"A... Ưm... Nhẹ chút nào, hôm nay ăn nhầm cái gì mà sung thế?" Mặt Hồng Kỳ đỏ bừng, cố gắng kiềm chế tiếng rên rỉ đang không ngừng trào ra khỏi miệng. Đêm nay Phổ Thông làm rất mạnh bạo, thân dưới thô to mỗi lần vào là vào lút cán, khuấy động huyệt nhỏ một lúc rồi mới kéo ra, lại tàn nhẫn đâm vào lần nữa. Hồng Kỳ có chút ăn không tiêu.
Phổ Thông ôm Hồng Kỳ, bá đạo tàn sát trên thân thể mê người của hắn. Quả nhiên Hồng ca của y là tốt nhất, về chuyện gã điên kia, Phổ Thông sẽ không kể với Hồng Kỳ, tránh làm hắn lo lắng.
"Ưm?" Hồng Kỳ hơi tò mò nhìn Phổ Thông, vô thức phát ra tiếng kêu mang theo chút làm nũng. Phổ Thông nghe được, dây thần kinh lý trí đứt phựt, cúi người cắn lên môi Hồng Kỳ, đùa giỡn đầu lưỡi hắn, đến khi hắn sắp không thở nổi mới buông ra.
Hôm sau, Phổ Thông quyết định sẽ nghỉ xả hơi một ngày, tất nhiên Hồng Kỳ ủng hộ cả hai tay, "Tốt quá rồi, nào, chúng ta ngủ nướng thêm chút nữa."
Hồng Kỳ nhu thuận nằm úp sấp trên ngực Phổ Thông, hắn luôn muốn được ở bên Phổ Thông, nhưng vì công việc nên Phổ Thông phải bôn ba bên ngoài suốt, vì thế Hồng Kỳ càng thêm quý trọng những giây phút được bên nhau như thế này, dù đã tỉnh như sáo nhưng hắn vẫn luyến tiếc hơi ấm trên cơ thể người yêu.
Phổ Thông bóp bóp hai má Hồng Kỳ, cười bảo, "Anh mệt thì ngủ thêm đi, em đi làm cơm đã."
Hồng Kỳ ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã sắp mười giờ sáng rồi, "Không vội, lát nữa chúng ta gộp hai bữa ăn luôn một thể."
Phổ Thông nhìn cái đầu tổ quạ của Hồng Kỳ, cười hê hê, "Được."
"Ê, em làm gì thế?!" Hồng Kỳ vừa giữ chặt cái tay không ngoan của Phổ Thông, vừa trừng mắt nhìn y, giữa ban ngày ban mặt mà y dám!
"Em hết buồn ngủ rồi, chúng ta vận động cho khỏe người đi." Phổ Thông thích thú nhìn bộ dáng xù lông của Hồng Kỳ.
Tuy cửa đã khóa, rèm cửa cũng kéo kín mít, nhưng mỗi khi nghe loáng thoáng tiếng bước chân của khách đi WC, tim Hồng Kỳ lại nảy lên một cái. Đúng là, đọ về độ dày da mặt, Hồng Kỳ còn thua Phổ Thông nhiều lắm.
Thân thể trong chăn của Hồng Kỳ hoàn toàn trần trụi, Phổ Thông dễ dàng tóm được tiểu Kỳ, thành thục xoa nắn, tiểu Kỳ không phụ lòng y, nhanh chóng dựng thẳng tắp. Phổ Thông nắm tiểu Kỳ, khiêu khích nhìn Hồng Kỳ.
Hồng Kỳ mặt đỏ như gấc, không chịu yếu thế bắt lấy thứ to lớn của Phổ Thông, phát hiện nó đã sớm cương rồi, hóa ra Phổ Thông đã vốn có ý định này.
"Em chơi ăn gian!" Hồng Kỳ một mặt lên án, một mặt hưởng thụ sự phục vụ tận tình của Phổ Thông.
Phổ Thông cười khúc khích lảng tránh vấn đề này. Y xốc chăn chui vào trong.
"Ưm..." Hồng Kỳ ưỡn người, chăn trượt xuống ngực, lộ ra hai đầu v* sưng đỏ như quả chín, trông ngon mắt vô cùng. Phổ Thông dùng miệng đùa bỡn tiểu Kỳ, Hồng Kỳ vặn vẹo tiếp nhận từng đợt trêu chọc của y, đến khi hắn sắp bắn thì khoang miệng ấm nóng của Phổ Thông đột nhiên rời đi.
Phổ Thông rướn người lấy một cái bao cao su trong hộp để ở đầu giường, tự đeo cho mình. Ngón tay y lần ra phía sau Hồng Kỳ, dò xét đâm vào. Vì tối qua mới làm nên giờ huyệt nhỏ vẫn rất mềm mại. Nhớ đến cảnh người anh em của mình được bao bọc chặt chẽ bởi nơi cực mềm cực nóng này, một luồng nhiệt lập tức phóng thẳng xuống thân dưới của Phổ Thông.
Nhưng để tránh làm Hồng Kỳ bị thương, Phổ Thông vẫn nên khuếch trương lần nữa. Nhìn ngón tay đặt bên miệng mình của Phổ Thông, Hồng Kỳ sốt sắng hỏi, "Em, em muốn làm gì?"
"Liếm." Phổ Thông kề sát vào Hồng Kỳ, khi nói chuyện, khí tức nam tính của y phả thẳng vào mặt hắn. Mặt Hồng Kỳ đỏ càng thêm đỏ, buối tối làm hai người đều tắt đèn, dù có ánh trăng nhưng trong phòng cũng không sáng hơn là bao, còn bây giờ là giữa thanh thiên bạch nhật, mọi thứ đều phơi bày trước mắt, Hồng Kỳ da mặt mỏng không mắc cỡ mới lạ.
Không đợi Hồng Kỳ phản ứng, Phổ Thông đã nhanh nhảu luồn tay vào miệng hắn.
"A, ưm" Hồng Kỳ trợn mắt, biết phản kháng cũng không thành, đành thuận theo Phổ Thông.
Đầu lưỡi đỏ hồng của Hồng Kỳ trượt qua trượt lại giữa hai ngón tay của Phổ Thông. Cảm nhận được sự trơn ướt và ấm nóng, mắt Phổ Thông càng lúc càng tối, hơi thở cũng dần nặng nề. Hồng Kỳ ngoan ngoãn cúi đầu liếm nên không phát hiện sự thay đổi của y, hắn còn đang bận tự hỏi, có phải mình trông rất dâm đãng không...
Thấy đã đủ rồi, Phổ Thông bèn rút ngón tay ra, bắt đầu công tác chuẩn bị. Hồng Kỳ tựa đầu lên vai Phổ Thông, cảm nhận rõ ràng hai ngón tay đang ngọ nguậy phía sau của mình, trên đó còn đẫm nước bọt của bản thân, hắn càng thêm quẫn bách.
Ba ngón tay đồng loạt tiến công, Hồng Kỳ cố gắng thả lỏng cơ thể, tận lực kiềm chế tiếng rên đang chực chờ thoát ra khỏi cổ họng. Phòng nhỏ cách âm không tốt lắm, buổi tối còn đỡ, giờ xung quanh người ra người vào, lỡ ai vô tình nghe được âm thanh xấu hổ của hắn, hắn chỉ còn nước đập đầu vô gối tự tử.
"Chậm chút, đừng đẩy vào hết." Hồng Kỳ lo lắng nhắc nhở Phổ Thông, tránh trường hợp hắn không chịu được kích thích mà kêu to.
Phổ Thông hào phóng đáp ứng. Y tiến vào rất chậm, đến mức Hồng Kỳ có thể cảm nhận rõ ràng huyệt động chật chội của mình từ từ bị thứ thô to của Phổ Thông lấp đầy. Quả nhiên, nhanh quá thì không được, chậm quá cũng không xong.
Cả quá trình đằng đẵng này như một loại cực hình, nhưng Hồng Kỳ chỉ im lặng chịu đựng. Chính hắn đã bảo Phổ Thông làm chậm, nên giờ chẳng có mặt mũi nào kêu y nhanh lên, đúng là tự bê đá đập chân mình.
Nhưng hắn không nói không có nghĩa là Phổ Thông không biết. Khi trên giường, Hồng Kỳ rất dễ đoán, những suy nghĩ trong đầu đều viết hết lên trên mặt. Đối với Phổ Thông, ngắm những biểu cảm phong phú của người yêu là một thú vui tao nhã.
Phổ Thông nâng hai chân Hồng Kỳ lên để ra vào cho thuận tiện. Hai người mặt đối mặt, Phổ Thông cúi người ngậm lấy môi Hồng Kỳ, vừa giúp hắn không phát ra âm thanh, vừa ngăn tiếng gầm khi cao trào của bản thân, so với Hồng Kỳ, định lực của y cũng chẳng tốt hơn là bao.
Cuối cùng huyệt nhỏ hơi sưng của Hồng Kỳ cũng nuốt gọn côn th*t của Phổ Thông. Phổ Thông khẽ cử động, dịch ruột non lập tức trào ra làm nơi gắn kết giữa hai người ướt đẫm, dính cả vào lông tơ.
Hồng Kỳ xụi lơ nằm trên giường mặc Phổ Thông xoa nắn. Hồng Kỳ cho rằng, chỉ cần là hai người có tình cảm với nhau thì chuyện trên dưới không quan trọng, Phổ Thông thích nằm trên thì hắn tình nguyện nằm dưới. Hơn nữa hắn chẳng thấy miễn cưỡng gì, trong chuyện chăn gối, hắn cũng đạt được khoái cảm, cả hai cùng vui, vì thế hắn chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện đảo chính.
Phổ Thông không dám chơi thả cửa, giường không tốt, làm mạnh một cái là nó kêu kẽo kẹt ngay. Y cũng sợ bị người ở ngoài nghe thấy, vì vậy y làm hết sức chậm rãi. Hồng Kỳ hình như không vừa lòng, cũng phải thôi, ngày thường Phổ Thông làm hùng hục như trâu, hôm nay lại chậm rì rì thế kia, hắn thấy không quen chút nào hết. Nhưng hắn cũng không tiện giục Phổ Thông, chỉ có thể âm thầm siết chặt phía sau. Hạ thân bị kích thích đột ngột của Phổ Thông lại lớn thêm một vòng, y mím môi, chỗ kia vừa nóng vừa mềm, đáng ra phải mạnh mẽ xỏ xuyên, chứ không phải như thế này.
Hai người đều không thích tiết tấu y chang tập dưỡng sinh này, phải làm sao bây giờ? Hồng Kỳ quét mắt khắp phòng, nhìn trúng cái ghế kê trong góc tường.
Phổ Thông nhìn theo ánh mắt của hắn, lập tức hiểu ra. Y trầm thấp cười hai tiếng, đột nhiên bế bổng Hồng Kỳ lên. Hồng Kỳ hoảng hồn vội bám chặt lấy y, cả cơ thể đều treo trên người Phổ Thông, điểm tựa duy nhất là nơi gắn kết giữa hạ thể hai người.
Hồng Kỳ lo lắng kiểm tra cửa sổ, tấm rèm dày nặng vẫn đóng kín mít, chốt cửa đã khóa, bấy giờ hắn mới yên tâm. Hắn được Phổ Thông bế đi về phía cái ghế, hạ thân khẽ chấn động theo theo từng bước chân của y.