*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Thành Đô bao trùm sương khói, lúc này là độ mùa xuân hoa điểm xuyến từng nhóm trùng trùng, Mảnh Phong
bước đi trong gió mơn mởn, rào rạc xoa lên đôi má mĩ nhân ửng đỏ như trái đào, từng cánh hoa rơi liên tục tạo thành vũ điệu của nàng vũ nữ, hương thơm ngan ngát sực lên mũi quý phi, chỉ cần có làn gió nhẹ thoảng qua cũng đủ khiến từng cánh hoa man mác rơi rụng xuống dòng nước đang rì rầm chảy , toàn bộ không gian như được bao trùm bởi muôn vàn ngọn núi đá vôi cứng nhắc, từng giọt sương khi gặp nắng nhẹ chưa chi đã vội vàng mà bung nở, long lanh, rơi nghiêng xuống đất. Thời tiết tuy mát mẻ nhưng lại thật khô khốc...
Không biết các vị còn nhớ xuất thân của Mảnh Phong quý phi hay không? Nàng vốn được Xuyến Chi cứu, nuôi dạy trong rừng, chẳng rõ từ một chuyến đi săn thần kỳ nào, đã cho người gặp được hoàng thượng nữa. Vốn xuất thân không phải người làm quan, một bước lên ngôi quý phi đã khiến nhiều người bất ngờ, chắc hẳn mĩ nhân này phải cho bệ hạ thật nhiều rung cảm. Trong con mắt của Diệp Thần thì Mảnh Phong vừa kì lạ, lại vừa thú vị, hắn vốn chẳng đam mê nhan sắc, nhưng trót cho nàng một chức vụ cao quý như thế này thì chắc Phong quý phi phải cho người một cảm giác thật sự xứng đáng. Chỉ sau hoàng hậu thì người chính là phi tử mà hoàng thượng còn vương chút cảm tình.
" Mùi rượu ngâm được chôn dưới gốc đào ?" Quý phi dạo quanh rừng đào vội ngửi thấy một tuyệt sắc mĩ vị nào đó.
Cầm bình rượu mới được đào dưới gốc cây, nàng nhẹ nhàng mà cầm lên, dốc ngược đầu bình, nghiêng đầu sang một bên, dựa vào thân đào, có mấy cành hoa đang bay lả tả, làm sợi tóc mai quý phi cũng bay theo chiều gió cuốn, cảnh tượng này làm ta lại nhớ đến Thanh Trì Thanh Miên ái phi vào đêm trăng đẹp năm đó. Nhưng có lẽ khác nhau vào hoàn cảnh.
Thưởng rượu được một lúc, Mảnh Phong thật mình choáng váng, cô vốn chẳng phải người kinh thành, không được giáo dục một cách đầy nghiêm khắc và chỉnh chu nên cách hành xử cũng chẳng khác gì một phàm nhân tục tĩu cả, uống rượu thưởng một chút, nhâm nhi một chút cho tê tê đầu lưỡi, nếu uống quá nhiều, sẽ không những phản tác dụng mà còn gây say xỉn, mất kiểm soát, cũng may Mảnh Phong cũng không có sức trụ để uống hết, nên chỉ vơi đi được đôi nửa.
Bất chợt, hoàng thượng mới vừa lành lặn vết thương, chẳng hiểu sao người lại vô tình dạo quanh vườn đào một mình như thế, có lẽ đây là chỗ mà bệ hạ hay an thần, cần sự tâm tĩnh, để luyện kiếm. Tiếng chân người chầm chậm đi đến nơi quý phi đang nghỉ. Tiếng chân đó khiến Mảnh Phong chợt tỉnh giấc mộng.
Nàng bước ra, chập chững, choạng vạng vì uống quá nhiều rượu, khuôn mặt đỏ ửng cả lên, trên tay vẫn cầm bình rượu lắc lắc.
-Thần thiếp bái kiến... Chưa kịp nói hết câu, người đã va phải người hoàng thượng và ngã xuống, cũng may được bệ hạ kịp thời đỡ lấy, coi như quý phi mạng lớn. Nàng nằm yên gọn trên cánh tay người và bất tỉnh.
Diệp Thần chứng kiến cảnh đấy, mùi rượu từ người quý phi phát ra nồng nặc, người cũng chẳng cảm nhận được gì, chỉ thấy có đôi nét đáng yêu thì phải, mỉm cười một lúc.
Hoàng hậu là người đầu tiên nói cái gì tại hạ cũng tin tưởng, quá danh bất hư truyền.
-Bệ hạ -ai cũng có thể rung động được mà.
Nam nhân là thế đấy, họ yêu đương một cách tùy tiện, Hoàng thượng ngoài quý phi và hoàng hậu, người rung động thêm ngàn trăm mĩ nhân trần thế khác, chẳng ai cấm đoán, nhưng tại hạ tin vẫn còn chất chứa một số người nghĩ rằng, việc Tranh Tịch yêu Thanh Vấn rồi, thế mà khi phu quân chết đi vẫn còn đem tương tư một kẻ khác thì quả là không thể chấp nhận được? Một người nữ tử không đứng đắn, chẳng ra gì ư?
Khi dứt lòng mà chia ly một mối tình bằng cả sự luyến tiếc, xót thương nhất, người ta đã phải học cách chấp nhận rồi, làm sao bắt mĩ nhân phải thương xót cho một kẻ đã khuất dù nó có là phu quân của mình cả đời được? Ở góa trọn một kiếp khi hoàng hậu còn chưa đến 25 tuổi? Buồn, bi, uất một tháng, cùng lắm thì một năm sao bắt người ta phải đau đớn trọn cả một đời còn dài đằng đẵng?
Nhưng cao nhân yên tâm, có những chuyện tưởng chừng như không thể xảy ra thế mà cũng nỡ xảy ra đấy, Hoàng hậu là một người trọng lời hứa, cũng là một mĩ nhân trải qua những xô bồ gì sẽ khắc cốt ghi tâm đến tận xương tủy, theo tại hạ thấy Tranh Tịch sẽ không giống lụy tình như Thủy Trân công chúa, mà sẽ còn làm nhiều thứ khiến thiên hạ phải ghi nhớ suốt quãng đời còn lại, khi nghĩ đến thì chỉ biết chết đứng, thi nhau chạy trốn sự thật.
Không biết các vị cao nhân còn nhớ không? Trong ngày Thanh Vấn ra đi, hoàng hậu có nằm cạnh, trong giây phút hấp hối từng hồn thở, tiên hoàng thượng đã nói rằng:
-Trả thù giúp trẫm.
Các vị có thể quên, nhưng nương nương thì không bao giờ, đừng chỉ nghĩ rằng, người đang say đắm trong tình mà quên đi thế sự quốc gia, kịch Thành Đô còn dài lắm, mong các vị tiên sinh đủ kiên nhẫn để nhận lấy.
Chả là, nhân dịp hoàng thượng mới hồi phục, bàn tiệc năm nay sẽ không tổ chức ở trong cung nữa, mà địa điểm sẽ là Cảnh Địa Thiên, khi nhắc đến Cảnh Địa Thiên, lại nhớ đến Đường Mặc, Tổng Tư, nếu soi xét với thế trận ngày hôm qua Diệp Vấn đại vương bày ra thì đây Cảnh Địa Thiên là vô cùng hợp lý. Để xem hôm nay Đường Mặc tiên sinh của dân chúng sẽ diễn như thế nào, tại hạ cũng thật mong mỏi từng khắc...
Hôm nay Hoàng hậu khoác y phục màu xanh lục pha hồng,mang thêm chiếc ô nhỏ vì dạo này Thành Đô thời tiết không chiều lòng người, nàng thanh nhã rất giống những bông hoa lê mới chín ngoài trời tinh khiết ảm đạm.
Trên mái tóc mềm như mây kia được cài một chiếc trâm màu đỏ in họa tiết đóa sen xanh mà người ưa thích.
Hôm nay nương nương sẽ đi cùng xe với hoàng thượng.
Mới thấy A Giang bước ra Hoa công công đã chạy đến nhởn nhơ:
-Chào A Giang cô nương, chúng ta lại gặp lại.
-"Kính chào Hoa công công" Mặt cô không được vui vẻ cho lắm.
-Dù gì chúng ta cũng quen biết trong cung bao nhiêu năm nay, không biết cô thấy ta thế nào? Đúng là khi công công ở gần bệ hạ quá lâu, thì liêm sỉ của hắn cũng như một hạt cát dễ vị vùn sâu xuống lòng biển.
-"Ai nói ta quen ngươi? Nhảm nhí"
-Theo ta thấy thì ta rất tuấn tú,tao nhã, biết ăn nói, lạnh lùng bí hiểm, chẳng phải sao?
A Giang xử cho hắn một trận nhừ tử.
Một lúc sau, không thấy Hoàng hậu đâu cả.
-Rõ ràng nương nương đi cùng ta ra mà? A Giang hiếu kỳ đan xen lo lắng.
Phía xa xa ánh đèn lồng, bước ra từ chiếc cửa giấy, không phải là Tranh Tịch mà đã vội hóa Bất Nhiễm. Nàng đeo chiếc mặt nạ quen thuộc, y phục thì cũng thật đơn giản, vẫn mái tóc đó nhưng được buộc cao lên, nàng được trở thành chính mình rồi. Và đó cũng là ý của bệ hạ, vì người biết hôm nay Ma Tà Đạo cũng sẽ đến.
Cuối cùng thay vì chọn cách đối mặt trực diện, Diệp Thần lại tìm cách giấu diếm, nhưng tại hạ chỉ xin nhắc người một câu: Chẳng có bí mật nào được che giấu mãi mãi, nhưng chỉ vì nữ tử người yêu thương mà hoàng thượng buộc phải đi đến nước này, càng đi sâu, thì càng khó mà quay lại đường chính, nhưng trách sự hiếu kỳ của con người quá cao, cộng thêm ham muốn tức thời...
Chiếc xe ngựa lăn bánh trên đường mòn,đường đến Cảnh Địa Thiên cũng không hẳn là xa, nhưng phải đi qua một khu rừng đại ngàn, không quá nguy hiểm, nhưng buổi tối hôm đó ở Dương thị lại hiện về đầu Tranh Tịch một lần nữa, nàng có dự cảm không lành. Trăng đêm nay thật sáng.
-Không sao đâu, cùng lắm thì chết. Diệp Thần thừa hiểu nương nương đang nghĩ gì, và câu nói ấy khiến cho người lại càng suy nghĩ nhiều hơn nữa.
-Đúng là một tên điên. Nàng nghĩ bụng. Sống chết là chuyện ai nhắc đến cũng sợ, nhưng lại có một nam nhân coi thường nó như thế, thì thật đáng chú ý.
Khi bước đến cung chính thất của buổi lễ, điều ngạc nhiên lớn là so với ngày đầu tiên Mảnh Phong nhập cung biết điều bao nhiêu, thì giờ có lẽ nàng đã quay về bản chất thật của chính mình, một người quý phi từ rừng ra kinh thành mà không biết một chút phép tắc gì cả. Chẳng trách được Mảnh Phong, có lẽ nương nương này chưa từng trải nhiều, nên chưa được nếm mùi đời, mùi chết chóc.
Dĩ Thâm điện,
Không chờ các vị tông chủ bước vào,Mảnh Phong bước lên trước cả đoàn người phía sau , chọn chỗ ngồi cô ngồi vào chiếc bàn có in hình chiếc trâm cài đỏ thẫm xen vài nét màu đen họa bông hoa hồng sẫm thực ra chi tiết đó và chiếc trâm cài trên đầu cô là một cặp nhưng cô không nhận ra.
-"Chi tiết này quen quá, ngồi đâu cũng được mà ta sẽ ngồi đây. "
A Tinh ( nô tì của quý phi ) ở đằng sau thấy nương nương mình ngồi vào chỗ đó, cô vội chay lại, đám người phía sau chỉ chú ý duy nhất mình Mảnh Phong, nhất là Lăng Thị ( một khu vực bộ tộc nhỏ thuôc Cảnh Địa Thiên ).
Họ nhìn nàng với ánh mắt đa nghi thật ra cây trâm đó là một bùa hộ mệnh cho Lăng Thị đã bị đánh mất từ lâu. Lăng thị từ xa xưa đã sinh ra một nữ vương duy nhất cho tộc của mình, nhưng không hiểu vì lý do gì mà đứa trẻ khi mới lọt lòng mẹ đã biến mất một cách đột ngột, có quá nhiều điểm đáng lo ngại ở đây. Có một điều tại hạ nghĩ các vị chưa được biết, thật ra giữa Diệp Thần và Lăng thị luôn có một hiềm khích rất lớn. Liệu các tiên sinh còn nhớ ở Đêm Tàn Sát ấy, tại hạ đã kể rằng muội muội của hoàng thượng bị thảm sát vô tung tích, và người ra tay, chính là Lăng thị... Nhưng không có chứng cứ rõ ràng, nên hoàng thượng vốn chỉ biết ngắm nhìn bọn chúng khoe chân múa tay, không thể làm gì, nhưng nỗi thù thì chưa thể vơi.
Nếu như bây giờ đùng một cái như sét đánh ngang tai, Mảnh Phong mà là đứa con mất tích ấy thì không biết Diệp Thần sẽ dùng những thù đoạn gì để đối xử với nương nương này nữa.
-Nương nương đây là chỗ ngồi của Lăng Thị xin người mau đứng dậy đi. A Tinh giục quý phi mau đứng dậy.
Mảnh Phong quay lại cánh cửa chính hàng nghìn người đang nhìn nàng chưa một ai dám bước vào cả..
-Xin lỗi các vị đại nhân, thất lễ rồi, có gì xin được thông cảm, ta cứ nghĩ rằng dự tiệc thì cần vui vẻ, thoải mái, cùng nhau vào, ai ngờ lại phức tạp như thế này. Quý phi chỉ biết cười trừ, may ra còn phân biệt được tốt xấu.
-Chẳng phải là Phong quý phi đây sao? Côn tông chủ cười.
-Quý phi mới vào cung không hiểu lễ nghĩa, mong các vị thông cảm. Hoàng thượng đứng ra che chắn.
-Hôm nay là ngày vui ta không trách phạt, nào các vị mau vào đi.." Côn tông chủ nói với giọng không để bụng.
Lăng thị không rời mắt về phía quý phi, họ có cảm giác nương nương rất có nét giống người cùng tộc, cách nói chuyện không sợ trời sợ đất ấy cũng vô cùng giống tính cách Lăng Quang Phục năm xưa.
Nữ vương tương lai duy nhất vừa mới sinh ra chỉ bị cho là đã chết xác cô hoàn toàn không tìm thấy đã có người cho rằng đã bị thiêu sạch trong lửa, cũng có người cho cô ấy đã được nhặt nuôi trong một ngôi chùa nào đó, nhưng thật sự tìm không thấy. Chắc họ cũng không ngờ rằng lại đến tay Xuyến Chi nhặt được và nuôi lớn.
-Hôm nay nhân dịp hoàng thượng hồi phục, bao nhiêu công sức thiên hạ cầu nguyện, kêu khóc cuố cùng cũng linh nghiệm rồi. Côn tông chủ nói tiếp.
-Ta đã chết đâu mà kêu khóc?
-À không, ý thần là mọi người ai ai cũng đều lo lắng cho vận mệnh của tứ hải bát hoang, thiếu người chắc sẽ loạn lạc mất. Hắn kịp thời chỉnh sửa.
Một lúc sau khi mặt trời đã xuống núi, trời đã dần tối. Ánh trăng đã bắt đầu ẩn hiện cuối chân trời.
-"Bẩm báo Côn tông chủ dàn vũ nữ nổi tiếng nhất trong kinh thành Thành Đô đã đến."
-"Mời vào, mời vào.."
-"Kính chào Côn tông chủ, hoàng thượng và các vị đại nhân.. một người múa chính trong đoàn bước ra.."
-Hình như ta từng gặp người này, con gái mà tay có cả gân guốc? Bất Nhiễm chợt hoảng hốt.
- "Hoàng hậu à, đó là Mạch Vân là mĩ nữ số một kinh thành này đó, cô ta rất ít khi xuất hiện ngoài đời sống cuộc sống ẩn kín, không ai biết thân phận thực sự của nàng ta cả.."
Mạch Vân đúng là rất đẹp nàng đeo chiếc mặt nạ màu trắng đính vài hạt trân châu, mặc trên người y phục màu đen kết trắng đường nét hoa văn chiếc váy thật tinh xảo, mái tóc nàng đen óng cài thêm một bông hoa hồng đỏ, sống mũi nàng thanh cao, bờ môi mọng thoáng chút hồng, đặc biệt tuy nàng đeo chiếc mặt nạ bí ẩn nhưng đôi mắt cô thực sự gây thu hút một lần nhìn cả đời mơ, như sương như khói, nó đen thuần bí không hẳn đen thuần mà còn xen chút nâu vàng, làn da trắng hồng mỏng manh như cánh đào đang nở sớm ban mai như được kết tinh bởi gió tuyết..giọng nói nàng lúc trầm lúc thanh chỉ muốn nghe mãi, đúng là giai nhân tuyệt mĩ. Đúng như lời Tranh Tịch nói cô gái này cũng có nét giống nam nhân, nếu kì thực cô ta là nam nhân thì có thể coi là mĩ nam thời cổ đại...
Bất Nhiễm có cảm giác không lành, Diệp Vấn đại vương thì liên tục cười hăm hở.
-"Mau múa đi, mau múa đi... " Quý phi có vẻ mong chờ.
-"Có vẻ Phong quý phi rất hứng thú về tiết mục này, nhà ngươi đúng à có phúc đấy, biết chưa?" Côn tông chủ tiếp lời
Mạch Vân như không để ý lắm đến lời nói của tông chủ nàng ta chỉ để ý đến hoàng hậu, việc người thuộc Ma Tà Đạo hắn vốn biết đầu tiên nhưng cũng giấu giếm...
Bất Nhiễm cũng vội bắt được cảnh ấy, bờ môi nàng rung rung, cảm giác không được an toàn cho lắm.
-"Đa tạ ân chủ của tông chủ, Phong quý phi, thần thiếp xin được bắt đầu"
Mạch Vân múa chính giữa một đoàn người áo trắng cô nương áo đen với nụ cười mỉm lặng im như tuyết không hẳn là cười như mang ẩn ý nào đó ...
Nàng múa khúc Song diện yến tuân, điệu múa nàng làm Bất Nhiễm không khỏi rời mắt, nhiều lúc còn giật mình khi A Vân cũng đang nhìn mình, ánh mắt cô ta sắc sảo nhưng đầy trầm tư vô lo vô nghĩ đầy lo sợ một điều gì đó..
Bất Nhiễm thật sự muốn lên đấy tháo chiếc mặt nạ ra ngay lập tức cô thật sự không chịu đựng nổi, sự hiếu kỳ như cố gắng chiếm lấy cơ thể.
Nàng ta đưa người uyển chuyển, hoa đào rơi thấp thoáng khuôn mặt nữ nhân ấy đang âu sầu, ngoài trời gió tuyết càng lạnh trăng hôm nay cũng sáng, đến khúc nhạc buồn mắt cô ta tương tư, chút oán hận không nói thành lời..
Bỗng nhiên Mạch Vân đi chầm chập tới chỗ Bất Nhiễm nàng ấy đưa đôi bàn tay gầy nổi gân như muốn mời nương nương vào khúc nhạc, hàng vạn người đưa ánh mắt về phía họ, nàng đang rất khó xử, ánh mắt hắn với đôi môi như đang cười mà lại giống không cười..
Côn tông chủ hiệu lệnh cho nàng hãy nhận ấy bàn tay đó..
Nương nương nắm ấy đôi bàn tay gầy của A Vân, cái cảm giác lạnh toát này sao quen quá... Ta nhớ ra rồi là đêm hôm đó ở Dương thị bàn tay lạnh lẽo giống như vậy cũng đã nắm tay ta.. Cô nhìn A Vân với khuôn mặt thay đổi hắn đa nghi chẳng lẽ...
Hoàng thượng chứng kiến với một khuôn mặt không được vui vẻ cho lắm, nếu đó là Tranh Tịch, hắn không xé cổ cũng gϊếŧ chết người bên cạnh nương nương...
Mắt Bất Nhiễm và A Vân giao nhau, đôi mắt đó như đang lấy mất trái tim của người đối diện, một giai nhân lại có bàn tay lạnh đến đáng sợ như vậy sao? Ta chắc chắn đó là nam nhân, không thể như vậy được...Cánh đào bay tơi tả, chân váy của A Vân quá dài khiến cô vấp ngã..
Diệp Vấn đại vương gật đầu, chiếc phi tiêu trong tay áo được bao trùm bởi những bông hoa khô giống cây trâm cài đầu hình như để tránh chú ý, cũng kịp thoát thân trong trường hợp không thành, và điểm đích của chiếc tiêu độc đó là Diệp Thần. Bất Nhiễm mở to mắt, miệng hét lên, bỏ tay Mạch Vân ra, cô vội lao đến chỗ hoàng thượng cũng coi như là báo ơn vì lần trước nợ hoàng thượng một ân tình khó trốn...
Mạch Vân cũng không thở được nữa, nàng nhanh chóng dùng thuật khiến cho chiếc đèn treo trên trần rơi xuống, chắn cây tiêu ấy để Bất Nhiễm không còn đường báo ơn, may mắn nàng không bị thương ở đâu cả. Nhưng điều này khiến cho đại vương khá là tức giận, sau vụ này, Mạch Vân khó mà trốn thoát.
Tất cả những con người chứng kiến khi ấy đều hoảng sợ, đại vương đã cố gắng trấn an tinh thần chỉ là sự cố nhưng vẫn không thể...
Duy nhất Bất Nhiễm nhìn Mạch Vân với một con mắt như thù oán từ kiếp trước, mắt nàng đỏ hoe, cái đèn trần rơi, khiến cho mấy mảnh vụn nhỏ đâm vào bàn tay nhỏ rỉ máu, rơi từng giọt. Nhưng với Mạch Vân thà rơi từng giọt, còn hơn mất cả một vũng máu...
-Tạo phản rồi, tạo phản rồi... Côn tông chủ đứng dậy.
-Nếu như này đã bị coi là tạo phản, thì không biết ai còn từng làm chuyện gì kinh tởm hơn? Đại diện Lăng thị đứng dậy, có ý mỉa mai về nhân cách của Diệp Vấn.
Hoàng thượng như có một chút gì đó chạnh lòng không rõ ràng, vừa hoảng hốt vì Bất Nhiễm, bây giờ lại đôi chút tổn thương,vết rách không vừa chỉ, tanh tành ra... Nhanh chóng cho kết thúc buổi tiệc.
Một lúc sau không thấy Mạch Vân đâu hết.
Diễn Mịch cũng vội vàng chạy ra mà quên cầm theo đôi hài, hòa bình lại đến ai nấy cũng thất thẩn, Diệp Vấn nghĩ cô chỉ đi dạo quanh đây thôi nên cũng không quản.
Trước sân Dĩ Thâm điện cô lang thang tìm hình bóng của A Vân, thấp thoáng bóng cô ngoài hồ sen, Diễn Mịch chạy tới.
-"Đường Mặc, sao huynh về sớm vậy?"
-"Kính chào Mịch cô nương"
-"Ngươi ở lại một chút được không? Ta vì ngươi mà không đeo giày chạy trên nền đất như vậy đến đây đây.."
-"Thần đáng chết bắt cô nương phải chịu khổ nhưng chúng ta thân phận khác nhau khó mà nói chuyện được nếu để ai nhìn thấy thần định tội chết.. Thần phải đi ngay đây có duyên sẽ gặp lại, ông trời không phụ một ai cả.."
Diễn Mịch nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của hắn ta.. trăng dọi xuống mặt hồ bóng dáng hai người lấp lóa, bông sen tỏa hương thơm ngát gió lay lay thổi, lá rụng sau hồ, hoa rơi tỏ ý...
-"Sao tay huynh lại lạnh thế này? Mau trả lời ta..."
-"Hôm nay không tiện để trả lời câu hỏi đó của cô nương, thần thiếp có việc phải làm, thiếp nói rồi có duyên gặp lại, không duyên khó tìm.."
Nói xong cô ta từ từ bỏ tay xuống bước đi trong gió lạnh, bóng dáng hững hờ của Đường Mặc bước đi từng cánh hoa đào rơi rụng vạt áo, ánh trăng soi chiếu gương mặt thanh tao ấy..
-Lại vậy nữa rồi...
Cũng vào tối ngày đó, chẳng phải hôm nay là trung thu sao?
Cô cùng hoàng thượng ngồi trên chiếc thuyền mộc trôi dạt giữa dòng sông của kinh thành .
-Hôm nay người hẹn ta có chuyện gì? Cô hỏi.
-"Hôm trước ta bất tỉnh không thể đưa nàng đi thưởng hoa đăng,hôm nay đi bù"
Hoàng hậu chỉ cười nhẹ.
Bên đường muôn vàn ánh đèn lồng lung linh rực rỡ, bờ sông Hoa Nguyệt bên trái, từng bông hoa đăng đầy sắc màu mang theo ánh sáng, hy vọng của người ước thả trôi xuống dòng nước, tiếng người mua bán, reo hò hát mừng tiết nguyên tiêu vui vẻ biết mấy. Không hiểu sao dạo này thời tiết Thành Đô thật kì lạ, đã vào tháng tám mà hoa đào vẫn nở như chẳng muốn rời xa,sương khói vẫn nhiều như thế. Làm lòng người cũng giăng kín lối.
Đôi ba mĩ nữ đánh đàn bên cửa sổ thoang thoảng mùi gỗ bay lất phất. Bên cạnh hoàng thượng là một mĩ nhân có nụ cười như hoa chớm nở,vẻ đẹp như làn hương phiêu tán, đến nơi nào ta cũng không thể đến được. Trời về khuya trăng lên cao như đợi cơn mưa phùn rào rạc, khuya rồi mà khói bếp nhà ai vẫn rào rạc bên sông, ai vớt trăng đáy nước, thấy kết cục buồn trong quầng sáng.
Hoàng thượng tấu một khúc đàn tì bà, hóa ra tên này cái gì hắn cũng biết, đúng là không thể coi thường...
Không gian tĩnh mịch lại càng ảo ảnh hơn, hoa trôi trước ngõ, trăng treo đầu cành,tim ta lạc vào nàng. Nhìn xa xăm Thành Đô tựa như ngọc đẹp, chim bay hội tụ, ánh chiều tà sau cơn mưa phản xuống Giang Nam. Sắc màu tô men như điểm xuyến vẻ đẹp duyên dáng của người con gái. Cây mai đẹp tựa hồng nhan nhớ nụ cười.
Hóa ra hoàng thượng đang tấu khúc Sứ Thanh Hoa.
Trời trong xanh đợi cơn mưa dài
Còn ta thì đợi nàng giữa chốn giang sơn sừng sững
Vạn dặm Trường Giang du khách muốn tìm phương nào?
Có chút lặng buồn muốn viết ra, lại nhẹ nhàng đặt bút xuống
Coi như vì gặp được nàng nên ta đem vài câu thủ thỉ
Thành Đô tựa như mĩ cảnh được năm tháng ca tụng
Giang Nam thì khiến người ta ngây ngất.
#p/s: Chờ chap 21 nha các cậu ơi, thế là mình đã cùng nhau đi hết nửa chặng đường rồi, cảm ơn các cậu thật nhiều! Thank you Mochi.611