Chương 3: Một nơi vô danh sao có tư cách là nơi mai táng Tả Quang Liệt ta?
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nhưng giọng hắn vẫn rành rọt, thanh lãnh nhấn mạnh từng chữ.
"Đến cả Cửu Sát Huyền Âm Trận mà Doanh Võ cũng điều động, quả thực là ta không còn đường sống. Nhưng cái đạo quán đổ nát này, đến cả tên cũng không có... một nơi vô danh sao có tư cách là nơi mai táng Tả Quang Liệt ta?"
Hỏa diễm bỗng nhiên dâng lên bên ngoài cơ thể hắn.
Lửa, cháy hừng hực, giương nanh múa vuốt. Lửa này gặp vật liền đốt, lấy một điểm lan thành một đường, tốc độ bén cực kỳ nhanh.
Hỏa hành đạo thuật, Liệu Nguyên!
Lúc mười bảy tuổi, hắn đã dùng thuật này, đốt giết mấy ngàn Âm Ma, uy chấn Biên Hoang.
Chỉ trong thoáng chốc, cả một tòa thủy xà quật đều bị thiêu đốt, vô số thủy xà giãy dụa kêu rên trong thế lửa đỏ rực, rồi tan biến thành bọt khí.
Tả Quang Liệt phóng lên trời giữa vô số xác thủy xà, tóc dài tung bay, khí thế hung tợn.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên có tiếng ưng kêu cao vút! Một con ưng lớn màu đến chẳng biết đã xuất hiện ở trên không từ lúc nào, nó đột nhiên vung mạnh hai cánh về phía Tả Quang Liệt.
Mấy trăm chiếc lông sắt gào thét lao ra, mỗi một luồng ánh sáng đều như có một cao thủ đang dồn hết sức tung đao quang, dày đặc như mưa rào, trút thẳng xuống người Tả Quang Liệt, trực tiếp đánh hắn phải rớt xuống lại thủy xà quật.
Đao Vũ Phi Ưng của cơ quán thú!
Trên lưng phi ưng, một nam tử tuấn lãng mang mặt nạ, lưng đeo rương đồng, chân trần đón gió mà đứng. Hắn ta chỉ im lặng, không thốt ra lời nào, hoặc có thể, lời của hắn ta đã bị át đi trong tiếng mưa.
Dưới sự duy trì của Cửu Sát Huyền Âm Trận, vạn con thủy xà không ngừng được tái sinh. Dù rằng thuật Liệu Nguyên rất mạnh, nhưng lại không thể kéo dài quá lâu, chậm rãi tiêu thất đi mất.
Thủ lâu tất thua, không ngừng có thủy xà tạo ra vết thương trên người trên người Tả Quang Liệt, máu phun như sương. Nhưng Tả Quang Liệt chỉ khẽ rên rỉ, một tay vẫn huy động hỏa diễm đao, trảm lui những con thủy xà đang tấn công về phía hắn.
Vạn xà phệ thân, Huyền Âm quả hồn. (2)
(2) Vạn con thủy xà cắn nuốt thân thể, huyền âm róc linh hồn.
Từ cái trán đang nổi đầy gân xanh có thể thấy được hắn đang phải chịu thống khổ cỡ nào, nhưng hai mắt hắn vẫn kiên định, một tay khác vẫn đang bấm niệm pháp quyết!
Hắn chưa từng từ bỏ dù chỉ là một khắc, một hơi.
Công Dương Bạch nhìn thoáng qua nam tử trên lưng phi ưng, không do dự nữa. Mười ngón giao nhau, nâng lên trước người, tóc dài tung bay dù trời đang lặng gió: "Bây giờ dừng tay, ngươi còn có thể được đưa về cố thổ toàn thây! Bởi vì... Tiếp theo đây, sức mạnh của môn đạo thuật này, ngay cả ta cũng không thể nào khống chế!
Nhiệt độ đột nhiên bị hạ xuống, một vòng sương trắng ngưng tụ ở hai bên lông mày của ông ta. Mà toàn bộ dòng nước bên ngoài thủy xà quật đều đã đình trệ, bị một tầng băng cứng bao trùm. Băng này không hề tầm thường, mà chính là huyền băng âm hàn, vô cùng kiên cố, cũng vô cùng âm lãnh.
Đây là do Công Dương gia, danh môn của Tần quốc đã lấy sức mạnh huyết mach thúc giục bí thật bất truyền, Huyền Băng Địa Lao!
Phàm là người tiến nhập địa lao này, hơi thở đầu tiên sẽ bị đông lạnh, tại hơi thở thứ hai, máu trong người sẽ bị đông kết, hơi thở thứ ba, nhục thân chết cứng.
Thủy xà quật kết thành băng xà, huyền băng tiếp tục xâm nhập, chỉ trong nháy mắt đã đông cứng Tả Quang Liệt, sương trắng phủ kín thân thể hắn.
Công Dương Bạch trầm mặc nhìn chăm chú mọi thứ, trong tiếng hít thở tiếp theo, chính là máu trong người sẽ bị đông kết.
Nhưng!
Tất cả mọi người đang có mặt đều đột nhiên nghe thấy tiếng dòng sông cuộn trào, tiếng nước mãnh liệt như mang theo cơn sóng cuồn cuộn, đó là tiếng máu chảy trong người Tả Quang Liệt.
"Sôi! Máu! Đốt! Hồn!"
Diễm bào đang đang thiêu đốt, tóc dài đang thiêu đốt, mặt mày đang thiêu đốt, huyết nhục đang thiêu đốt, linh hồn... Đang thiêu đốt!
Thân cùng ý, mệnh cùng hồn, tất cả mọi thứ đều đang bị thiêu đốt.
Băng cứng hóa thành nước, nước chảy hóa hơi, dù là thủy xà quật hay là Huyền Băng Địa Lao, đều bị vỡ vụn trong nháy mắt. Trong hơi nước trắng xóa, Tả Quang Liệt đã trở thành một người toàn thân rực lửa.
"Ta có toàn thây hay không, cũng không phải do ngươi nói là được!"
Hắn cúi đầu nhìn hai tay đang bốc cháy hừng hực của mình, lẩm bẩm nói: "Không hổ là cấm thuật hoàng thất. Trong luồng sức mạnh này, ta dường như thấy được chân lý của Lửa."
Sau đó, hắn đột nhiên nhìn về phía đao vũ phi ưng trên bầu trời: "Đồ chơi không tệ."
Tiếng nói vừa dứt, người đã hiện ở giữa không trung.
Nam tử mang mặt nạ, đi chân trần đột nhiên điểm mũi chân, cả người dùng tư thế nhảy ngược nhanh chóng hạ xuống, mặc cho con Đao Vũ Phi Ưng trân quý kia bị lửa nóng hừng hực phá hủy thành tro bụi!
"Muốn giữ mạng của ngươi thì như vậy không đủ đâu, Mặc Kinh Vũ!" Hai tay Tả Quang Liệt dùng tốc độ khiến người ta phải hoa mắt bấm quyết, chỉ trong thoáng chốc, đạo thuật đã thành.
Từng đóa hoa lửa rực đỏ được sinh ra từ trong hư vô, không ngừng sinh sôi. Cả một khoảng trời đều bị lửa đỏ xâm chiếm, bầu trời, mặt đất, tất cả mọi thứ trong không gian giao chiến đều bị lửa đỏ hừng hừng phủ chiếu. Đến ngay cả Cửu Sát Huyền Âm Trận ngưng tụ sát mây ở trên không trung cũng như đã trở thành củi cho ngọn lửa đỏ rực.
"Diễm Hoa Phần Thành!"
Môn đạo thuật này có thể nói là sự sáng tạo lớn nhất của thiên tài Tả Quang Liệt, mười chín tuổi hắn đã dùng thuật này, phá thành trong một trận chiến!
Hoa lửa, mỹ lệ đến cực hạn nhưng cũng mang sức mạnh cực hạn.
Nam tử đeo mặt nạ tên Mặc Kinh Vũ trong lúc đang bay liền mở rộng hai tay, mười ngón mở ra, mỗi một ngón tay đều đang kết nối với một sợi tơ, những sợi tơ này đều liên kết với một chỗ trong rương đồng, đột nhiên bị rút ra!
"Khôi Lỗi Phi Nha"
(3) Nha: con quạ.