Sáng ngày Mùng một, Phổ Thông và Hồng Kỳ nướng tận chín giờ mới chịu rời giường, một người xuống bếp làm điểm tâm, một người thì bật TV cho vui nhà vui cửa, cái lạnh của thời tiết cũng không làm dịu nổi bầu không khí gia đình ấm áp đang lấp đầy căn phòng nhỏ.
Mười một giờ, ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Phổ Thông lật đật chạy ra xem, "Tiểu Vương, Đại Ngưu, hai người không về quê ăn Tết hở?" Y ngạc nhiên hỏi.
"Vâng." Tiểu Vương một tay cầm giỏ quà, một tay kéo Đại Ngưu, "Bọn em đoán hai anh cũng không về nên bọn em qua chúc Tết hai anh nè." Tiểu Vương và Đại Ngưu vốn định đi dạo, nhưng ngoài trời tuyết rơi lạnh quá, kế hoạch bị phá sản, lúc này mới nảy ra ý tưởng ghé thăm Hồng Kỳ và Phổ Thông.
"Lại đây ngồi cho ấm. Đã đến đây rồi thì dùng bữa với chúng tôi luôn đi."
"Ha ha, làm phiền hai anh." Tiểu Vương không rành nấu nướng, Đại Ngưu càng mù tịt về khoản này.
Chẳng cần ai giúp, một mình Hồng Kỳ nấu nguyên một bàn đầy đồ ăn đầy đủ hương vị. Bốn người chen chúc có hơi chật, nhưng như vậy mới vui. Cơm nước xong xuôi, bọn họ tụm lại tán gẫu và xem TV.
Đầu xuân, khu thương mại lại bắt đầu tấp nập người. Mọi chuyện vẫn diễn ra như thường, ngày ngày Phổ Thông vẫn chạy khắp nơi thu gom phế liệu, còn Hồng Kỳ thì ở nhà canh WC. Tuy nhiên cũng có một vài thay đổi nho nhỏ mà cả hai đều không nhận ra, chẳng hạn như mỗi lần ra ngoài, Phổ Thông đều vô thức trông ngóng thời điểm được về nhà, chẳng hạn như đến khoảng sáu, bảy giờ tối Hồng Kỳ lại nhìn ra cửa mong đợi hình bóng một người.
Những lúc rảnh rỗi, Phổ Thông sẽ cùng Hồng Kỳ đi dạo, nháy mắt xuân qua hạ tới, hai người đã sống cùng nhau hơn một năm. Thu nhập ổn định, gia đình hạnh phúc, cuộc sống của Phổ Thông và Hồng Kỳ mỗi ngày đều tràn ngập sắc màu.
Mấy cuốn sách đen lần trước đem về Phổ Thông đã đọc hết, y cảm thấy những tư thế được vẽ trong đó rất đáng để học hỏi, trừ chuyện sử dụng đạo cụ tình thú. Tuy Hồng Kỳ rất dung túng y lúc làm tình, nhưng y luôn cảm thấy rằng, Hồng Kỳ tuyệt đối sẽ không chấp nhận việc bị nhét một thứ gì đó, không phải là "người anh em" của y, vào phía sau.
Tuy Hồng Kỳ không nói thẳng, nhưng quan sát phản ứng của hắn khi vô tình đọc được những trang sách đen vẽ cảnh làm tình có sử dụng đồ chơi, Phổ Thông liền biết hắn vẫn hơi bài xích. Nếu hắn đã không thích, y cũng không ép, một mình "cây gậy" của y cũng đủ thỏa mãn hắn rồi.
Không thể không nói, Phổ Thông đúng là có con mắt tinh tường, Hồng Kỳ thực sự không thích sử dụng mấy món đạo cụ tình thú. Tuy hắn tự nguyện nằm dưới, và bản thân hắn cũng rất thích làm tình với Phổ Thông, nhưng không có nghĩa là hắn cho phép nhét những thứ linh tinh vào phía sau mình. Thứ nhất là rất ngượng, thứ hai, việc đó làm hắn cảm thấy mình như một người phụ nữ. Một Phổ Thông là đã đủ rồi, còn mấy thứ khác, quên đi!
Đầu tháng sáu, Lý Chí xách một cái túi nhỏ chạy đến nhà Hồng Kỳ làm khách.
"Bộ ngày nào cậu cũng rảnh hết hả?" Hồng Kỳ rót ly nước cho Lý Chí. Bây giờ hai người họ đã có thể trò chuyện bình thường với nhau.
"Làm gì có. Mới kiếm được đồ tốt, mang qua cho hai người xài thử nè." Lý Chí quăng cái túi qua cho Hồng Kỳ, cười bỉ ổi. Mặc dù Lý Chí thường xuyên long nhong ngoài đường, nhưng thật ra gã vẫn có công việc, đó là quản lý một công ty đấu giá, có điều nhà gã vốn có điều kiện nên gã chỉ làm tàng tàng, miễn sao không lỗ vốn là được, dù gì cũng còn có Ngô Trung lo giùm mà. Với cái giấy chứng nhận đấu giá viên, mỗi năm Lý Chí chỉ cần tham gia một buổi bán đấu giá, nếu may mắn thì lời mấy trăm ngàn là chuyện bình thường. Vì thế Lý Chí có rất nhiều thời gian rảnh, chán quá không có gì làm, gã bèn kiếm chuyện chọc Hồng Kỳ với Phổ Thông, chọc riết thành nghiện.
"Gì đây?" Hồng Kỳ mở túi ra xem thử, đập vào mắt hắn là một cây dương v*t giả màu đen, năm quả trứng rung nhiều màu sắc, còn có mấy cái quần lót tình thú nữa. Hắn ngẩng lên nhìn, thấy nụ cười thiếu đòn của Lý Chí là biết ngay con hàng này không có ý tốt rồi.
"Đống đồ chơi này là sao?"
"Ể, hóa ra anh cũng biết nhìn hàng à? Hê hê, mấy thứ này xài không tệ, tối nay rủ Phổ Thông chơi thử đi." Lý Chí sờ sờ cằm, tuy Hồng Kỳ đã che giấu rất kỹ, gã vẫn phát hiện ra màu đỏ mờ ám trên hai má hắn.
"Sao cậu biết mấy thứ này xài không tệ? Chẳng lẽ cậu đã dùng thử rồi?"
"Khụ! Ăn nói bậy bạ, đây là hàng mới trăm phần trăm đó!" Còn lâu tôi mới nói là tôi bị tên khốn Ngô Trung hành cho chết đi sống lại nên ôm bụng tức sang đây dụ dỗ anh vào con đường tội lỗi!
Hồng Kỳ nhịn cười, "Mấy cái này tôi không nhận đâu, cậu đem về hết đi."
"Anh sợ Phổ Thông sẽ hỏi mấy cái này đâu ra à? Anh cứ bảo là anh tự mua thôi."
Khóe miệng Hồng Kỳ giật giật mấy cái, nói vậy có chó nó tin.
"Tôi nói không nhận là không nhận." Hồng Kỳ thảy cái túi lại cho Lý Chí.
"Ấy chết, tôi có việc gấp. Bye bye!" Lý Chí định chuồn, nhưng mới dợm bước đã bị Hồng Kỳ túm cổ kéo lại.
"Chúng ta thương lượng một chút đi." Hồng Kỳ biết, lần này mình không nhận cũng không được. Hắn nhấn Lý Chí ngồi lại ghế, mở túi lấy ra mấy cái quần lót, những cái còn lại thì trả hết lại cho Lý Chí, nhân tiện uy hiếp gã, "Nếu cậu không chịu đem về, tôi sẽ mách Tiểu Trung đó."
Lý Chí lườm Hồng Kỳ muốn cháy mắt, trong bụng cứ ấm ức, thế là gã lục lọi, moi mấy cái kẹp nhỏ ra rồi nhét vào túi áo Hồng Kỳ. Hồng Kỳ thấy mấy cái này trông cũng bình thường nên bèn mặc kệ gã.
"Hê hê, nếu muốn thử "hàng nóng" thì cứ thỏai mái liên hệ, hân hạnh được phục vụ!" Lý Chí nói xong liền ba chân bốn cẳng chạy tuốt ra ngoài.
"Không ở lại ăn cơm hả?" Hồng Kỳ gọi với theo.
"Bữa khác đi, hôm nay tôi bận rồi!"
Hồng Kỳ cười lắc đầu, chắc là sợ Ngô Trung phát hiện nên vội vàng đi phi tang chứng cứ chứ gì?
Hồng Kỳ đóng cửa, quay sang xem xét mấy cái quần lót tình thú. Quần vẫn còn nguyên nhãn, vải rất ít, mấy cái kẹp thì chẳng có gì đặc biệt cả. Hồng Kỳ tiện tay ném hết vào tủ quần áo rồi đi giặt đồ nấu cơm, quay qua quay lại liền quên béng chuyện này.