Xích Linh

Chương 49

Chàng có hiểu rằng: Tứ Kỳ chẳng có gì tốt đẹp, nếu chẳng có ích kỷ và nếu tâm tư yên tịnh chẳng hề phiền não thì tại sao ta phải cẩn trọng, mỗi bước phải quay đầu ngóng trông...? Vì yêu mà hận mà mưu cầu, vì yêu mà nguyện vứt bỏ hồn phách của chính ta, vì chàng mà ưu phiền luôn khắc sâu trong đáy lòng, chấp nhặt từng mộng ảo để tâm trí đi sâu vào vòng xoay số phận. Ta chỉ muốn mình trông thật hoàn mĩ để đoạt lấy linh hồn của chàng, hay vĩnh viễn được tồn tại trong trái tim lạnh ngắt ấy...

Ta hứa sẽ đợi đến khi bầu trời vỡ tan tành, sông núi hóa thành tro, dung nhan đều khô héo để lưu lại tình yêu đến thế gian không ngừng luân hồi. Sống đến tam kiếp, nhìn thấu niềm vui, nỗi buồn ngàn lần luân chuyển, cuối cùng sinh tử mãi bên nhau... Đi khắp đất trời rộng lớn, vẫn chỉ mong được cùng nàng tự do bay lượn, ngủ yên trong tim nàng chẳng sợ mưa to gió lớn, mặc kệ nhân gian ồn ào đều tĩnh lặng như nước, tấm chân tình này trải qua tam kiếp thề vẫn không hối hận...


Chiều mưa rơi kinh thành, chiếc ô mỏng như chẳng trụ vững, chiếc xe ngựa xuất phát từ Tả Gia đang từ từ xuống đến chân núi Phong Huyền.

-Tông chủ của Âm Nhất Phái-Nhu Lịch thật sự đã qua đời rồi sao cha? 

Giọng nói ngạc nhiên của Tả tiểu thư phát ra sau tấm màn mỏng.

-Mấy chục năm nay, Nhu Lịch nổi tiếng sống an phận, không ganh đua, vậy mà đột nhiên ra đi với cái chết đầy oan khốc, suy nghĩ đi suy nghĩ lại ta vẫn thấy thật bí ẩn!

-Bí ẩn thế nào ạ? Mãn Á hiếu kì.

-Bọn họ cho rằng đã tìm thấy xác ông ta trong một hang động dưới chân núi, nhưng điều tra thi thể lại không hề thấy dấu tích của vết thương hay nét của đao kiếm, thế mà động mạch đã ngừng đập được vài canh giờ rồi...!

-Vốn dĩ chỉ là một thủ thuật nhỏ mà có thể nghĩ sẽ che giấu được mắt người rồi... Việc này để con điều tra cho nhé...?


Vừa dứt câu, Tả Mãn đã bị một cú đánh thật đau giữa trán từ của Đại nhân:

-Con nghĩ con là người tiên hay là yêu cơ chứ, Thành Đô những ngày tháng này không đơn giản, nhất định phải ăn nói, làm việc cẩn trọng. Nếu con mà dám đắc tội với ai, bán cả Tả Gia nhà ta cũng không đền được tính mạng của con đâu... Vốn dĩ bước chân vào chốn giang hồ thiên hạ này, vẫn là sợ nhất bốn từ: suy nghĩ không thấu đáo...!

-Đúng là chán ngắt!

Mãn Á lộ rõ vẻ chán nản, nàng lấy gương ra và soi vào viết tràm to đùng trên mặt rồi nhẹ nhàng rồi ngắm nghía nó được một lúc:

-Cha nói xem, tại sao con lại có vết tràm xấu xí như thế này chứ?

Tả Đại nhân ưu sầu nhìn gương mặt tủi thân đến vô tội của con gái rồi xoa đầu an ủi:

-Đâu có, cha lại thấy nó rất đẹp. Mãn Á của cha đã thành một cô nương rồi, chẳng mấy chốc con sẽ tìm được ý trung nhân như ý mà thôi!


-Nhưng, tình yêu là gì ạ? 

Nếp nhăn trên đôi mắt của Đại nhân hằn cả xuống, ông yên tĩnh một khắc lâu rồi thở dài: chẳng phải Mãn Á cũng từng được yêu hay sao? Thậm chí còn được yêu rất nhiều, nhưng cũng vì lòng tham của con người, vô tình bắt nàng phải cách sống lại từ việc học cách yêu một người... Thời gian như dòng nước cuốn trôi mối lương duyên, đem nỗi nhớ hóa thành tro bụi, rủ đôi mắt ngắm vẻ ung dung của người, vậy mà người chẳng thấu nổi nỗi bi thương của ta...!

-Tình yêu là thứ do dù con có uống canh Mạnh Bà hàng trăm lần, chết đi sống lại đến tam kiếp, vẫn chẳng thể quên nổi: Người ấy...

Thành Đô hòa vào cơn mưa bụi ngay trước mắt, màn sương trắng xóa che lấp lối đi chỉ hiện nét mập mờ, giai nhân hao gầy bước xuống xe ngựa, đáp mắt ngắm nhìn thiên sơn cảnh vật, mọi thứ vẫn in đậm vẻ tàn sát năm xưa, chỉ khác là trái tim ta đã không còn biết rung động, không còn coi Thành Đô là một viên ngọc để tôn thờ được nữa...
-Cát Tư Thành vào kinh...! 

Tiếng hét lớn của tên cai cổng vang vọng cả một góc chợ, tiếng xôn xao trong lòng dân chúng bỗng nhiên được khắc họa với tâm trạng đầy hỗn loạn, kẻ thì căm ghét ra mặt, người lại tươi cười rạng rỡ.

-Á nhi, còn không mau quỳ xuống? 

Tả Đại nhân cầm tay áo của tiểu thư rồi lôi mạnh xuống.

Mãn Á nhìn xung quanh với ánh mắt xao động khác thường, Cát Tư Thành có vẻ ngoài thật giống với nam nhân nàng từng gặp ở Tết Nguyên Tiêu tối hôm ấy, nhưng vốn dĩ trong trái tim lại liên tục chối từ, bờ môi mềm hé mở có phần rung lên một tiếng thật khẽ:

-Chẳng lẽ...? 

Suy nghĩ thoáng qua ấy hòa vào tiếng cọc cạch của bước chân ngựa trải dải qua kinh thành, Cát Tư Thành thong thả ngồi trên lưng ngựa tan dưới làn sương giăng trắng ôn nhuận như ngọc, bàn tay thanh thoát chỉ dùng để đánh đàn thuần thục mà bất chấp cầm kiếm, nhơ nhuốm đầy tay. Nhìn từ dưới lên cao, hắn cũng thật quá ôn nhu rồi, cũng coi như là bách niên nan ngộ, cuộc gặp gỡ này có quá bất ngờ hay không?
-Từ bao giờ một tên phản nghịch xứng đáng để tôn thờ vậy? 

Tả Mãn Á vô thức nói vọng ra, làm thu hút ánh mắt của Tư Thành, hắn quay đầu lại về phía nàng với vẻ mặt ngang tàn đến câu hồn đoạt phách. Rồi cứ thế, hàng vạn khắc trôi qua, bọn họ vẫn nhìn nhau cho đến khi hắn bất chợt nở nụ cười ấm áp, trong như ngọc. 

-Cô nương này thật giống nàng ấy, chỉ đáng tiếc nàng không hề có vết tràm trên mặt...

Sau đó, bàn tay ấy lại từ tốn kéo dây cương, phi đi mất! Kinh thành hôm ấy vẫn phất phơ mưa bụi, tàn hơi lạnh lẽo tràn ra khiến thân thể Mãn Á có phần run rẩy...

-Tiểu thư, Cát Tư Thành nổi tiếng là người không sợ trời, chẳng sợ đất. Sau này, người nhất định phải chú ý cẩn trọng, nếu vô tình khiến hắn để mắt đến, không có kết cục bi thảm thì chắc chắn cũng chẳng thể sống yên bình nổi!
A Giang đi đằng sau, thì thầm to nhỏ.

-Được rồi, được rồi. Em bắt đầu giống cha ta rồi đấy, tên Cát Tư Thành đó nghĩ mình có vẻ ngoài phong lưu một chút là muốn làm gì thì làm sao? Ta thề trước khi về Tây Châu phải dạy cho tên đó một bài học!

Mãn Á vừa dứt câu, trận mưa lớn ào ào từ kinh thành đã vội vã đổ xuống, đám thị vệ do Tả Đại nhân sai đến đã đuổi theo để đưa tiểu thư trở về gia phủ.

-Đáng ghét, không thể để ta đi chơi thoải mái một ngày được sao? 

Trong lúc rối loạn, Mãn Á ném áo lông cho A Giang cầm rồi hấp tấp chạy vào quán màn thầu phía trước mặt nhưng bị bọn chúng phát hiện, nàng bật qua từng chiếc bàn gỗ mỏng manh rồi hất tay tên chủ quán đang mời gọi. Mãn Á lên cầu thang chọn một gian phòng kín rồi mở cửa tìm đường trốn thoát, bàn tay nhỏ nhắn vừa kịp mở, đã bị vấp vào chiếc bậc dưới chân rồi vấp ngã, nửa người đau đớn bám lấy một viên quan khách ngồi gần đó rồi ôm chầm vào cổ hắn.
Hình như đó là gian phòng bí mật đang bàn bạc việc quân, việc xuất hiện đột ngột với cú ngã không báo trước của Mãn Á vốn dĩ đã gây ra biết bao sự ngạc nhiên cho từng viên tướng lẫn thị vệ có mặt ở đấy. Bọn chúng mở mắt to rồi dùng tay bịp mồm vì người mà Mãn Á vô tình ôm phải chính là kẻ mà cả Tứ Kỳ này phải kính nể đến khiếp sợ, vậy mà cũng có lúc phải chịu thảm kịch đáng xấu hổ đến thế này... Một nam nhân ung dung kiêu ngạo vấp phải một nữ nhân vì hoàn cảnh mà phải bắt buộc chạy trốn... 

-Cát Tư Thành? Tại sao lại là ngươi? 

Mãn Á hốt hoảng nhìn dung nhan lạnh lùng của người đang cận kề trước mặt, nàng và hắn vẫn trong tư thế đó đã được vài khắc nhưng đôi bên vẫn không ai chịu buông bỏ.

-Tại sao không thể là ta? 

Hắn ngang nhiên đáp mắt về phía Tiểu thư rồi tiến về phía về khuôn mặt nàng, nơi có vết tràm in sâu vào da thịt, đè lên nước da trắng hồng.
-Cô nương còn định ôm ta đến bao giờ?

-Này, ngươi định nghĩ ta có ý gì với ngươi đấy nhé. Đúng là đen đủi mà...!

Mãn Á thì thào bên tai nhưng cũng đủ khiến Tư Thành nghe thấy.

-Cô nương làm thế này, ta muốn không hiểu lầm e rằng... cũng không được...

Ngay lập tức, Mãn Á buông tay ra nhưng lại bị bàn tay Tư Thành cản lại, hắn nắm chặt lấy cổ tay nàng không cho buông xuống.

-Ngươi làm vậy là muốn gì? Tin ta có thể gϊếŧ ngươi không?... Rồi bọn họ sẽ...hiểu lầm mất...!

Tiểu thư tức tối, ra sức chống đối cùng những lời nói mang tính đe dọa.

Tư Thành vẫn mang vẻ mặt ung dung không một chút ưu sầu trong đôi mắt, hắn chỉ nhìn thật kĩ khuôn mặt cùng vết tràm của nàng mà đăm chiêu.

Bỗng nhiên, phá tan khung cảnh lãng mạn ấy lại là tiếng xô xát bên ngoài cửa với những giọng nói lớn:
-Mong quan khách tha thứ cho, việc xâm phạm vào những gian phòng đã được đặt trước là điều cấm kị. 

-Cái tên này, ngươi có biết chúng ta là ai không? Hôm nay mà không tìm được Tả tiểu thư, ta sẽ mang quân đến đốt cả cái quán này!

Dứt câu, bọn chúng chia nhau chạy lên gian tầng hai rồi phá cửa nơi Tư Thành và các đại tướng của Tây Châu đang bàn bạc. Chúng đáp mắt xung quanh như đã đắc tội với những người có uy quyền trong giang hồ nhưng vẫn giả vờ oai phong, muốn dụng võ.

Mãn Á bị bàn tay lạnh toát của Tư Thành ấn đầu một cái thật mạnh rồi nằm gọn vào ngực, vì quá sợ hãi mà toàn thân đã run rẩy, nhắm chặt đôi mắt, đôi tay nàng mềm mại chạm vào y phục hắn, mùi hương phảng phất của hoa nhài tỏa ra nhè nhẹ, thật dễ chịu biết bao!

-Nam nhân trong Tứ Kỳ này, mấy ai tay dính máu kẻ thù mà y phục vẫn còn mùi hương hoa nhài đến thế? 
Mãn Á lặng lẽ nghĩ thầm.

-Người đâu, mau điều tra danh tính cô nương này cho ta. 

Bọn chúng chỉ tay về phía Tiểu thư.

-Các vị như thế này là có ý gì đây?

A Hoa tiến về phía trước.

-Không cần nhiều lời, người bọn ta tìm chính là cô nương này rồi. Tả Mãn Á Tiểu thư, đừng khiến chúng thần phải khó xử!

Mãn Á linh cảm được thấy điều chẳng lành, nàng vốn định quay đầu nhận tội nhưng lại bị bàn tay của Tư Thành ngăn cản.

-Cô ấy là người của ta. Các ngươi có biết không, trên đời này có những thứ một khi đã đắc tội rồi thì không thể rửa tội được đâu. Các ngươi biết mình đã phạm phải điều gì chưa? 

Đôi mắt Tư Thành sáng rực lên rồi nhìn thẳng vào mắt bọn thị vệ ấy bằng cái nhìn đầy đe dọa đến khiếp đảm, hắn bật nở nụ cười, nhưng chẳng còn ấm áp như lúc dẫn quân vào kinh thành mà sợ hãi đến mức gió lặng, hoa khép nụ, chẳng đủ dũng cảm mà hé mở được nữa...
-Chúng thần đắc tội rồi, hóa ra người chính là Tướng Cát Tư Thành, lần đầu được chứng kiến mà ngàn lần phải ngưỡng mộ... Việc hôm nay, cầu xin người hãy bỏ qua, coi như Tả Gia có mắt như mù...!

-Còn không mau cút? 

Bọn chúng ai nấy đều kinh hãi đến tái nhăn cả mặt, vội vã rút quân chạy đi sau khi gặp mặt được vị tướng dữ trong truyền thuyết...

Tả Mãn Á buông người ra, nàng phủi quần áo như vừa động chạm vào một thứ gì đó thật bẩn thỉu.

-Có vẻ cô nương là một người ưa sạch sẽ? 

Tư Thành nhìn động tác kì quặc ấy rồi gặn hỏi.

-Đúng vậy, dù sao thì ngươi cũng là một bông tuyết không trong sạch.

-Bông tuyết không trong sạch? 

Chẳng lẽ ý Tiểu thư muốn nói đó chính là vẻ bề ngoài của Tư Thành có phần thanh tao, cao lãnh, khắp cơ thể đều thoang thoảng mùi hương nhài, bàn tay thon thả vốn dĩ chỉ dùng để uống trà, gảy đàn, vậy mà ai ngờ được đến lịch sử biết bao nhiêu năm cầm kiếm không ghê tay của hắn, những khi hắn cầm đao gϊếŧ chết người, hay điều khiển tâm thức qua khúc ca Tàn Sát. Có lẽ đến bây giờ, khi đối diện trước hắn, Mãn Á mới ngộ ra được rằng: Hóa ra tất cả những gì mà thiên hạ đồn đại, quả thật đến một chữ cũng không sai mà...!
Mãn Á không nói gì, nàng vội vàng chạy ra khỏi căn phòng mang không khí đầy ngột ngạt ấy rồi chạm mặt vào cơn mưa mau vẫn xối xả như cũ, một làn hơi lạnh buốt hòa vào lòng bàn tay đang ấm nóng của nàng, Tư Thành đã đuổi theo rồi bế nàng lên lưng ngựa dẫn về gia phủ riêng của hắn.

-Ta dù gì cũng là con gái nhà lành, ngươi làm thế này chẳng phải là muốn dụ dỗ ta đấy chứ? 

Ngước nhìn vẻ mặt ngây thơ vô tội của Mãn Á, bất giác khiến Tư Thành cũng phải bật cười rồi gõ vào đầu nàng một cái thật đau.

-Ta cũng rất muốn có thể tìm ra thứ gì khiến mình phải dụ dỗ cô, nhưng đáng tiếc, ta không thể tìm ra được rồi!

Bọn chúng thong thả ngồi trên lưng ngựa, phi qua những rặng mưa rào của buổi sáng tinh khôi, quên đi hết bụi đời trần gian, lá phong lưu lạc trốn hồng trần, để lại âm thanh tựa hồ than thở bao bọc trong đôi mắt cố chấp. Ta muốn cùng nàng thoát khỏi biển người đang hỗn độn, biết bao năm nay ta phải chìm vào ái tình sâu nặng khóa bức tường thành, đau khổ từng ấy năm chờ nàng quay về. Cho đến bây giờ, ta chỉ muốn hỏi, liệu người ta đang chứng kiến, có thực sự là nàng hay không? Tất cả là do ta nhất thời nhung nhớ mà ám ảnh trong hình bóng mang tên nàng, hay là Đức Phật đang muốn thử thách ta thêm một lần nữa? Thật sự, ta chẳng biết gì cả, chỉ biết chắc rằng: Ta đã đợi nàng, thực sự đã đợi nàng, rất lâu...
-Tại sao bàn tay ngươi lại lạnh thế? 

Mãn Á vô thức hỏi.

-Một bông tuyết không trong sạch, thì có thể có được đôi tay ấm áp được sao?

Hắn chẳng mảy may suy nghĩ mà đáp lại.

-Nếu câu nói đó khiến người buồn, thì cứ coi như ta chưa từng nhắc gì, được không?

-Cô nương nói đúng, bản thân ta vốn dĩ tự nhận. Đừng trách mình trong vô cớ.

Đêm hạ màn ở phủ Tương Minh, đêm nay trời vẫn mưa nhưng chỉ là thoáng qua phảng phất như mưa bụi, có lẽ vì hết xuân đón hạ, nên Thành Đô chẳng thương người, cứ cất lên những khúc hí đầy bi uất chẳng rõ từ đâu đến:

Hí lại một khúc, chuyện xưa như hoa

Hoa tàn có thể gãy, còn lòng người khó buông

Rót một chén tửu, quyết say mới dừng

Người vô tâm mới là người có tâm

Người có tâm mới thực là vô tình...

Tiếng hí rung lên trong đêm mưa cuốn theo biết bao sự hiếu kì của Mãn Á, nàng men theo con đường đầy hoa cuốn quanh chân rồi đi đến phía Tây, nơi có những ánh đèn tỏa lấp lánh đến chói mắt in bóng xuống hồ sen từng đóa nở ngát hương cả một vùng, tiếng hí tan biến đi, thứ mà Mãn Á gặp gỡ được lại là khúc nhạc tấu bằng đàn tranh của Cát Tư Thành. Hắn an yên gảy đàn giữa hồ sen thơ mộng rồi trầm tư vào từng nét âm thanh tinh khôi đến rung động.
-Tiểu thư đến đây có việc gì?

A Hoa đứng ở đằng sau nói vọng đến.

-Ban nãy ta có nghe thấy tiếng hí nên hiếu kì đi tìm. Ai ngờ hình như nhầm đường, nên đi lạc đến phía Tây, vô tình gặp phải Tư Thành. Này, ngươi đừng có nghĩ ta có ý gì với hắn ta nên mới đến đây đấy nhé, tất cả chỉ là không may thôi...!

-Vậy sao? Để Tiểu thư phải vất vả đêm hôm mất ngủ rồi. Tướng quân của chúng ta vốn dĩ là một người rất si tình, câu nói: bông tuyết không trong sạch của người, khiến huynh ấy suy nghĩ rất nhiều đấy...

-Vốn dĩ ta đã xin lỗi rồi, không ngờ hắn ta lại thù dai đến thế. Nhưng tại sao ngươi lại nói hắn rất si tình?

-Huynh ấy thích một cô nương, cô ấy rất xinh đẹp, có thể nói là đẹp nhất Tứ Kỳ năm ấy. Chỉ đáng tiệc, số phận họ không thuận. Tướng quân mấy năm nay đều cho người đi khắp nơi tìm kiếm cô nương ấy, nhưng đều vô tung tích...
Tả Mãn Á bất giác cảm thấy tàn hơi lành lạnh bao vây đến, nàng rơi vào im lặng rồi tản bộ quay trở về phòng nghỉ. Nàng dùng chiếc gương của mình soi vào vết tràm trên má, hình như đã bị từ thuở nhỏ, nhưng kì thực trong tâm thức của nàng vốn dĩ chẳng còn nhớ được gì cả. Nàng dùng đôi tay mềm mại xoa nhẹ vào vết tràm thô rám rồi tủi thân mà nằm gục xuống bàn, lặng lẽ rơi nước mắt.

-Nếu biết trước có vết tràm xấu xí đến thế này, ta thà không muốn được sinh ra, còn hơn phải sống trong sự tủi nhục...

Sự yên tĩnh cứ thế bao trùm lấy phủ Tương Minh cho đến khi có một tiếng động lớn xuất hiện trước cửa. Hình như đó là chim bồ câu mang theo tin báo, có lẽ đã đi được một quãng đường rất xa đến mệt lả rồi chấp nhận buông cánh xuống trước cửa phòng của Mãn Á.
Nàng vội vã chạy ra xem, quả nhiên đúng với dự đoán, chú chim đó đang nằm gọn vào một góc tường, trên đôi cánh còn có một vết thương như đã bị dò thám trên đường đi. Nàng càng ngạc nhiên hơn khi nhìn thấy lá thư còn nguyên con dấu đỏ của Khải Tùy Đại Hãn từ Tây Châu xa xôi gửi về, trong đấy có viết: Nhất định phải xử lý cái chết của Nhu Lịch cho sạch sẽ!

Mãn Á khiếp đảm cầm tờ giấy đang hoen mực đỏ trên tay, vốn dĩ việc đọc được tin mật của Tây Châu là một điều cấm kỵ mà không một người được phép phạm phải, nàng bối rối không biết xử lý như thế nào, thì ngay lập tức giọng nói vô tình ấy đã xuất hiện ngay phía sau:

-Cô nương đang làm gì vậy?

Nàng ngoảnh mặt về phía sau cùng lá thư đang rung rung theo chiều gió...

-Không phải như ngươi đã nghĩ đâu, con chim bồ câu này bị thương nên rơi xuống trước cửa phòng, lá thư nay dù ta có đọc cũng không thể hiểu gì cả. Vốn dĩ ta cũng là người mang dòng máu của Tây Châu, nhất định sẽ không bao giờ truyền tin mật. Thật sự tất cả là ngoài ý muốn!!
Khuôn mặt Tư Thành lạnh tanh không còn tình người cùng cây kiếm trắng đang miết xuống đất ở phía sau, hắn tiến đến gần Mãn Á:

-Nếu hôm nay, ta mà lỡ phạm phải điều gì, thì cô nương sẽ là người nữ tử thứ một trăm mà ta đã gϊếŧ. Sức chịu đựng của ta có giới hạn, cô nương có biết...

-Có những thứ đã xảy ra rồi thì không thể nào thay đổi được, ý ngươi muốn nói như thế đúng không?

Tư Thành chưa kịp nói xong thì đã bị Mãn Á cướp lời.

-Nếu cô không thực sự giống nàng ấy thì hôm nay ta đã...

Hắn tức tối đến mức không thể điều khiển được những suy nghĩ điên rồ của mình, bàn tay tàn sát của hắn cầm cây kiếm vững trên tay rồi định kề cổ vào Mãn Á.

Đối diện với sự tàn bạo ấy, nàng vẫn không hề tỏ ra run sợ, khuôn mặt bướng bỉnh ấy vẫn ung dung ngước nhìn cái người chỉ biết dùng kiếm để chứng tỏ uy quyền của mình, và còn cả sự ngông cồng trong chính đôi mắt đỏ au của hắn càng khiến Mãn Á trở nên cứng rắn hơn, chẳng chút sợ hãi...
-Ngươi định nói, ta giống nàng ấy sao? Ý ngươi là, ta thực sự rất giống người ngươi đã dành nửa cuộc đời đi tìm kiếm nhưng vô tung tích đúng không? Nhưng Tư Thành à, điều ấy đâu phải là lỗi của ta, ta không điên cuồng như người, tự họa mình giống nàng ấy để đi tìm sự thương hại. Đừng đối xử tốt với ta, chỉ vì ta giống nàng ấy, sự thương hại của ngươi thật cao cả đến mức, ta có chết cũng không dám ngửa tay đón nhận!

Tư Thành vội vã buông kiếm xuống, đôi mắt đỏ hoe của hắn dần lộ rõ vẻ đáng thương phía sau những bức họa đầy vô tình mà hắn tự buộc mình phải tròn vai...

-Tướng quân, rốt cuộc đã có chuyện gì?

Một tên thị vệ phát hiện ra tiếng ồn rồi chạy đến.

Cát Tư Thành nhanh chóng dùng kiếm cắt một đoạn vải trên tà áo rồi di chuyển nó đến đôi mắt đang bừng sáng của Mãn Á, ngay lập tức đôi chân thoăn thoắt của hắn tiến về chỗ tên thị vệ rồi dùng một nét kiếm thật mảnh manh đâm chân hắn. Tiếng đưa kiếm mềm như lụa, máu rơi như mưa bắn vào đôi tay trong sạch của Mãn Á.
-Tư Thành, cái gì đang vương vãi vào đôi tay của ta thế này?

Nàng hốt hoảng khi ngửi thấy một hương vị tanh nồng, nhơ nhớp.

-Nó là máu, máu vương vãi vào người rồi cũng sẽ được lau sạch, chỉ là nếu máu vương vãi vào trái tim, thì cả đời này cũng khó mà gột rửa được. Và ta chính là như thế...

-Ta thực sự xin lỗi, chuyện bức thư ta vốn dĩ không hề muốn đọc...

-Nếu nàng đã đọc nó rồi thì đi với ta đến nơi này.

Tả Mãn Á đi theo Cát Tư Thành đi về phía sau điện Tương Minh, đó là một căn phòng bị bỏ hoang, khắp nơi chỉ treo bùa, tỏi diệt trừ ma pháp, ở giữa điện chính là chiếc quan tài gỗ bảo quản xác của Nhu Lịch. Mở nắp quan tài ra, mùi hôi thối của xác chết bị phân hủy tỏa thật thật nồng nặc, Mãn Á quan sát thật kĩ từng động mạch đã bị vỡ vụn rồi đông cứng, các lớp da thịt chỉ bị nhăn nheo, chẳng chút vết thương hay bầm tím. Rốt cuộc phải là thứ ma thuật gì mà khiến cho mọi thứ đều như giống như một cái chết đột ngột, không thể truy tìm chứng cứ?
-Tại sao ngươi lại mang ta đến đây?

-Ngày mai, tang lễ của Nhu Lịch sẽ được tổ chức, và thứ cả Tứ Kỳ mong chờ nhất chính là một lời giải thích về cái chết của ông ta.

-Về việc này, ngươi nghĩ sao?

-Sát thủ đã dùng kiếm tấn công vào từng động mạch ở cổ tay sau đó làm gây hoang mang thần trí của ông ta rồi hạ thủ tiếp tới các bộ phận còn lại.

-Ta không tin mọi thứ chỉ đơn giản như vậy!

Cát Tư Thành bất giác mỉm cười trước câu nói đầy ngây thơ của người nữ tử đứng trước mặt. Hắn tiến sát mặt về phía Mãn Á rồi thách thức:

-Nếu cô nương cảm thấy không tin tưởng, thì có thể tự mình điều tra...

Tả Mãn Á trầm ngâm nhìn về phía ánh trăng vẫn soi sáng trên bầu trời như đã bắt đầu hành động...

Bình Luận (0)
Comment