Bob mở ra đôi mắt say lờ đờ, giống như đang mê sảng, nhưng kỳ thật lời nói của hắn lại vô cùng tỉnh táo, mỗi một câu đều đâm trúng thần kinh của Feston.
“Đủ rồi! Bob!” Trên trán co rút đau đớn, giọng nói của Feston tràn ngập áp lực.
Bob buông xuống ly rượu, bàn tay của Feston đập mạnh trên mặt bàn vẫn không hề nhúc nhích, khiến người ta nghi ngờ ngay sau đó hắn có làm ra chuyện gì điên cuồng hay không, Jonathan vội vàng giữ chặt Feston, “Sếp! Anh bình tĩnh một chút đi!”
“Tôi rất bình tĩnh.” Feston thu hồi bàn tay vừa đập xuống bàn.
Cả đêm hắn không ngủ, nhưng suy nghĩ vẫn rất rõ ràng, “Jonathan, thay tôi tiếp tục chú ý hướng đi của các băng nhóm, nếu có tình hình gì mới thì lập tức báo cho tôi biết, khi cần thì tôi sẽ đi tìm hình cảnh quốc tế để hỗ trợ, trên danh sách đề cập đến rất nhiều băng nhóm phạm pháp của quốc tế.”
“Nhưng em không hiểu, Ian rời đi thì có liên quan gì đến các băng nhóm đó?” Jonathan ngắm nghía thằng bé giống như hồn ma đứng sau lưng của Bob, “Còn thằng bé này là ai?”
“Chuyện đó không liên quan đến cậu, chỉ cần làm tốt chuyện mà tôi dặn dò là được.” Lắc đầu, Feston không muốn nhiều lời, trong ánh mắt của hắn có loại năng lượng chưa bao giờ biến mất, bây giờ vẫn tồn tại như cũ.
Đối với Nile, mặc kệ nó có nghe hay không, Feston dặn dò nó phải nghe lời của Bob, “Nghe đây, cha mẹ của cậu đều đã chết, nhưng cậu vẫn còn người thân, chờ tôi liên lạc với bọn họ thì sẽ có người đến tiếp nhận và chăm sóc cậu.”
Nile vẫn còn cầm chặt tấm ảnh của mẹ nó, qua một lúc lâu mới lặng lẽ gật đầu.
“Vẫn là câu nói kia, con nít không thích hợp ở tại chỗ này của tôi, nhưng mà tôi cũng biết hiện tại cậu không có tâm tư để chăm sóc cho nó.” Bế Nile lên đùi, Bob do dự một chút rồi dời đi ly rượu ở trước mặt, sau đó phất tay với Feston, “Cậu đi đi, tìm cậu ấy trở về, đừng để thằng nhóc đó làm ra chuyện gì ngu ngốc.”
“Tôi cũng hy vọng cậu ấy sẽ không.” Phong Triển Nặc là người thông minh, Feston hy vọng lần này người nọ vẫn là sát thủ U Linh xảo quyệt.
Jonathan không hiểu chuyện gì đang diễn ra, hắn không thể tiếp tục chịu đựng được nữa, khi Feston xoay người rời đi thì hắn liền giữ chặt đối phương, “Anh muốn em điều tra cái gì thì dù sao cũng phải nói cho em biết chuyện gì đang xảy ra đi chứ, sếp! Ian làm cho anh bị đình chỉ công tác, bọn em cũng chẳng nói gì, anh tưởng là chuyện của hai người không quan hệ đến những người khác hay sao, sau khi hy sinh cả đội của chúng ta thì nó thật sự có liên quan đến tất cả bọn em!”
Feston xoay người, Jonathan đối diện với khuôn mặt lạnh lùng này, hắn chậm rãi hít vào một hơi, “Sau khi trả giá bằng cả đội của chúng ta thì bọn em cũng phải biết rốt cục đổi lại là cái gì cơ chứ?”
Bob không nói một tiếng nào mà chỉ bàng quan ngồi nhìn, Feston dường như đang cân nhắc, sau đó lên tiếng, “Đây không phải là trao đổi, cho dù dùng cả đội của chúng ta để trao đổi thì cũng không thể đổi được cậu ấy, tôi rất xin lỗi vì đã tạo thành ảnh hưởng đối với các cậu, cho nên lần này tôi không muốn liên lụy bất kỳ ai, cậu hiểu hay không, Jonathan.”
“Em không hiểu.” Jonathan lắc đầu, “Em không hiểu tình cảm của các anh, cũng không hiểu rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nhưng em biết em và Hase đều muốn giúp đỡ, còn có Clyde, Ropol, Mike, chúng ta là một đội! Trong khi làm việc anh đã dạy bọn em rất nhiều điều, anh là một người sếp rất xứng đáng, ít nhất trước khi gặp được cái tên kia…”
Hắn bổ sung thêm một câu, Feston không phủ nhận, “Là do tôi mà tạo thành tình trạng hiện tại của đội chúng ta, tôi thừa nhận điều đó.”
“Cho nên nếu đã như vậy thì dù sao anh cũng phải làm cho sự hy sinh của chúng ta có giá trị một chút, nói cách khác hết thảy đều không phải uổng phí! Em không biết yêu lầm một người sẽ khổ sở như thế nào nhưng em biết tất cả mọi người đều hy vọng anh có được điều mà anh muốn.” fynnz.wordpress.com
Khi Jonathan vừa dứt lời thì Feston liền nhìn thấy có người đi đến, Hase đẩy cửa ra, “Sếp, em bỏ chuyện đang làm dang dở để đến đây.”
“Cả em nữa.” Sau Hase là Ropol, hắn đẩy cặp kính ở trên sóng mũi, “Em vừa nhìn thấy Clyde.”
Clyde vừa vào cửa thì liền lên tiếng, “Sếp đã cứu mạng của em, lén giúp đỡ anh một chút thì cũng chẳng tính là gì.” Phía sau lưng Clyde còn có các thành viên khác đang lần lượt đi vào.
“….Tôi nhất định phải gọi điện để thông báo cho mọi người, nơi này không phải căn cứ của FBI mà là địa bàn của tôi.” Thì thào tự nói, Bob nhìn chằm chằm ra trước cửa, lẩm nhẩm số người đang đi vào, càng lúc càng cau chặt mày, “Cậu tính đem cả đội của mình kéo đến nơi này hả?”
“Là cậu thông báo à?” Feston chỉ báo cho mỗi một mình Jonathan.
Bị Feston dùng ánh mắt này khiến cho Jonathan không dám phủ nhận, “Em biết anh cần hỗ trợ.”
Một đám người đứng đầy đại sảnh của khách sạn, tựa như trước kia, cùng đợi cấp trên của bọn họ ra lệnh.
Bọn họ từng oán thầm, từng phản đối, nhưng hiện tại đều ở trong này, nhìn cấp dưới trước kia của mình, Feston không còn lời nào để nói.
“Cá mập Shark có một người thủ thư bảo quản danh sách giao dịch của hắn, tất cả những người có giao dịch với hắn đều bị ghi lại trên danh sách, có lẽ trong đó còn ghi chi tiết của các cuộc giao dịch, mục tiêu sẽ tiếp cận người thủ thư để có được danh sách.”
Hắn nhìn bọn họ, “Thủ thư đang ở trong thành phố, sau khi nhận được tin tức thì đã bỏ trốn, nhưng có rất nhiều người đang tìm hắn, tin tức về danh sách đã bị lộ, các băng nhóm không muốn để nó rơi vào tay của cảnh sát, trong khi các tổ chức khác muốn giành lấy quyền lợi cũng sẽ có hành động, nhiệm vụ của các cậu là chú ý chặt chẽ hướng đi của các băng nhóm, trước hết chúng ta phải tìm được người thủ thư, ngăn cản mục tiêu đắc thủ.”
Ánh mắt lạnh thấu xương, ngắn gọn rõ ràng, hắn nói đến mục tiêu cũng giống như trước kia, nhưng tình cảnh hiện tại lại hoàn toàn khác. Mục tiêu chính là sát thủ U Linh.
Quan sát động thái của các băng nhóm tổ chức để xác định là ai cầm quyển danh sách kia thì có thể tìm được Ian Noy.
Mọi người tỏ vẻ hiểu rõ, sau đó đều tự phân công hành động, khi tản ra thì Jonathan liền nghĩ đến trước kia, “Tuy rằng chẳng có gì thay đổi nhưng tôi cảm thấy chúng ta đã trở lại, trở lại đội đặc nhiệm của chúng ta.”
Cây viết xoay một vòng trên tay của Hase, sau đó lại được gắn vào túi áo, trên quyển sổ của hắn đã tràn ngập danh sách của các băng nhóm tổ chức cần phải điều tra, “Sếp vẫn là sếp, anh ấy không thay đổi, trong tình huống như vậy mà vẫn rất bình tĩnh.”
Suy sút đến mức trở thành người trông cửa cho FBI, trong tay của Bob còn bế Nile, hắn nở nụ cười, “Đó là vì cậu ấy còn có hy vọng, nhưng tôi không biết nếu Ian không trở về hoặc sếp của các cậu không thể tìm được cậu ấy để ngăn cản thì kết quả sẽ như thế nào.”
Giọng của Bob xen vào, cũng nói ra sự lo lắng của bọn họ, ở phía xa, bóng dáng của Feston vẫn cao lớn thẳng tắp như trước, nhưng bước chân lại không thể tránh khỏi có một chút hỗn loạn, đó là vì hắn đang cố gắng áp chế cảm xúc mãnh liệt trong lòng.
Hắn vẫn là hắn, khi gặp chuyện vẫn trấn tĩnh quyết đoán, là sếp của bọn họ, nhưng không ai có thể xác định nếu kết cục không như bọn họ mong muốn thì Feston còn có thể là Feston hiện tại hay không.
Vào đông, đầu đường ở Chicago rất lạnh, người đi đường đều bước nhanh, có một người mặc áo khoác rộng thùng thình, mang theo bao tay màu đen, đầu đội mũ, đi giữa đám đông, không hề có điểm gì nổi bật,
Mọi người ở lối đi bộ đều đang chờ đợi đèn đường, cô nhân viên văn phòng đứng bên cạnh người đàn ông này đang lấy gương ra để sửa lại mái tóc, trong lúc vô ý thì nhìn thấy khuôn mặt dưới vành nón của người nọ, không khỏi thầm kêu một tiếng may mắn.
Người đàn ông phát hiện ánh mắt quan sát của cô ta, hắn quay sang mỉm cười, khi nhìn thấy đèn đường thay đổi thì lại tiếp tục đi về phía trước, cô nhân viên văn phòng đứng tại chỗ, vì nụ cười mê người kia mà tim của cô ta đang đập thình thịch. fynnz810
Người nọ đút hai tay vào túi áo khoác, dáng đi rất ung dung, khi hắn trải qua bên cạnh một người thì chỉ sau vài giây bỗng nhiên trên lối đi bộ có người ngã xuống.
“A….a…..” Có một người đeo mắt kính cầm bìa hồ sơ đang ngã xuống giữa đường, hai tay ôm lấy cổ họng, toàn thân run rẩy, “Cứu….cứu tôi với….” Hai mắt trừng lớn, cầu cứu người qua đường.
Mọi người ở xung quanh đều tản ra, có người gọi điện thoại báo cảnh sát, có người kêu xe cấp cứu, còn có người vội vàng đi làm nên không thể dừng chân, trong hỗn loạn rốt cục có người đứng ra, “Tránh ra đi, tôi là bác sĩ!”
Hắn cởi áo khoác rồi cuộn lại, sau đó nâng đầu của nạn nhân lên rồi nhét áo khoác xuống dưới cổ, cô nhân viên văn phòng phát hiện đây là người đàn ông vừa lộ ra nụ cười mê người với cô ấy, hắn đang cấp cứu cho nạn nhân.
“Cứu….tôi….” Trái tim kinh hoàng, không thể hô hấp, người ở phía trên cầm lấy ống tay áo của hắn, “Cứu tôi….tôi không thể….”
“Henry Quint, bốn mươi lăm tuổi, ly thân với vợ, không có con, là luật sư riêng của Macro Ventress, chịu trách nhiệm hết thảy mọi vấn đề pháp lý của Macro, bao gồm cả việc làm sao để các cuộc giao dịch trở nên hợp pháp.” Phong Triển Nặc cúi đầu, đôi mắt màu xanh thẳm xuất hiện ngay trước mặt của Henry Quint.
Hắn lập tức nhận ra có gì đó không đúng, “Anh….anh….” Không phải là bác sĩ! Hắn cố gắng trừng lớn mắt!
“Sợ à, tôi biết hết thảy, nhưng ông không cần biết tôi là ai, ông chỉ cần biết ông còn có thể sống được ba phút, tôi đã tiêm thuốc vào cho ông, chỉ trong vòng năm phút sẽ phát độc, ông đã lãng phí hai phút để kêu cứu mạng.” Sờ soạng túi quần của Henry, Phong Triển Nặc kiểm tra, nói một cách bình thản.
Thuốc độc? Henry càng thêm run rẩy, những người xung quanh xem náo nhiệt không nghe thấy những gì bọn họ đang nói, nhưng Henry thì nghe được, hắn bị tiêm thuốc độc, người này….người này vừa rồi đi ở sau lưng hắn!
Trong mắt của Henry tràn ngập sự sợ hãi, Phong Triển Nặc cảm thấy hài lòng, hắn cúi đầu thì thầm tựa như một người bạn thân, “Hiện tại chỉ còn lại hai phút, nói cho tôi biết danh sách để ở chỗ nào? Nó không ở trong nhà của ông, cũng không ở trên người của ông.”
Henry cảm giác được sự lạnh lẽo của tử vong ở trong mắt của đối phương, “Không…tôi không muốn chết….cứu….”
“Muốn tôi cứu ông thì ông phải giao ra danh sách, như vậy mới có thành ý, nói cho tôi biết nó ở nơi nào, Henry Quint, nhớ kỹ là ông không còn bao nhiêu thời gian nữa.” Giọng điệu dần dần trở nên lạnh lẽo, giống như tiếng chuông tang báo hiệu cái chết, Henry giống con cá rời khỏi nước, cố gắng há mồm mà thở.
Hắn vẫn chưa muốn chết, “Ở…ở trong tủ giữ đồ….” Bàn tay run rẩy hướng lên cổ, Phong Triển Nặc lấy ra sợi dây chuyền ở trong áo của Henry, phía trên có một chiếc chìa khóa.
“Tủ giữ đồ nào?” Phong Triển Nặc hỏi tiếp.
“….Trước tiên….cứu…” Trong cổ họng phát ra tiếng vù vù, Henry nắm chặt lấy tay của Phong Triển Nặc.
“Cò kè mặc cả nữa à?” Phong Triển Nặc ung dung cất chìa khóa vào túi, “Nên biết rằng cho dù ông không trả lời thì tôi vẫn có thể tìm được nó, có phải ở siêu thị hay không? Hay là ở nhà gà….được rồi, xem ra là nhà ga.”
Theo phản ứng của Henry thì có thể đoán ra được đáp án, hắn đứng dậy, xe cấp cứu đến, nhân viên cấp cứu nâng Henry Quint lên xe, người nọ cố gắng vươn tay về phía người đàn ông mặc áo khoác đen, mọi người không biết ông ta muốn làm gì.
“Không cần cám ơn tôi, thật xin lỗi vì đã không giúp được gì.” Hắn thành khẩn tỏ vẻ tiếc nuối rồi nói với nhân viên cấp cứu, “Ông ấy chắc không qua khỏi, có lẽ là bị bệnh tim.”
Năm phút đồng hồ sắp đến. Tí tách, tí tách, tí tách….Hắn vẫy tay với nạn nhân trên xe cấp cứu.
Nụ cười quỷ dị giống như tử thần càng lúc càng cách xa Henry Quint, hắn dần dần mất đi ý thức, xe cấp cứu nhanh chóng rời đi, nhưng đồng thời có vài chiếc xe phóng đến rồi dừng lại ở xung quanh, phát ra tiếng phanh xe chói tai.
“FBI đây….Mọi người rời khỏi hiện trường ngay lập tức!” Jonathan từ trong xe nhảy ra, sơ tán đám đông, những chiếc xe bị ngăn cản ở xung quanh đang ấn kèn liên tục.
Nụ cười của Phong Triển Nặc lập tức biến mất, hắn xoay người bước đi thì bỗng nhiên có một giọng nói ngăn cản hắn, “Cậu đứng lại cho tôi!”
Feston ở ngay sau lưng hắn, bước chân bất chợt dừng lại, hắn chậm rãi quay đầu.
………..
P/S: Lần này giống mèo vờn chuột rồi nè, đúng tinh thần của truyện, cảnh sát và sát thủ :>