Sau khi chén một bữa no say, tinh thần Phổ Thông tốt hẳn ra, tay chân cũng không còn thấy lạnh nữa. Y vừa đi vừa tính toán, cứ đóng kịch như vậy mãi không phải là cách hay, cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Độ kiên nhẫn của Phổ Xuất Phát ít đến đáng thương, lão sẽ sớm không chịu nổi cuộc sống bần cùng thế này, đợi đến khi lão nổi tà tâm, Phổ Thông sẽ hành động.
Trước khi thời cơ chín mùi, y phải bảo vệ Hồng Kỳ thật tốt, một khi bị Phổ Xuất Phát phát hiện, mọi chuyện coi như bung bét hết. Phổ Thông thầm hạ quyết tâm, mỗi bước đi đều cẩn trọng hơn gấp mấy lần.
Bên này, Phổ Xuất Phát ngồi co ro trên ghế đang thầm xỉ vả Phổ Thông, mẹ nó, sao thằng nhóc chết tiệt kia còn chưa về! Lúc vừa ra tù, vốn trong túi vẫn còn ít tiền, nhưng Phổ Xuất Phát đã quen thói tiêu xài hoang phí, chưa tới hai ngày tiền đã cạn sạch. Trong lúc túng quẫn, lão đã móc túi thành công một, hai người, có điều vì mới được phóng thích nên lão cũng không dám chơi lớn, chỉ lấy mười mấy đồng ăn cơm thôi. Cứ nghĩ tìm được con trai thì có thể sống sung sướng, nhưng hình như lão đã đánh giá quá cao thằng con nhà mình rồi.
Phổ Xuất Phát híp mắt, dựa vào Phổ Thông không được thì lão đành tự thân vận động vậy.
Một ngày cứ thế trôi qua. Phổ Xuất Phát nhắm đánh không lại Phổ Thông nên chỉ có thể mạnh miệng mắng y, bảo y là thứ không có tiền đồ, đồ vô dụng các loại, cuối cùng kết lại một câu, có thằng con thất bại như y là nỗi nhục lớn nhất đời lão.
"Nếu muốn, ông có thể rời đi." Những lời mắng chửi của Phổ Xuất Phát Phổ Thông đều vào tai trái ra tai phải.
Phổ Xuất Phát nghẹn họng. Lão đã có tính toán cho riêng mình. Theo Phổ Thông tuy ăn không đủ no mặc không đủ ấm, nhưng lão còn có "nghề tay trái" mà. Tiền lão kiếm được là của lão, tiền Phổ Thông kiếm được cũng là của lão nốt, cùng lắm thì lúc y đói sắp chết thì lão sẽ bố thí cho y chút đồ ăn. Hơn nữa, đi với y, lỡ có chuyện gì thì lão còn có thể lấy y ra làm lá chắn được. Suy cho cùng, lão cũng là cha ruột của Phổ Thông, lẽ nào thấy cha mình gặp chuyện mà phận làm con như y có thể khoanh tay đứng nhìn sao?
Bữa trưa vẫn là một hộp cơm hai người chia. Phổ Thông âm thầm quan sát Phổ Xuất Phát, thấy cái mặt như đưa đám của lão là y biết ngay lão đã sắp nhịn hết nổi rồi.
Buổi chiều, Phổ Thông lén quay về khu thương mại, Phổ Xuất Phát còn đang bận lên kế hoạch "làm ăn" nên tạm thời không để ý đến y.
Về đến nhà, thấy cửa phòng mở toang hoác, Phổ Thông khẽ nhíu mày, vội vàng bước vào.
"Sao lại là anh?!" Phổ Thông thấy bên trong không phải là dáng vẻ quen thuộc của Hồng Kỳ, mà là Lý Chí đang tự nhiên như ruồi ngồi vắt chân trên ghế, liền ngạc nhiên kêu lên, đoạn y cảnh giác hỏi, "Anh đến đây làm gì?"
Lý Chí sờ sờ mũi, "À thì, rãnh rỗi nên đến thăm hai người thôi ấy mà. Không phải chúng ta là bạn sao?" Trong đám hồ bằng cẩu hữu của Lý Chí, Phổ Thông và Hồng Kỳ có lẽ là những người đàng hoàng nhất.
"Phổ Thông về rồi à?" Hồng Kỳ đi ra từ WC, nhác thấy Phổ Thông liền ba chân bốn cẳng chạy đến. Thật ra hắn cũng không ngờ Lý Chí sẽ đến chơi, cứ tưởng sau chuyện kia, bọn họ đã không còn bất cứ quan hệ nào nữa chứ.
Phổ Thông gật đầu, ngồi xuống một trong hai cái ghế còn lại trong phòng. Hồng Kỳ sợ y đói, vội xuống bếp nấu cơm.
"Tôi đâu phải dịch bệnh gì, sao các người né tôi dữ vậy?" Lý Chí thấy Phổ Thông coi mình như người vô hình, liền khó chịu hỏi. Tốt xấu gì gã cũng từng coi trọng y, chí ít y cũng phải cho gã chút mặt mũi chứ.
Phổ Thông bất đắc dĩ liếc Lý Chí một cái, không phải là y cố tình lơ gã, mà là do hoàn cảnh sống của hai người quá khác nhau nên chẳng có đề tài chung nào để tán gẫu cả.
Cơm chín, Hồng Kỳ xới cho Phổ Thông một bát to vật vã, múc thêm một đĩa đầy ụ đồ ăn, bưng lên cho Phổ Thông rồi ngồi xuống bên cạnh y. Phổ Thông cầm đũa hăng hái xử lí cơm, Hồng Kỳ âu yếm vỗ vỗ vai y, đoạn ân cần rót cho y ly nước, bong bóng hồng phấn bay tứ phía, chọc mù mắt chó của Lý Chí. Lý Chí giật giật khóe miệng, rõ ràng Hồng Kỳ cố ý làm cho gã xem, hừ!
Lấp đầy bụng rồi, Phổ Thông mới nhớ ra ở đây còn có một cái bóng đèn hình người, "Anh đến đây có chuyện gì?"
Lý Chí không trả lời ngay, gã đang bận nhìn chằm chằm bóng lưng cắm cúi cọ rửa bát đũa của Hồng Kỳ, hóa ra Phổ Thông thích loại mẹ hiền vợ đảm. Kể cũng khó hiểu, Hồng Kỳ có phải là phụ nữ đâu, cớ sao lại chịu giặt đồ nấu cơm cho người đàn ông khác như một bà nội trợ?.... Khoan, sao gã lại liên tưởng đến Ngô Trung thế này? Hình như Ngô Trung cũng giống Hồng Kỳ, cũng chăm lo từng miếng ăn giấc ngủ cho gã, lúc nào cũng theo sau dọn dẹp bãi chiến trường gã bày ra mà không một lời oán trách.
Vì nghĩ đông nghĩ tây nên một lúc sau Lý Chí mới trả lời câu hỏi của Phổ Thông, "Cũng không có gì, tôi đang đi loanh quanh ở gần đây, chợt nhớ hai người cũng ở khu này nên ghé vào chơi thôi."
Phổ Thông bĩu môi, không tỏ rõ ý kiến. Y vừa nhận ra một điều, dáng vẻ cà lơ phất phơ, của Lý Chí trông rất giống Phổ Xuất Phát, chẳng qua Lý Chí là cậu ấm, lúc nào cũng rủng rỉnh tiền bạc nên gã sẽ không thèm làm những chuyện giết người cướp của, có điều gã cũng chỉ là loại mặt ngoài dát vàng bên trong thối nát mà thôi.
"Sao, sao thế?" Phát hiện Phổ Thông đang nhìn chằm chằm mình, Lý Chí có hơi chột dạ.
"Giúp tôi một chuyện đi." Phổ Thông nói thẳng.
"Chuyện gì, nói thử xem nào." Lý Chí thoáng thở phào, cứ tưởng Phổ Thông thấy gã ngứa mắt nên lại muốn "tẩm quất" gã nữa chứ. Đây là lần đầu tiên được Phổ Thông nhờ giúp đỡ, Lý Chí thấy hơi hứng thú.
Hồng Kỳ vào nhà, cất bát đũa rồi ngồi vào chỗ cũ, im lặng nghe Phổ Thông và Lý Chí nói chuyện, đôi lúc sẽ chêm vào một, hai câu, một tay giấu dưới bàn lặng lẽ vuốt eo Phổ Thông.
Phổ Thông cố gắng lờ đi cái tay đang quấy rối mình, nhưng y càng nhẫn nhịn, người nào đó lại càng được nước làm tới, tất nhiên là tất cả đều diễn ra trong âm thầm.
"Để tôi suy nghĩ một lát." Lý Chí sờ sờ cằm, kế hoạch của Phổ Thông coi bộ thú vị à.
"Nhiệm vụ của anh khá quan trọng đó, anh phải làm sao thu hút được sự chú ý của lão ta, nếu không thì mọi thứ coi như đi tong."
"Nếu kế hoạch thành công, tôi có được lợi gì không?" Lý Chí híp mắt nhìn Phổ Thông, khóe miệng nhếch lên. Hồng Kỳ thấy nụ cười nguy hiểm của gã, thân thể bất giác căng thẳng, xù lông như gà mẹ bảo vệ gà con.
"Không. Chẳng phải anh bảo chúng ta là bạn sao? Bạn bè thì không phải nên giúp đỡ nhau lúc khó khăn à? Yên tâm đi, có qua có lại, sau này nếu anh gặp chuyện, chúng tôi hứa sẽ hỗ trợ hết mình." Có Ngô Trung đảm bảo, Phổ Thông sẽ thử xem Lý Chí là bạn, là một người bạn thật sự, chứ không phải loại lợi dụng lẫn nhau.
Lý Chí nhìn Hồng Kỳ, lại nhìn sang Phổ Thông, "OK, cứ yên tâm chờ tin tốt của tôi." Tuy có không ít người muốn làm thân với gã, nhưng người có ánh mắt và ngữ khí chân thành như Phổ Thông thì hầu như chẳng có một ai.
Đợi Lý Chí đi khuất rồi, Phổ Thông vội vàng đóng cửa, xoay người bắt lấy Hồng Kỳ, một tay luồn vào quần hắn, một tay ôm chặt hắn vào lòng.
"Ưm..." Hồng Kỳ cố ý rên khẽ một tiếng, ngẩng đầu mổ mổ khóe môi Phổ Thông. Lúc trước, tối nào Phổ Thông cũng đè hắn ra làm một trận, hắn đã quen rồi, nên mới xa y có hai ngày, hắn đã hơi nhịn không được. Tất nhiên hắn sẽ không chủ động nói ra, nếu không Phổ Thông sẽ cười chết hắn cho mà xem.
Phổ Thông mới chạm một chút mà Tiểu Kỳ đã đứng dậy. Y cười khẽ, kéo rèm cửa lại, bế Hồng Kỳ lên giường.
"Được không?" Hồng Kỳ khẽ đẩy Phổ Thông.
Phổ Thông ôm Hồng Kỳ, liếc đồng hồ, chỉ mới hơn ba giờ rưỡi, "Dư sức. Còn tận hai tiếng."
Hồng Kỳ hoài nghi nhìn Phổ Thông, "Em có thể làm liên tục hai tiếng?"
"Thử xem." Phổ Thông nắn cái mông trắng mịn của Hồng Kỳ, ngón tay đầy vết chai bồi hồi ở cửa huyệt. Y nhịn lâu rồi, sợ là hai tiếng còn không đủ ấy chứ.
"A!" Động tác của Phổ Thông hơi thô bạo, lại thêm hai ngày nay không làm nên phía sau Hồng Kỳ hơi khô, thành ra lúc tiến vào có chút đau, nhưng rất nhanh đã bị cảm xúc mãnh liệt cuốn trôi.
Phổ Thông vứt quần áo cả hai xuống giường, kéo chăn trùm lên, thân dưới ra sức đâm vào rút ra.
"A, a, ưm", Hồng Kỳ vùi mặt vào gối, cố nén tiếng rên, trong cơn mê loạn, hắn vẫn loáng thoáng nghe tiếng người đi WC ngoài kia.
côn th*t tráng kiện ra sức đâm chọc, ma sát vách thịt nóng bỏng, sinh ra luồng khoái cảm ào ạt như thủy triều, nhấn chìm cả hai người.
Sau cơn kích động ban đầu, Phổ Thông bình tĩnh lại, giữ lấy eo Hồng Kỳ, thả chậm tốc độ, "Em nhớ anh muốn chết."
Hồng Kỳ không trả lời, chỉ cố gắng siết chặt mặt sau. Hắn bắt lấy một ngón tay của Phổ Thông, khẽ liếm rồi áp tay y lên ngực mình.
Phổ Thông không ngờ Hồng Kỳ lại chủ động như thế, xem ra hắn cũng rất muốn y. Phổ Thông vừa hạnh phúc vừa đau lòng, chỉ cần đuổi được Phổ Xuất Phát, hai người lại đoàn tụ như xưa.
"Sao anh đáng yêu quá vậy?" Phổ Thông khẽ liếm vành tai Hồng Kỳ.
Hai tai Hồng Kỳ đỏ lựng, xấu hổ đấm y một cái, "Nói hưu nói vượn!"
Phổ Thông giả bộ la oai oái, đoạn bắt lấy tay Hồng Kỳ, đan mười ngón vào nhau.
Hai người hăng say vận động, tiếng thở dốc ám muội cùng với tiếng giường nhỏ kêu cót két vang vọng khắp phòng.