trước, cũng không phải giống như trên mạng thường nói, mang thai con của ai thì cả người thuộc về người đó, không phải, đơn thuần xuất phát từ thân phận của một người mẹ, giả sử nếu có một ngày cô có cơ hội quay về, cô cũng sẽ từ chối, không vì lý do gì khác, bởi vì ở nơi này có hai đứa con cần cô chăm sóc.
Bọn chúng lựa chọn trở thành con cô, cô có nghĩa vụ và trách nhiệm phải hoàn thành.
Giang Cảnh Xuyên không dám hỏi Tô Yên có đau hay không, nếu cô nói đau, anh chịu không nỗi, cô nói không đau, anh càng không chịu nỗi.
Chỉ có thể nắm tay cô, càng nắm càng chặt, hình như muốn thông qua phương thức này đem sức mạnh của mình truyền cho cô.
"Anh trò chuyện với em đi." Tô Yên kiên cường nói.
Cô bây giờ cần dời lực chú ý, không chỉ của cô, còn của anh.
Cảm giác, cảm giác Giang Cảnh Xuyên còn khẩn trương hơn cô, cũng vì trấn an anh, cho nên từng đợt đau bụng sinh ập đến cô đều chịu đựng.
"Ừ, em muốn nghe cái gì?" Trước mắt Giang Cảnh Xuyên biểu hiện tốt lắm, ít nhất không có không biết phải làm gì, anh vẫn cố nến, nếu anh luống cuống tay chân, Tô Yên thiếu đi một người nương tựa.
"Không biết, anh tùy tiện nói đi."
Cô và con giống nhau, nghe thấy tiếng anh, liền bình tĩnh hơn.
Giang Cảnh Xuyên vắt hết óc, định kể chuyện cười, lại sợ cô cười càng đau hơn, "Thật ra bất kể là nam hay nữ, chỉ cần là con của chúng ta, anh đều thương như nhau, chỉ là nếu như là con gái, anh sẽ cưng chiều nhiều hơn một chút, nếu như là con trai, anh vẫn yêu con, nhưng mà cuộc sống lâu dài, khoa học nghiên cứu con gái thường sống lâu hơn con trai, nếu một ngày nào đó anh đi trước em, anh hi vọng con có thể thay anh chăm sóc em, cho nên anh có khả năng sẽ nghiêm khắc với con, có thể ngay từ khi con còn nhỏ, liền lấy tiêu chuẩn của một người đàn ông đi yêu cầu con."
Tô Yên nghe anh nói rất nhiều lời tâm tình, nhưng chưa có lần nào rung động như lần này, một giọt lệ rơi trên khóe mi, không biết là cảm động, hay do đau.
Cô định trả lời lại, bị Giang Cảnh Xuyên ngăn cản, "Em đừng nói, để anh nói, em cần phải dưỡng sức."
"Những chuyện hứa với em anh đều nhớ rõ, cũng sẽ thực hiện từng cái một, lúc trước hưa với em, chờ khi chúng ta kỷ niệm một năm ngày kết hôn anh sẽ tổ chức cho em một hôn lễ kiểu Trung Quốc, cũng không biết có thể vượt qua hay không, nhưng mà cũng không quan trọng, hôn lễ này anh nhất định tổ chức cho em. Em biết không? Có đôi khi anh cảm thấy em bây giờ và em của lúc trước là hai người khác nhau."
Nghe Giang Cảnh Xuyên nói như vậy, tim Tô Yên đập chậm nửa nhịp.
Chẳng lẽ anh phát hiện? Không thể nào?
Nếu như là ba mẹ Tô hoặc là những họ hàng thân thiết ở nhà họ Tô phát hiện, cô còn có thể tin, Giang Cảnh Xuyên và nguyên chủ căn bản chưa từng tiếp xúc, anh làm sao có thể phát hiện?
"Nhưng mà điều này cũng không quan trọng, với anh mà nói như vậy thật tốt, bởi vì người trước kia đã bị em của hiện tại thay thế, em của bây giờ, từ đầu đến chân đều là của anh, vợ yêu, anh muốn nhận lỗi với em. Có khả năng chút nữa anh không có can đảm nói." Giang Cảnh Xuyên nhỏ giọng nói: "Thẩm Bồi Nhiên sau này có gửi một số vật dụng dành cho phụ nữ mang thai, bị anh chặn lại, sau đó anh lấy đưa cho trợ lý, vợ cậu ta cũng mang thai, có vài thứ có thể sử dụng được."
Đúng vậy, không biết Thẩm Bồi Nhiên nghe ai nói chuyện Tô Yên mang thai, từ nước ngoài gửi về không ít vật dụng dành cho phụ nữ mang thai, Giang Cảnh Xuyên đoạn thời gian trước vốn lo được lo mất, nhìn những thứ này liền phát điên, trực tiếp đóng gói đưa cho trợ lý.
Anh biết Thẩm Bồi Nhiên không có tâm tư khác, chỉ là xuất phát từ tình bạn, mua cho cô mấy thứ này mà thôi, có thể anh ta không có ý nghĩ khác, ít nhất là lúc này không phải.
Cẩn thận nghĩ lại, nếu cho anh cơ hội lựa chọn, anh vẫn sẽ làm như vậy.
Thẩm Bồi Nhiên đã không còn là mối họa của hai người, nhưng mà Giang Cảnh Xuyên không cho phép người đàn ông khác có bất kỳ tâm tư nào với vợ mình.
Tô Yên nghe những lời này, nhìn không được nở nụ cười, "Em biết."
"诶?" Bây giờ đến lượt Giang Cảnh Xuyên bị sốc. Cô ấy biết? Anh tự nhận mình đã làm rất bí mật? Chẳng lẽ có ai vụng trộm nói cho cô? Không nên nha.
"Anh như thế nào lại bất cẩn như vậy, chuyển phát nhanh lưu số của em mà." Tô Yên cảm thấy từ khi mang thai tới nay, chỉ số thông minh giảm xuống không chỉ riêng cô mà còn có anh, "Công ty chuyển phát gọi điện báo cho em, em lúc đó còn chuẩn bị kêu dì Vương đi lấy, kết quả nhất thời quên mất, anh cũng biết, sau khi mang thai trí nhớ trở nên rất kém, cho nên tới lúc em nhớ ra, không thấy công ty chuyển phát gọi lại cho em, em liền đoán có thể là anh đã nhận rồi."
"Em không trách anh hả? Không thấy là lòng dạ anh rất hẹp hòi hả?"
"Cảm thấy." Tô Yên cười cười, "Mà nếu đổi lại là em, em cũng sẽ làm như vậy. Cho nên, em không trách anh."
Cô không biết người khác có như vậy hay không, có lẽ một ít động tác nhỏ của cô, Giang Cảnh Xuyên cũng đã biết, chỉ là cô và anh giống nhau, đều lựa chọn không nói, giống như người lớn nghe trẻ con vụng về nói dối, không thấy tức giận, ngược lại mỉm cười nhìn đối phương, loại dung túng này khiến người ta mê luyến không thôi.
"Cho nên, chúng ta đều lòng dạ hẹp hòi, vừa vặn là một đôi." Tô Yên nhẹ giọng nói.
Giang Cảnh Xuyên cuối đầu, chạm mũi vào mũi của cô, ôn nhu nói: "Anh yêu em."
Lúc tuyến vào phòng sing, mặt Tô Yên hơi tái, ngay khoảnh khắc cửa sắp đóng lại, cô đột nhiên mở to mắt, kêu lên một tiếng chờ một chút.
Giang Cảnh Xuyên lo lắng chạy tới, nắm lấy tay cô, giọng nói run run: "Làm sao vậy? Có phải không thoải mái hay không?"
Tô Yên hốc mắt đỏ, kiên cường mỉm cười lắc đầu, cô gian nan ghé sát vào anh, nhỏ giọng nói bên tai anh: "Em cũng yêu anh."
Đứng vậy, cô xác định.
Xác định chuyện này. Vô cùng xác định.
Trong quá khứ luôn luôn từ chối thừa nhận rằng cô cũng yêu anh, cảm giác, cảm thấy như vậy sẽ nhiều thêm một cái uy hiếp, điều này làm cho người ta cảm thấy rất thất bại.
Giống như anh yêu cô, cô không yêu anh, như vậy trong tình cảm cô chính là người chiến thắng.
Trước kia từng nghe người ta nói qua, phụ nữ sinh con giống như đến quỷ môn quan, nàng lần này sinh đôi giống như đi dạo một vòng quanh quỷ môn quan?
Càng đến gần, cô càng cảm thấy luyến tiếc anh.
Cô lập tức sẽ vào phòng sinh con, cảm giác, cảm thấy nếu như không nói với anh câu này, trong lòng cảm thấy rất bất an.
Mặc dù biết là không phát sinh chuyện gì, nhưng vẫn nhịn không được nghĩ đến nó.
Ừ, nếu có chuyện gì xảy ra, chưa kịp nói với anh câu em yêu anh, nghĩ lại thật sự rất tiếc nuối.
Giang Cảnh Xuyên nghe những lời nói này, cũng bất chấp đang ở bên ngoài, ánh mắt đều đỏ, anh run run hôn lên môi cô, "Ừ, anh biết."
Tô Yên đi vào phòng sinh.
Những người khác trong nhà họ Giang đều đến, một đám người canh giữ bên ngoài phòng sinh.
Giang Cảnh Xuyên một mình ngồi trên ghế dựa bên cạnh, chỉ cần nghe được có tiếng vang, liền lập tức đứng lên đi quanh quẩn trước cửa phong sinh, mẹ Giang vốn định an ủi anh vài câu, nhưng nhìn dáng vẻ của anh, biết rõ lúc này có nói gì cũng vô ích, dù sao người sinh con bên trong là vợ của anh, không phải người ngoài.
Tô Yên sinh con rất thuận lợi, ở thành phố A bệnh viện này nổi tiếng cả nước, khoảng hơn một tiếng, cuối cùng nghe được tiếng khóc nỉ non của trẻ con.
Cửa phòng sinh mở ra, những người khác ở nhà họ Giang xúm lại.
Thời điểm bác sĩ nhìn thấy viện trưởng đứng một bên cũng không bất ngờ, dù sao đây cũng là Giang phu nhân sinh con, bác sĩ nhìn vài người cười cười, nói: "Mẹ tròn con vuông. Là hai đứa bé trai."
Bà nội Giang liền niệm nhiều lần A Di Đà Phật, Ông nội cười không khép miệng, dù sao người thừa kế nhà họ Giang đã được sinh ra, ông có thể yên tâm.
Ba Giang Cảnh Xuyên nhìn vào phòng sinh, không bao lâu, liền có y tá bế đứa nhỏ đi ra, Tô Yên nằm ở bên trong, thuốc mê còn chưa tan hết, cô còn đang ngủ.
"Tiểu Xuyên, muốn đi xem cục cưng không?" Mẹ Giang kêu một tiếng.
Giang Cảnh Xuyên một tay đẩy giường, không rời mắt nhìn Tô Yên, không quay đầu lại nói: "Con trong chừng em ấy."