“Tùy cậu, cậu là bạn của Ian, tôi sẽ không lập tức đuổi cậu chạy lấy người đâu.” Là ông chủ của căn nhà này, Feston coi như rất lịch sự, chẳng qua bộ dáng của hắn có vẻ không tùy ý giống như hắn đã nói.
“Tôi sẽ nhanh chóng dẫn Nile rời đi.” Glen lộ ra bộ dáng cân nhắc một cách nghiêm túc, “Trước lúc đó tôi có thể yêu cầu một điều hay không?”
“Hy vọng hai người có thể chú ý một chút được không, Nile vẫn còn nhỏ, phòng của hai người tốt nhất nên trang bị tường cách âm.” Là một người cha, Glen có quyền đưa ra yêu cầu như vậy, “Tôi không muốn nó bị ảnh hưởng xấu.”
Nửa đêm tỉnh giấc phát hiện con của mình trợn tròn mắt nhìn mình, mà kế bên phòng lại truyền đến tiếng rên rỉ đầy nam tính thì cũng biết tình cảnh kia ngượng ngùng như thế nào, Glen thật sự không thể không yêu cầu như vậy.
Phong Triển Nặc nhướng mày, Feston chỉ gật đầu, “Chúng tôi sẽ chú ý.”
“Đây là một loại trao đổi, không dơ bẩn cũng không có gì là sai” Giọng nói non nớt bỗng nhiên vang lên ngay lúc này, đột ngột xen vào một câu, hiển nhiên trí nhớ của Nile rất tốt, nó nhớ rõ ràng từng câu từng chữ của Feston.
Glen hoàn toàn giật mình, Nile cũng ít khi nói chuyện với hắn, nhưng càng giật mình hơn khi Nile nhảy xuống khỏi đùi của hắn, bỗng nhiên đi về phía Phong Triển Nặc rồi giữ chặt góc áo của đối phương, làm cho Phong Triển Nặc phải cúi đầu.
Khi Phong Triển Nặc nghĩ rằng nó muốn nói cái gì đó thì một đôi môi mềm mại nho nhỏ lại chu lên.
Ngay trước khi đụng đến mục tiêu thì nó lại bị Feston duỗi tay nhấc lên không trung, nghiêm túc cảnh cáo một trận, “Nhóc con, cậu ấy là của tôi.”
“Cũng là mấy người dạy hư nó!” Glen không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy, vội vàng bế Nile trở về, thật vất vả cha con mới đoàn tụ, hắn cũng không muốn con của hắn đi trên con đường không có lối về.
“Đừng quá khẩn trương, tôi nghĩ là nó chỉ muốn xin lỗi mà thôi, bởi vì lần trước nó tính cắn chết tôi, hiện tại xem như bồi thường đi.” Phong Triển Nặc sờ cằm suy nghĩ, tư duy của con nít kỳ thật rất khó hiểu.
Glen mặc kệ lý do gì, hắn khẩn trương đem Nile đẩy vào trong phòng rồi mới quay ra nói với bọn họ, “Chúng tôi sẽ nhanh chóng chuyển đi.”
Nếu không phải ở chỗ của Bob không đủ an toàn, có nhiều người với lai lịch mờ ám liên tục ra vào thì Glen đã sớm rời khỏi nơi này, đương nhiên nghĩ đến chuyện FBI vẫn đang điều tra vụ bạo loạn ở trong tù thì hắn cần phải tránh nạn. Chỗ của Feston lại là nơi thích hợp nhất, may mắn nơi này đủ rộng, ba người lớn một đứa nhỏ, bốn người sống cùng một mái nhà, chậm rãi đợi tình hình trôi qua. fynnz.wordpress.com
Bên Anh cũng từng nhờ đại sứ Ed liên lạc với Feston để hỏi về chuyện của Nile, Feston báo lại quyết định của Glen cho bọn họ biết.
Không thể tìm về con gái cưng, bên kia lúc đầu có thái độ rất ác liệt, nhưng có thêm một đứa cháu ngoại thì có lẽ trong lòng cũng được bồi thường, người già thường mềm lòng đối với trẻ con, biết được người cứu cháu ngoại của ông ấy là một người đặc biệt, vì vậy cũng mở một con mắt nhắm một con mắt làm ngơ chuyện giả mạo quý tộc, có thể ông ấy đã âm thầm làm cái gì đó cho nên bên Anh không còn ai đến gây phiền phức.
Nam tước U Linh danh chính ngôn thuận trở thành một u linh, chỉ cần hắn không xuất hiện công khai, không làm ra chuyện gì khác người thì chiếc ghế quý tộc Anh vẫn sẽ được duy trì ảo, mọi người ngầm hiểu nhưng không nói ra.
Từ điểm đó có thể đoán được ông ngoại của Nile ở trong giới chính trị của Anh không chỉ như Owen Ed đã nói là một nhân vật cấp cao, mà phải là một nhân vật cấp cao rất quan trọng mới đúng.
Sau này Glen dẫn Nile đi Anh sẽ như thế nào thì không ai biết trước, nhưng có thể khẳng định là bọn họ sẽ bắt đầu cuộc sống một lần nữa, mà ở đây, Chicago, dường như phiền phức của Phong Triển Nặc chỉ mới bắt đầu.
“Đã hơn một tháng.” Nghỉ ngơi không ít ngày, hôm nay Phong Triển Nặc rốt cục không thể chịu đựng được nữa, hắn bắt đầu ở trên giường khôi phục việc tập thể hình quen thuộc của hắn, nhưng khi dùng lực quá độ thì sau lưng của hắn sẽ hơi nhói đau, dường như vết thương vẫn chưa hoàn toàn khép miệng.
“Căn cứ kinh nghiệm của tôi thì đáng lý không lâu như vậy.” Nâng lên tạ tay, mồ hôi từ trên cánh tay của hắn nhiễu xuống, hắn hơi cau mày.
“Tâm tình không tốt à?” Feston nhìn ra, “Cậu phải kiên nhẫn một chút, nên biết là thiếu chút nữa cậu đã chết, chẳng lẽ cậu còn trông cậy sẽ khỏi hẳn chỉ trong vài ngày hay sao?”
Nhắc đến chuyện này thì giọng điệu của Feston sẽ không tốt, Phong Triển Nặc ném cục tạ xuống dưới giường, “Không phải vài ngày mà đã là một tháng. Anh hy vọng tôi có phản ứng gì, chân vừa giẫm xuống sàn thì sau lưng liền đau.”
Hắn rút ra một điếu thuốc, châm lửa rồi hút một hơi, làn khói mỏng manh vây quanh khuôn mặt có một chút tối tăm, ở trước mặt Glen thì hắn vẫn thản nhiên như không có gì, nhưng đối mặt với Feston thì hắn hoàn toàn không có tâm tư để che giấu.
“Cậu làm tốt lắm, sẽ ổn thôi.” Ném cho Phong Triển Nặc một cái khăn để lau mồ hôi, Feston rút lấy điếu thuốc của đối phương, “Nếu muốn mau lành thì ít xằng bậy dùm tôi một chút, chuyện đêm qua tôi còn chưa tính sổ với cậu đó.”
“Chuyện gì?” Nheo mắt nở nụ cười vừa mê người vừa thật xảo quyệt, Feston nhịn không được mà áp môi lên rồi đè Phong Triển Nặc xuống giường, “Tối hôm qua cho cậu ở trên thỏa thích, hôm nay còn oán trách vết thương vẫn chưa lành? Triển Nặc, cậu cẩn thận dùm tôi một chút….”
Feston ghé vào lỗ tai của Phong Triển Nặc rồi khẽ cắn một cách nguy hiểm, “Cậu còn dám xằng bậy một lần nữa thì tôi sẽ cột cậu vào giường, làm cho đến khi cậu phải cầu xin tha thứ thì mới thôi.” Tối hôm qua là Phong Triển Nặc không khống chế được, thật sự không nhịn xuống được, vì vậy mới đẩy ngã Feston xuống giường, bận tâm đến việc hắn vẫn chưa hoàn toàn lành lặn cho nên Feston cũng không thể cứng rắn phản đối, chỉ có thể để hắn xằng bậy, Phong Triển Nặc cảm thấy rất thoải mái, cười như thể một con mèo trộm cá thành công. fynnz810
“Như vậy có muốn thử xem hay không?” Nhếch môi, hắn nhướng mắt quả thật giống như đang khiêu khích.
“Cái tên này!” Feston dùng sức vỗ một cái mạnh lên mông của Phong Triển Nặc.
Nếu không bận tâm đến thân thể của Phong Triển Nặc thì hắn sẽ không kiên nhẫn như vậy, một tháng vẫn chưa lành lặn vết thương, quả thật là quá lâu, mấy ngày nay hắn đều không có hành động thân mật gì, đương nhiên cũng vì nguyên nhân này mà tối hôm qua Phong Triển Nặc hoàn toàn bùng nổ.
Từng mỗi ngày phải tập luyện thể hình, bảo trì cảnh giác, tinh lực tràn đầy, nay bị tù túng trong phòng, thỉnh thoảng mới đi tản bộ, bởi vì như vậy mới có lợi cho thân thể của hắn, chết tiệt, cái này mà là tĩnh dưỡng hay sao!
“Gần đây không có chuyện gì, anh không cảm thấy nhàm chán à?” Hắn giống như đang hy vọng có người tiến vào gây chuyện thì mới cảm thấy vui vẻ, như vậy hắn mới có lý do thả lỏng hoạt động một chút.
“Chỉ cần trông giữ cậu là tôi cũng đủ bận rồi.” Không có thời gian để cảm thấy nhàm chán, Feston trả lời một cách tức giận, cau mày vạch áo của Phong Triển Nặc ra, nhẹ nhàng xoa bóp sau lưng cho đối phương, “Vết thương đã sớm khép lại, nhưng cậu còn cảm thấy đau có lẽ là có liên quan đến thần kinh, cậu tốt nhất là làm một cuộc kiểm tra toàn diện.”
“Có vẻ anh hơi khẩn trương.” Vừa rồi còn oán trách, hiện tại lại giống như vết thương không ở trên người của mình, Phong Triển Nặc thản nhiên kéo áo xuống.
“Nếu ở trên người của tôi thì cậu có khẩn trươn g như vậyhay không?” Feston hỏi ngược lại, Phong Triển Nặc nhất thời không thể phản đối, “Chỉ sợ kiểm tra cũng không được gì, rõ ràng là nó đã khỏi rồi mà.”
“Chưa hẳn, lần này đổi bệnh viện, tìm một bác sĩ tốt nhất.” Feston tỏ ra kiên nhẫn hơn Phong Triển Nặc, hắn cúi xuống hôn lên má của đối phương một cái, “Hôm nay muốn ăn gì?”
Trong khoảng thời gian này Feston kỳ thật bề bộn nhiều việc, hắn đang dần dần bắt tay vào những việc vẫn chưa làm xong rồi giao cho Jonathan, nhưng lại phải lặng lẽ mà làm, để tránh cho đám lính của mình phản ứng kịch liệt, trước khi chính thức rời đi thì hắn cũng tính mượn lực của FBI để điều tra một ít manh mối cá nhân mà hắn muốn biết, Phong Triển Nặc thường xuyên nhìn thấy hắn đem một đống tư liệu về nhà.
Ngoại trừ bữa trưa kêu pizza mang đến nhà thì trước bữa tối Feston sẽ quay về, cứ đến lúc này thì Nile và Glen sẽ xuất hiện đặc biệt đúng giờ, Stephanie đã bắt tay vào việc chuẩn bị thân phận mới cho bọn họ, chỉ cần hoàn thành thì bọn họ có thể rời khỏi Mỹ.
“Anh thích cái gì thì làm cái đó đi, anh cũng biết là tôi dễ ăn mà.” Trước kia hắn ở một mình cũng rất tùy tiện, hắn sẽ lo lắng đến dinh dưỡng của mình nhưng chỉ làm những món đơn giản, không giống Feston thích học làm những món phức tạp.
Không khí trên bàn ăn vẫn có một chút kỳ dị, có lẽ là vì Glen vẫn chưa thể quen với việc nhìn thấy một tên sát thủ và một ngài cảnh sát nghiêm túc thảo luận ngày mai sẽ ăn cái gì.
“Tôi có thể nói một câu hay không? Nếu không phải tôi tận mắt nhìn thấy thì tôi thật sự không dám tin tưởng người ngồi trước mặt tôi là cậu.” Tuy rằng nhìn rất nhiều lần nhưng Glen vẫn nhịn không được mà nói như thế, hắn nhanh chóng bị Phong Triển Nặc phản pháo, “Nếu không phải tôi tận mắt nhìn thấy thì tôi cũng không dám tin cậu cũng sẽ có con trai.”
Nile im lặng nghiêm túc dùng bữa, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn người lớn nói chuyện với nhau, Feston dường như đang suy nghĩ cái gì đó, không gia nhập cuộc đối thoại của bọn họ, Phong Triển Nặc đưa cho hắn món khoai tây nghiền, “Anh có chuyện gì muốn nói với tôi à?”
Feston buông dao nĩa xuống, “Ngày mai tôi sẽ mời bác sĩ riêng đến nhà khám cho cậu, sau khi hỏi thăm bệnh tình thì ông ấy đoán…”
Hắn không nói hết, Phong Triển Nặc bảo hắn nói tiếp, “Đoán cái gì?”
“Cũng có thể là vì nguyên nhân tâm lý.” Khi Feston trả lời thì lại nhìn Glen, sau đó ánh mắt chuyển sang Nile, không cần hắn nói rõ thì bọn họ đều biết hắn đang ám chỉ cái gì.
Quá khứ không thoải mái sẽ dễ dàng tạo thành ảnh hưởng đối với nhân cách, Nile chính là ví dụ tốt nhất.
“Bị tổn thương tâm lý?” Phong Triển Nặc muốn cười, “Làm gì có, tôi chỉ bị người ta đâm một nhát, chẳng khác gì với những vết thương to nhỏ trước kia mà tôi đã dính phải.”
“Tôi cũng cho rằng cậu không yếu đuối như vậy.” Feston dường như cũng không tin tưởng lời của bác sĩ, đây chỉ là suy đoán mà thôi, “Tôi tin cậu sẽ ổn, chẳng qua phải chờ bác sĩ chẩn đoán đã.”
Trong chuyện này thái độ của Feston rất kiên quyết, nghiêm cẩn tựa như đang tra án, trừ phi có căn cứ chính xác, nếu không tất cả chỉ là suy đoán, hắn sẽ không đưa ra kết luận cuối cùng.
Glen có loại cảm giác như vậy, chỉ có thể âm thầm líu lưỡi, không phát biểu ý kiến gì.
Ngày hôm sau bác sĩ đến đúng giờ, sau khi khám bệnh, vì mục đích an toàn ông ấy bảo Phong Triển Nặc đến phòng khám tư của mình để xét nghiệm, sẽ nhanh chóng có kết quả.
Phong Triển Nặc ở bên ngoài chờ kết quả, xuất phát từ tình hữu nghị mà Glen dắt theo Nile đi cùng, dọc đường đi Nile uống nước ngọt mà cha của nó mua cho, vì vậy muốn đi nhà vệ sinh, Glen dẫn nó đi, trên đường quay lại thì trải qua văn phòng của bác sĩ.
“….Đừng nói kết quả này cho cậu ấy biết, cứ dựa theo những gì chúng ta đã nói, nhớ kỹ chưa?” Giọng nói của Feston rõ ràng truyền đến từ bên trong.
………..
P/S: ui cái màn Nile chu mỏ muốn hôn Nặc thật là bá đạo =)) =)). Cũng may Phê kịp thời ngăn cản tình địch nguy hiểm này.
Hôm nay 1 chương à, chỉ vì ta thấy để 2 chương sau đi cùng với nhau sẽ hay hơn o_o, vì nó giải quyết vấn đề trong 2 chương. Sẵn tiện cho ta nghỉ ngơi 1 bữa, edit 1 chương thôi, vì đang sụt sịt lỗ mũi.