Xí Hoang Nghi Thượng

Chương 21

Đợi Phổ Thông đi rồi, Hồng Kỳ mới bắt đầu dọn dẹp WC. Hôm nay hắn đã cố ý dậy sớm, chẳng ngờ Phổ Thông cũng dậy ngay lúc đó, thành ra hai người vừa giặt quần vừa bốn mắt nhìn nhau, xấu hổ hết chỗ nói.

Thật ra Hồng Kỳ cũng hơi hiếu kỳ, chẳng lẽ tối qua Phổ Thông mộng tinh sao? Nếu không sao sáng nay y dậy sớm, ăn sáng xong lại còn vội vã rời đi, chắc đang mắc cỡ đây mà.

Xịt dung dịch khử trùng xong, Hồng Kỳ mở toang cửa sổ WC. Sáng sớm không khí mát mẻ, mùi gay mũi của nước khử trùng nhanh chóng tan đi.

Hồng Kỳ vừa xách dụng cụ ra ngoài đã thấy vị quản lý mặt mày hằm hằm đang đi về hướng này, đúng là vị quản lý lần trước Phổ Thông đắc tội. Hồng Kỳ muốn làm dịu tình hình, bèn cười chào gã. Quản lí mặt dài như mướp đắng liếc hắn một cái, đi thẳng vào WC.

Hồng Kỳ vẫn giữ nụ cười đó đến khi vị đại nhân kia đi WC xong.

"Quản lí Lưu, hôm trước em tôi cư xử không phải phép, nó còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, ngài bỏ qua cho nó nha?"

Nói rồi Hồng Kỳ dúi mười đồng vào tay quản lý Lưu, "Ngài yên tâm, tôi đã dạy dỗ nó rồi, không có lần sau nữa đâu."

Gã quản lý nhìn tiền trong tay, biểu tình hòa hoãn đôi phần, ra vẻ ta đây rất rộng lượng, "Không sao, mai mốt làm việc nhớ chú ý chút."

Mãi đến khi quản lý Lưu đi mất, Hồng Kỳ mới dám thở phào nhẹ nhõm. Trong xã hội này loại người nào cũng có, ví dụ như gã quản lý kia, tuy trong túi luôn rủng rỉnh tiền, nhưng vẫn thích so đo từng đồng cắc một. Lúc phật ý, ngoài mặt thì nói nói cười cười, nhưng trong lòng đã ghim người ta, âm mưu trả đũa, tâm lý biến thái này Hồng Kỳ nhìn muốn chai mắt rồi, cũng hiểu rõ trong tình huống đó phải xử trí thế nào.

Hồng Kỳ bất chợt nhớ đến Phổ Thông, tuy nhiều lúc y ấu trĩ thật, lại còn ngốc ngốc, nhưng sống cùng y rất thoải mái, không phải bày mưu tính kế, cũng không phải nhìn sắc mặt người để sống. Nghĩ đến đó, khóe miệng Hồng Kỳ lại nhếch lên.

Phổ Thông chạy đôn chạy đáo ngoài đường, Hồng Kỳ ở nhà làm cơm. Trưa nay hắn sẽ nấu cơm với đậu hũ sốt cay. Dạo này Hồng Kỳ bắt đầu nhận ra thời gian rảnh của mình nhiều quá, lại không có việc gì làm, nếu không xem TV thì cũng đọc sách, quá tẻ nhạt. Hắn quyết định sẽ chuyên tâm nghiên cứu ẩm thực, chí ít cũng phải làm gì có ích cho Phổ Thông đang làm việc miệt mài đến vã mồ hôi hột ngoài kia chứ.

Rửa nguyên liệu xong, chợt Hồng Kỳ nghe có người gọi mình. Hắn lau tay ra mở cửa xem thử, là một người phụ nữ. Người này trông hơi quen, hình như là cái người bên WC phía nam. Cô ta đến đây làm gì?

"May quá, em cứ sợ anh không có ở nhà." Người phụ nữ cười, nhiệt tình tiến đến gần Hồng Kỳ, "Anh là đàn ông, chắc không biết nấu ăn đâu. Đây, em có làm cái này cho anh, anh nhận đi, đừng ngại."

Hồng Kỳ bất đắc dĩ nhìn cô ta, lẽ nào dì Lý vẫn chưa giải thích với cổ à?

"Tôi đang nấu cơm trong kia..." Ý bảo lộc này tôi không dám nhận, phiền cô mang về cho.

"Vậy hả? Một mình nấu ăn chắc vất vả lắm, hay là để em vào phụ một tay?" Người phụ nữ thân thiết muốn kéo tay Hồng Kỳ, bị hắn tránh khỏi.

"Không cần đâu, nhà tôi bẩn lắm, không tiện tiếp khách. Đúng rồi, nhóc con nhà cô đã ăn cơm chưa?" Hồng Kỳ vắt óc tìm cách đuổi khéo người phụ nữ kia đi.

Người phụ nữ kia lại hiểu theo một hướng khác, cho rằng Hồng Kỳ đang quan tâm đến mình, trong bụng mừng thầm, tự cảm thấy mắt nhìn người của mình quá tốt, "Anh khỏi lo, em nhờ mẹ em chăm con giúp rồi. Em không ngại bẩn đâu, cho em vào với." Cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định thăm phòng Hồng Kỳ.

Hồng Kỳ câm nín, mặt người này dày thật, đến phòng của đàn ông con trai cũng đòi vào xem, không sợ người khác bàn tán à?

"Hồng ca, đây là...?" Phổ Thông đẩy xe trở về, đúng lúc thấy Hồng Kỳ với một người phụ nữ xa lạ kéo tay kéo chân trước cửa phòng. Người phụ nữ chưa gặp Phổ Thông, nhưng cũng biết chuyện Hồng Kỳ nhận em kết nghĩa.

Thái độ của cô ta với Phổ Thông kém nhiệt tình hơn hẳn. Đối với cô ta, Phổ Thông là một cục đá cản đường bự chảng, ngăn không cho cô tiếp cận Hồng Kỳ. Lỡ mai hai người về chung một nhà, có nam nhân này chen giữa, tối vợ chồng hai người biết ngủ ở đâu đây?

"Sao hôm nay về sớm thế? Cậu mệt rồi phải không, vào trong nghỉ ngơi đi." Hồng Kỳ nói với Phổ Thông, lại quay sang người phụ nữ kia, "Cảm ơn lòng tốt của cô, nhưng tôi tự xoay sở được. Cô mang cơm về đi, một thân một mình chạy đến chỗ đàn ông sống không tốt đâu."

Người phụ nữ vẫn tưởng Hồng Kỳ lo lắng cho mình, trong lòng đã tự động xem hắn là tri kỉ. Cô xấu hổ gật đầu, xách theo hộp cơm, trộm đá lông nheo với Hồng Kỳ, sau đó rời đi.

Hồng Kỳ tranh thủ nấu cơm, Phổ Thông im lặng vừa uống nước vừa xem TV. Y vẫn giữ thái độ trầm mặc khó hiểu đó đến hết giờ cơm. Hồng Kỳ cũng nhận ra sự bất thường của y, đoán rằng do y không thích người phụ nữ kia, nhưng lúc hắn chuẩn bị giải thích, Phổ Thông lại nói một câu làm hắn tức đến nhảy dựng lên.
Bình Luận (0)
Comment