"Ưm, khoan, về phòng cái đã." Hồng Kỳ đẩy Phổ Thông, hắn không muốn chơi WC play trong thời tiết lạnh thế này đâu. Phổ Thông nghe vậy bèn ôm lấy Hồng Kỳ, cọ cọ cổ hắn làm nũng.
"Không chịu đâu." Y bĩu môi kháng nghị. Sau lần trùng tu, WC khang trang hơn hẳn, còn có hai phòng được lắp thêm bồn cầu. Mà phòng này chính là một trong hai phòng được lắp bồn cầu đó.
Phổ Thông thoáng buông lỏng người trong lòng, bất thình lình đẩy hắn ngồi phịch xuống bồn cầu. Hơi lạnh truyền qua lớp vải quần, thấm vào da thịt làm Hồng Kỳ khẽ rùng mình. Hắn ngẩng đầu nhìn Phổ Thông, thằng nhóc này say thật rồi.
Đôi mắt tĩnh lặng như nước mùa thu của Phổ Thông nhìn chằm chằm Hồng Kỳ, đột nhiên y ngồi thụp xuống, không gian vốn đã không rộng, giờ lại trở nên chật hẹp hơn.
"Em, em muốn làm gì?" Hồng Kỳ nuốt nước bọt, sốt sắng hỏi. Phổ Thông trả lời bằng cách vươn tay kéo quần hắn xuống rồi nâng một chân của Hồng Kỳ lên. Hồng Kỳ hoảng hồn kêu lên một tiếng, mông tiếp xúc trực tiếp với cái nắp bồn cầu lạnh như băng chẳng thoải mái tí nào.
Hồng Kỳ hơi khó chịu, hắn bắt đầu giãy giụa. Nhưng những phản kháng nhỏ vụn của hắn trong mắt Phổ Thông chẳng là cái đinh gì cả.
"Phổ Thông, chúng ta về phòng đi, được không? Về phòng rồi, anh hứa sẽ cho em làm mà." Phản kháng vô tác dụng, Hồng Kỳ đành chuyển sang dụ ngọt.
Đáng tiếc đời, Phổ Thông làm như không nghe thấy, cũng mặc kệ Hồng Kỳ có lạnh hay không,y chỉ biết đã lâu y chưa chạm vào người này, thân dưới đã khó chịu muốn chết rồi nè.
Liếc mắt thấy hạ thân mềm nhũn của Hồng Kỳ lấp ló sau lớp quần lót, Phổ Thông nhanh tay túm lấy nó.
"A!" Hồng Kỳ khóc không ra nước mắt, nhược điểm bị Phổ Thông nắm trong tay, hắn cũng không dám lộn xộn nữa. Ánh mắt tên này thật đáng sợ, lúc nào cũng bắt được cái thóp của hắn hết.
Phổ Thông cử động tay, vừa vuốt ve Tiểu Kỳ vừa nghiêm túc quan sát. Hồng Kỳ hơi ngửa ra sau, khe khẽ thở dốc, thật ra hai ngày nay hắn cũng tự xử vài lần, nhưng không hiểu tại sao hắn làm thế nào cũng không thoải mái bằng cảm giác Phổ Thông mang lại. Chắc là do tay y có nhiều vết chai nên thủ dâm thích hơn?
Phổ Thông tròn mắt nhìn thứ trong tay dần cứng lên rồi "chảy nước" dưới sự ma sát của y, "Anh ơi, chíp bông của anh đang khóc kìa."
Hồng Kỳ bất lực nhìn trần nhà, lý trí tên này chắc bị cồn quật cho tan nát hết rồi.
Phổ Thông nhìn nhìn, chợt ghé sát mặt vào hạ thân Hồng Kỳ. Bị hơi thở nóng bỏng của y phả vào, bắp thịt ở đùi Hồng Kỳ run rẩy không dứt.
Hồng Kỳ ngồi thẳng lưng, lòng thầm mong Phổ Thông sẽ dùng miệng... Nhưng Phổ Thông không làm thế, y bôi một ít chất nhầy tiết ra từ thứ đó của Hồng Kỳ lên đầu ngón tay, ngựa quen đường cũ mò tới lối đi đã lâu không chạm vào.
Phân thân bị ghẻ lạnh, Hồng Kỳ đành dùng một tay tự an ủi, tay còn lại thì chống ở rìa nắp bồn cầu để giữ thăng bằng. Phổ Thông nửa quỳ nửa ngồi muốn dựa vào gần Hồng Kỳ hơn, nhưng lại bị cái quần mới tụt đến dưới mông một tí của hắn ngăn cản.
Phổ Thông nhăn mặt, muốn xé phứt của quần đi cho rồi, có điều quần Hồng Kỳ đang mặc là quần bông mùa đông nên vải khá dày, lại vì tư thế nên Phổ Thông loay hoay một lúc vẫn không tài nào cởi nó ra được. Y đổi cách khác, ép chân Hồng Kỳ lên ngực hắn, lộ ra cửa huyệt đang đóng chặt, hơn nữa còn hơi khô, nhưng chỉ có mình Phổ Thông biết, chỗ đó nóng ướt mê người như thế nào.
Vì được dính chất dịch bôi trơn, lại thêm Hồng Kỳ cố gắng thả lỏng, ngón tay của Phổ Thông dễ dàng đâm vào huyệt nhỏ. Hồng Kỳ dụ không thành, đành mặc theo số phận. May là Phổ Thông không tỉnh táo, nếu không thấy hắn dung túng như vậy, thế nào y cũng được voi đòi tiên.
Ngón thứ nhất vào chưa được bao lâu, Phổ Thông đã nôn nóng đẩy thêm ngón thứ hai vào. Hai ngày không làm, chỗ đó tạm thời chưa thích ứng được với dị vật, Hồng Kỳ hơi hoảng, suýt nữa thì kêu thành tiếng, "A, nhẹ chút..."
Phổ Thông nghe vậy liền xáp lại liếm khóe miệng lấy lòng Hồng Kỳ, sau đó tập kích đôi môi ngon lành của hắn, hôn đến mức hắn không thở nổi. Nụ hôn của Phổ Thông có chút hung mãnh, đầu lưỡi y bá đạo quét qua từng tấc trong khoang miệng hắn, mang đến cảm giác tê tê dại dại. Hồng Kỳ thích như vậy, nó làm hắn cảm thấy như mình là người đặc biệt trong mắt đối phương, là một phần sinh mạng không thể tách rời của y.
Hồng Kỳ rướn người, một tay vẫn an ủi huynh đệ của mình, tay còn lại thì giữ rịt lấy cổ Phổ Thông, phía sau khẽ co lại cắn chặt lấy ngón tay y, dịch ruột non bắt đầu được phân bố làm giảm bớt khó chịu do bị vật lạ xâm nhập.
Hai ngón tay chơi đùa vách thịt một hồi, ngón thứ ba lại bắt đầu rục rịch, không chờ Hồng Kỳ kịp chuẩn bị đã chen vào. Hồng Kỳ cảm giác được phía sau mình bị kéo căng, còn thấy hơi đau, khó chịu muốn chết.
Nhưng Hồng Kỳ cố nhịn, cũng không ngăn cản Phổ Thông. Hắn biết, dù say bí tỉ, Phổ Thông cũng không hề muốn tổn thương hắn. Bằng chứng là nãy giờ y mặc kệ dục vọng kêu gào, kiên nhẫn khuếch trương cho hắn, chứ không phải là trực tiếp đâm vào.
Đương lúc Hồng Kỳ cảm động, cái tay còn đang rảnh của Phổ Thông bất chợt luồn vào áo hắn, mò lên khuôn ngực y ngày nhớ đêm mong, chuẩn xác bắt lấy quả nhỏ đáng yêu, thích thú nhào nặn.
"A ưm..." Dòng điện tê dại từ ngực đánh thẳng lên não, Hồng Kỳ chịu không nổi, kêu lên một tiếng.
Phổ Thông cười khẽ, vừa ra sức đùa bỡn đầu ngực hắn, vừa gặm cắn đôi môi sưng đỏ cùng cái lưỡi hồng hồng của hắn. Cả trước lẫn sau đều được chăm sóc, khoái cảm ùn ùn kéo đến như thủy triều, gần như đánh tan lý trí của Hồng Kỳ. Hắn hơi vặn vẹo cơ thể, phô bày độ cong xinh đẹp.
Phổ Thông thả Hồng Kỳ ra, tức tốc kéo dây thun quần định xách súng ra trận, nhưng vì đầu óc đã phủ kín men rượu, y không nhận ra rằng cái quần bông của Hồng Kỳ vẫn còn vắt vẻo trên chân hắn, hơn nữa y còn chưa cởi quần của mình. Bị lớp vải ngăn cách, hạ thân đang dựng thẳng tắp của Phổ Thông chẳng thể nào đụng tới huyệt nhỏ của Hồng Kỳ. Y loay hoay mãi mà không được, thẹn quá hóa giận.
"Em muốn vào! Sao không vào được thế này?!" Phổ Thông tức đến xì khói, muốn xé tan xác đám quần áo này, đáng tiếc đây không phải là trang phục mùa hè y muốn xé lúc nào thì xé.
Để đảm bảo đám quần áo không phải đi chầu trời, cũng như để tránh bị nhiễm lạnh, Hồng Kỳ vuốt eo trấn tĩnh Phổ Thông, quả nhiên y ngoan lại liền.
"Em xê ra một chút, anh đổi tư thế rồi ta làm tiếp." Hồng Kỳ chân thành khuyên bảo, nhưng Phổ Thông làm như không nghe thấy, cứ đứng trơ trơ trước mặt hắn.
"Anh sẽ không trốn đâu, hứa danh dự đó." Hồng Kỳ rướn người hôn lên má Phổ Thông, "Tuyệt đối không lừa em."
Phổ Thông do dự một chút, cuối cùng cũng chịu buông Hồng Kỳ ra, lui về sau chắn trước cửa, không cho hắn cơ hội tiếp cận tay nắm cửa. Hồng Kỳ tặc lưỡi, thằng nhóc này say thật không đó?
Hồng Kỳ đứng dậy, ai ngờ hai chân mềm nhũn, suýt nữa là ngã ra sàn, may mà có Phổ Thông nhanh mắt đỡ được. Hắn bắt lấy tay y thuận thế kéo y ngồi xuống nắp bồn cầu.