Xí Hoang Nghi Thượng

Chương 62

"Này cậu trai, cân này chính xác không đấy?" Ông cụ bán báo cũ nhìn số chỉ trên cái cân của Phổ Thông, mặt mày nhăn nhó.

Phổ Thông cân lại lần nữa, kết quả vẫn như thế, nhưng thấy ông cụ không hài lòng, y bèn bảo, "Nếu không chịu thì ông bán cho người khác đi." Y không có ý gì khác, giá y đưa ra đã cao hơn so với những chỗ thu gom khác rồi, không thể nâng thêm được nữa, nếu không y sẽ lỗ mất.

"Cậu! Mở hàng thì phiên phiến cho người ta lấy vía bán hàng, rõ ràng là thấy lão già nên cố ý bắt chẹt đây mà!" Ông cụ thấy không thể nâng giá thêm, tức tối chửi đổng.

Phổ Thông không thèm để ý đến ông cụ, định rời đi, nhưng bị ông ta chặn lại, "Ai cho cậu đi, đã cân là phải mua!"

"Năm đồng hai, ông chịu thì cháu lấy."

"Bảy đồng! Đống giấy báo này nặng như vậy mà cậu mua có năm đồng hai thôi à?" Ông cụ bắt đầu chơi xấu.

Phổ Thông kiếm chế ham muốn đánh người, dứt khoát quay xe. Ông cụ nhanh tay lẹ mắt chặn trước đầu xe y, khóc lóc om sòm.

Những người xung quanh thấy có chuyện vui liền bu đen bu đỏ hóng hớt, chỉ chỉ trỏ trỏ Phổ Thông cùng ông cụ bán báo. Ông cụ khóc đến thở không ra hơi, trông đáng thương vô cùng, tiếc là lại gặp phải một kẻ cứng đầu như Phổ Thông, từ đầu đến cuối y chỉ lạnh lùng nhìn ông diễn trò.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Một âm thanh xa lạ vang lên, sau đó một gã đàn ông ăn mặc bảnh bao chen vào, "Í, người quen!"

Phổ Thông ngẩng đầu, đối diện là một gương mặt lạ hoắc. Gã đàn ông kia thấy phản ứng của y là biết ngay y chẳng nhớ mình là ai rồi. Gã nở nụ cười, nhắc, "Danh thiếp tôi đưa anh còn giữ không?"

Đến lúc này Phổ Thông mới nhận ra, hóa ra là gã đàn ông lúc trước đã thuê y đẩy đến Quế Hồ.

"Xảy ra chuyện gì thế? Cần giúp một tay không?" Gã đàn ông nhiệt tình hỏi.

Ông cụ bán báo nghe vậy bèn thẳng lưng ưỡn ngực, léo nha léo nhéo kể hết mọi chuyện. Gã đàn ông nghe xong thì nhíu mày, "Nói chung là ông muốn tiền phải không?" Nói xong gã móc ví, lấy ra tờ mười đồng ném cho ông cụ. Ông cụ nhận tiền, hừ lạnh lườm Phổ Thông cái nữa mới chịu bỏ đi. Đám đông thấy đã hết chuyện bèn tự động giải tán.

Phổ Thông nhìn gã đàn ông kia một chút, im lặng đẩy xe đẩy đi. Gã đàn ông chỉ vào chồng giấy báo, tốt bụng nhắc nhở, "Anh quên lấy đồ rồi kìa."

"Anh mua, liên quan gì tới tôi?" Phổ Thông lạnh nhạt trả lời.

"Không lấy thì thôi." Gã đàn ông cười hì hì đi theo Phổ Thông.

Đi được một lúc, rốt cuộc Phổ Thông cũng quay đầu khó chịu hỏi cái đuôi vẫn bám sát mình nãy giờ, "Anh muốn gì?"

"Tôi là Lý Chí, anh tên gì?" Lý Chí cười thân thiện. Gã không hiểu, lần đầu gặp mặt, người này đâu có lạnh lùng với gã thế đâu, sao giờ lại quay ngoắc 180 độ thế này? Chẳng lẽ gã làm gì chọc đến y sao?

Lý Chí đoán đúng. Hai người vốn chẳng quen biết, Phổ Thông cũng phản cảm cái kiểu giải quyết mọi chuyện bằng tiền của gã, bộ tưởng có tiền là ngon lắm sao? Nhớ đến ánh mắt dâm tà ngày đầu tiên gặp gỡ, kết hợp với thái độ ân cần vượt quá mức bình thường, độ không thích của Phổ Thông đối với gã đàn ông này đã sắp chạm ngưỡng.

"Hỏi anh đấy, anh tên gì?" Lý Chí hơi mất kiên nhẫn, người này được gã coi trọng mà còn kiêu. Nhưng không sao, gã thích. Tuy lòng khó chịu, nhưng Lý Chí không biểu hiện ra bên ngoài, ít nhất nhìn vào, gã vẫn là một vị công tử hào hoa phong nhã.

"Phổ Thông." Phổ Thông không muốn nói nhiều với Lý Chí nên cố ý tăng tốc.

"Phổ Thông? Há há, tên hay đấy." Lý Chí bật cười.

Sắp tới cổng khu thương mại, Phổ Thông dừng lại, "Đến cùng anh muốn gì ở tôi?" Lẽo đẽo theo sau y suốt chặng đường, tuy Lý Chí chỉ im lặng, nhưng ánh mắt của gã lại khiến Phổ Thông không thoải mái, làm y muốn bơ mà bơ chẳng được.

Lý Chí sờ sờ mũi, "Tôi chỉ muốn kết bạn với anh thôi mà." Từ lần đầu gặp mặt, gã đã ngày nhớ đêm mong thân thể cường tráng của người đàn ông này. Gã từng trở lại đây tìm y, nhưng mãi chẳng gặp được, hôm nay thấy có chuyện vui bèn nổi máu hóng hớt chen vào xem, ai ngờ lại thấy. Khóe miệng Lý Chí nhếch lên, khó khăn lắm mới tìm được, đừng hòng gã dễ dàng bỏ qua.

"Kết bạn à? Được thôi, giờ chúng ta là bạn, anh đi được chưa?"

Lý Chí hơi sững sờ, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần. Gã cảm thấy Phổ Thông chơi thật vui, lối suy nghĩ đơn giản của y đã hấp dẫn gã, "Nếu đã là bạn, chẳng lẽ anh không mời tôi về nhà uống miếng nước sao?"

Phổ Thông từ chối luôn, "Không."

Độ dày da mặt của Lý Chí đã luyện đến cấp độ cao nhất, một chữ "không" của Phổ Thông chẳng mảy may lay chuyển được gã. Dù Phổ Thông đã khó chịu ra mặt, gã vẫn kiên trì bám theo y. Phổ Thông hết kiên nhẫn, dừng xe, xoay người đối mặt với Lý Chí.

Hai người đứng trong gió lạnh nhìn nhau chằm chằm. Phổ Thông thường xuyên phải lao động chân tay nên thân thể rất khỏe mạnh, nhiệt độ cỡ này chẳng ảnh hưởng đến y nhiều lắm. Nhưng Lý Chí thì khác, sự kiên nhẫn của gã vốn đã ít ỏi, cộng thêm gió lạnh thổi vù vù trên đầu, lúc đầu gã còn phấn khởi chơi đùa Phổ Thông, nhưng được một lúc thì chịu hết nổi. Gã xoa xoa hai tay đỏ ửng, cười hì hì nói với Phổ Thông, "Nếu hôm nay không tiện thì hôm khác tôi lại đến." Gã móc ra một tờ danh thiếp, nhét vào túi áo của Phổ Thông, "Lần này nhớ giữ cho kỹ nhé." Nói xong thì run cầm cập rời đi, không quên làm bộ tiêu sái vẫy tay chào Phổ Thông.

Đợi Lý Chí đi khuất tầm mắt, Phổ Thông mới đẩy xe vào khu thương mại. Trên xe không còn lại bao nhiêu thùng các tông, y lượn một vòng, thu được một mớ nữa rồi đi đến cơ sở thu gom phế liệu. Trên đường về nhà, Phổ Thông lại nhặt thêm mấy cái chai nhựa, chợt nhớ đến hai tấm danh thiếp, y bèn moi ra, quăng hết vào thùng rác.

Tối, Hồng Kỳ kể cho Phổ Thông cuộc gặp chiều nay với Tiểu Vương và người tên Đại Ngưu.

"Gã Đại Ngưu kia cũng làm việc trong khu thương mại à?" Phổ Thông nhớ đến cảnh Tiểu Vương dũng cảm đứng ra ngăn Đại Ngưu, nhờ vậy mà y mới chạy thoát thân, y còn chưa cảm ơn cậu nữa kìa.

"Sao hai người đó lại biết nhau?" Phổ Thông ngạc nhiên, "Chẳng lẽ là nhờ cái lần em bị đuổi đánh sao?"

"Chắc là vậy, anh có nghe Tiểu Vương nói không đánh không quen mà." Hồng Kỳ xới một bát cơm đầy ụ cho Phổ Thông, "Sau này nếu vô tình gặp Đại Ngưu thì em đừng kiếm chuyện nha, người ta cũng đã xin lỗi mình rồi."

"Chỉ cần gã không rượt theo đòi đánh em là được." Phổ Thông cười tươi nhận bát, ăn một miếng, tấm tắc khen, "Anh ơi, tay nghề của anh lại tiến bộ rồi đó!"

Hồng Kỳ gắp rau cho Phổ Thông, mỗi ngày đều quá nhàn rỗi, ngoài đặt tâm huyết vào mấy chuyện bếp núc thì hắn còn gì để làm đâu, tay nghề không tiến bộ mới là lạ.
Bình Luận (0)
Comment