Xí Hoang Nghi Thượng

Chương 31

Hai người lần lượt bắn ra. May là cả hai đều là đàn ông nên giải quyết rất nhanh gọn.

Phổ Thông hưng phấn hôn cái chụt lên má Hồng Kỳ, "Anh cứ nghỉ ngơi đi, bữa trưa cứ để em lo." Giờ này thì nấu nướng gì nữa, thôi mua đại cơm hộp về ăn cho tiện.

Phổ Thông nhảy chân sáo ra ngoài, Hồng Kỳ ngả lưng được một lát lại ngồi dậy. Hắn đã nằm mấy tiếng rồi, tỉnh như sáo, lại thêm trời nóng hầm hập thế kia, ngủ gì nổi.

Hồng Kỳ mở cửa sổ kiểm kê lại tiền trong hộp, sau đó xách chổi quét dọn WC. Có khách quen thấy lúc sáng Hồng Kỳ đóng cửa kín mít, xe đẩy của Phổ Thông vẫn ở đây, tưởng là hai người cãi nhau, nhưng chắc cũng đã làm hòa rồi.

Cũng có người nhiệt tình khuyên Hồng Kỳ lớn nên nhường nhỏ, Hồng Kỳ dở khóc dở cười, quay qua quay lại cuối cùng hắn thành người có lỗi à?

"Sao lại chạy ra đây rồi? Bỏ bỏ bỏ, vào nhà nằm nghỉ ngay cho em!" Phổ Thông xách hai hộp cơm lon ton chạy về, thấy Hồng Kỳ đang cặm cụi quét WC liền xụ mặt đoạt lấy chổi.

Hồng Kỳ lau mồ hôi: "Rồi rồi, anh có phải con gái chân yếu tay mềm đâu mà. Vào nhà ăn cơm thôi, đói sắp chết rồi." Hồng Kỳ rửa tay, cùng Phổ Thông vào trong.

Phổ Thông mở hộp dâng cơm tận tay Hồng Kỳ, ăn xong, y cũng xắn tay áo giành nhiệm vụ rửa đống chén bát để từ hôm qua đến giờ, đúng là hao hết tâm lực nghĩ cách bồi thường cho Hồng Kỳ.

Cơm no rượu say, lại thêm gió thổi hiu hiu, hai mắt Hồng Kỳ bắt đầu díp lại. Lúc sắp thiu thiu ngủ, hắn nghe thấy tiếng cửa mở, híp mắt nhìn, thì ra là Phổ Thông, có điều y đã thay một bộ quần áo chỉnh tề.

"Đi đâu đó?"

"Em ra ngoài xem thử coi có ai bán gì không." Phổ Thông gãi tai, sáng giờ nhiều chuyện xảy ra làm y quên đi làm luôn, giờ phải tranh thủ đẩy xe dạo một vòng, cố gắng kiếm tiền lo cho Hồng Kỳ như đã hứa nữa chứ.

Hồng Kỳ thong thả lót gối sau lưng, đổi sang một tư thế thoải mái hơn, "Về chưa được bao lâu lại muốn đi tiếp, em không định an ủi anh một chút sao?" Ý là anh đây vẫn chưa hết giận, liệu đó mà làm.

Phổ Thông ngạc nhiên, nhanh chóng cười làm lành, y nhìn Hồng Kỳ rồi quay sang nhìn cửa, cuối cùng cắn răng khóa cửa lại, bay lên giường, "Anh muốn nói chuyện phiếm không?"

Hồng Kỳ chuyển cái gối sau lưng sang bụng dưới Phổ Thông, "Nói thử xem, tại sao em nhận ra là em thích anh?"

Phổ Thông vuốt ve tóc Hồng Kỳ, thấy trán hắn phủ một lớp mồ hôi mỏng, bèn nhổm dậy lấy cái khăn trên giá, nịnh nọt lau cho hắn.

"Chuyện này... Mặc dù em có hơi ngốc thật, nhưng em vẫn hiểu chút đạo lý." Phổ Thông cười hì hì, dù trời nóng như đổ lửa, nhưng y không ghét việc hai người dính vào nhau thế kia, trái lại còn thấy thinh thích.

"Đạo lý gì?" Hồng Kỳ quay sang nhìn Phổ Thông, đầu cọ vào bụng dưới y, mặt y lập tức đỏ ửng, "Anh đối xử với em tốt như thế, khiến em hơi khó xử, không biết làm sao báo đáp... A, anh đừng hiểu lầm, ý em không phải em đồng ý ở bên anh chỉ vì em cảm kích anh đâu nha!"

Phổ Thông vội vàng giải thích, "Tất nhiên ơn của anh em sẽ trả, nhưng không phải bằng phương thức này. Em thật sự yêu anh, Hồng ca!"

Hồng Kỳ nghe thấy mấy chữ cuối, khóe miệng không tự chủ được cong lên. Phổ Thông nói tiếp: "Những lúc bên cạnh anh, em thấy rất thoải mái. Em thích cái cách anh cặm cụi nấu cơm cho hai đứa mình, sau đó chúng ta sẽ cùng ngủ chung trên một giường." Chỉ đơn giản thế thôi.

"Lúc đầu em cũng chẳng nghĩ gì, nhưng một tối nọ, em, em bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng." Phổ Thông càng nói mặt càng đỏ.

"Là buổi tối em mót tiểu, chẳng biết anh còn nhớ không, em vừa mới kéo quần xuống thì anh lục tục ra theo, thế là hai chúng ta cùng tiểu. Em, em có nhìn thấy... ấy ấy của anh." Phổ Thông ngượng chín mặt. Hồng Kỳ cũng cảm thấy hơi nóng nóng, sao hắn chẳng có tí kí ức gì về chuyện này hết vậy cà?

"Thế thì sao? Chả lẽ của anh khác của em à?" Hồng Kỳ ho khan một tiếng, giả bộ trấn định.

"Không phải... Thật ra, ngoài anh ra em cũng chưa từng nhìn thấy của người khác, à, cũng có vài lần vô tình thấy mấy cái trong WC công cộng." Phổ Thông giải thích.

"Chỉ là, của anh... trông hơi ngồ ngộ."

"Phốc", Hồng Kỳ bật cười.

"Anh đừng cười chứ, em thấy chỗ đó của anh màu rất nhạt, lại còn ít lông nữa." Nghe Phổ Thông nghiêm túc mô tả như thế, Hồng Kỳ cười không nổi nữa, này có tính là sỉ nhục bản lĩnh đàn ông không?

"Rồi sao nữa?" Hồng Kỳ hỏi tiếp.

"Hình như từ cái đêm đó, em nhận ra rằng, mỗi lần thân mật với anh, thân dưới của em lại rục rịch." Phổ Thông càng nói càng nhỏ.

Hồng Kỳ ác ý vuốt ve đùi y, "Thế em giải quyết thế nào?"

"Thì phải ráng nhịn chứ sao. Còn nhớ cái lần anh xoa bóp cho em không, hôm đó em cũng cứng, may mà anh ra ngoài tiểu đêm, em mới tranh thủ được cơ hội tự xử luôn tại giường."

Phổ Thông bắt lấy cái tay không ngoan của Hồng Kỳ, "Người ta nói, đàn ông chỉ nảy sinh dục vọng với người mình yêu, em như vậy, chứng tỏ em rất yêu anh." Y còn muốn nói nữa, nhưng lại vụng về không biết phải bày tỏ thế nào.

Hồng Kỳ hiểu hết, căn nguyên của tình cảm này ở Phổ Thông có lẽ là ý muốn báo đáp, nhưng sao cũng được, ít nhất không phải chỉ mình hắn đơn phương.

Hồng Kỳ chui vào ngực Phổ Thông, "Thật ra, tối hôm đó, anh cũng cứng..."

"Hở?" Phổ Thông theo phản xạ ôm lấy eo Hồng Kỳ, nghệch mặt hỏi.

"Thì là cái hôm xoa bóp cho em đó. Anh nhịn không được nên ra WC giải quyết, lúc đó cứ tưởng là em đang ngủ cơ." Hồng Kỳ thản nhiên thừa nhận, nhịp tim Phổ Thông bỗng chốc tăng tốc.

Cánh tay ôm eo Hồng Kỳ siết chặt lại, đi một vòng lớn, hóa ra trước đó Hồng Kỳ cũng đã có ý với y rồi sao? Có lẽ tình cảm của anh ấy còn bắt đầu sớm hơn cả y.

"Lúc đầu anh thu nhận em cũng là vì...?" Phổ Thông thăm dò, trộm vui trong lòng.

"Bớt ảo tưởng đi, lần đầu gặp mặt anh còn bị cái dáng vẻ âm trầm y chang lưu manh của em dọa sợ, lấy đâu ra yêu với chả đương." Hồng Kỳ nhìn cái mặt cún con của Phổ Thông, bỗng nổi lên nhã hứng trêu chọc y.

Phổ Thông sờ sờ mặt, tuy y có hơi đen chút, nhưng làm gì đến mức "lưu manh"? Với lại chính Hồng Kỳ đã nói y trông rất hợp mắt mà?

Một tay Phổ Thông giữ gáy Hồng Kỳ, cúi người hôn xuống. Tuy nụ hôn của y chẳng có kỹ xảo gì đáng nói, nhưng Hồng Kỳ lại quyến luyến quên đường về, những lời muốn nói đều bị nuốt trọn giữa răng môi giao hòa.

"Chuyện quá khứ chúng ta bỏ qua hết đi, dù gì bây giờ em cũng là của anh, tốt quá rồi còn gì." Phổ Thông cười khúc khích. Hồng Kỳ áp tai lên ngực nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của y, lòng ấm áp, đúng vậy, tốt quá rồi.
Bình Luận (0)
Comment