Xiềng Xích

Chương 56

Tấn Trừ bất động nhìn chằm chằm Điền Hỉ.

Dù chỗ cửa điện cách vị trí Thái tử bọn họ khá xa, nhưng Điền Hỉ vẫn bị ánh mắt kia nhìn đến tê cả da đầu.

Việc tiếp theo hắn ta phải bẩm báo chắc chắn là đâm một dao vào phổi Thái tử gia, hắn ta quả thực không dám nghĩ Thái tử gia nghe xong sẽ tức giận cỡ nào.

Điền Hỉ bất chấp khó khăn lách qua hai bên dãy bàn, bước đến bên cạnh Thái tử gia bọn họ, nhanh chóng nhỏ giọng thì thầm một phen.

Có công thần lờ mờ đánh hơi được không khí không bình thường, mượn việc mời rượu, nặng lòng hiếu kỳ cả gan trộm nhìn về phía Thái tử, nhưng không ngờ bọn họ vừa dời ánh mắt, lại đột nhiên bị ánh mắt Thái tử quét tới nhìn thẳng vào. Đôi mắt ẩn chứa âm độc kia dọa bọn họ kinh hãi muốn chết, mồ hôi túa đầy lưng.

Bọn họ hốt hoảng dời mắt đi, không dám nhìn nữa.

Tấn Trừ bắt lấy bình rượu, đổ đầy một chén, ngửa đầu dốc xuống.

Rượu mạnh vào cổ họng, thiêu đốt bụng dạ, nhưng lồng ngực lại lạnh lẽo.

Trước mắt hắn như phủ một lớp tối đen, lại như phủ một lớp đỏ ngầu.

Điền Hỉ lui sang một bên, trông thấy Thái tử không nói một lời chỉ rót rượu rồi uống, sau đó lại rót, lại uống. Hắn ta nhìn hình ảnh quen thuộc này đến hai mắt phát run, bởi vì lúc trước mỗi khi chứng đau đầu của Thái tử phát tác chính là tình trạng như vậy.

Chúng công thần dần dần phát hiện bầu không khí trong điện không đúng, tiếng cười đùa dần ngừng lại, chốc lát bầu không khí im lặng chưa từng có.

Tấn Trừ rót đến chén rượu cuối cùng, kiềm chế cảm giác như lửa đốt trong bụng, nhắm mắt che đi cảm xúc, rồi ấn bàn đứng dậy cáo lỗi.

"Nhi thần không chống lại được lực rượu, mong phụ hoàng cho phép nhi thần rời tiệc."

Thánh thượng nhìn vết nứt trên góc bàn, cũng không nói thêm gì, lập tức phất tay cho đi.

Đến khi bóng đoàn người Thái tử hoàn toàn biến mất khỏi điện, Thánh thượng ra hiệu Vương Thọ đến gần, căn dặn: "Nghe ngóng xem Đông cung xảy ra chuyện gì."

Vương Thọ khom người nhận lệnh.

Sau khi rảo bước khỏi điện một đoạn đường, Tấn Trừ bỗng nhiên dừng bước.

Điền Hỉ ở phía sau cũng vội dừng lại.

Tấn Trừ quay đầu lại nhìn hắn ta: "Có thể xác định là nàng tự đi?"

Điền Hỉ biết Thái tử chưa chết tâm, nhưng chỉ có thể y theo sự thực nói ra đáp án Thái tử không muốn nghe nhất: "Hạ nhân đi theo miêu tả, phụ nhân dịch dung từ phòng trà bên cạnh đi ra, quả thực là tự mình bưng khay trà ra."

Hô hấp Tấn Trừ chợt nặng nề.

Kết quả như vậy, kết quả như vậy.

Đây chính là kết quả hắn đổi lại sau khi thuyết phục mình đủ kiểu, bỏ ra chân tình đối với nàng một lần nữa.

Giờ khắc này, hắn chỉ cảm thấy như rơi vào hầm băng.

Nàng lại một lần nữa đùa bỡn hắn trong lòng bàn tay.

Cũng làm cho hắn một lần nữa rơi vào kết cục thất bại thảm hại.

Ngay từ lúc bắt đầu nàng đã lá mặt lá trái, đáng tiếc hắn lại coi hư tình giả ý của nàng như chân tình, lại một lần nữa bị nàng lừa gạt!

Hắn cứng ngắc đứng tại chỗ trong chốc lát, đột nhiên bật cười hai tiếng, nhưng là cắn răng mím môi cười hận.

"Dẫn ngựa đến!"

Hắn cầm dây cương tung người lên ngựa, giọng nói lạnh lẽo thấu xương: "Đến Thái y thự tìm Vương ngự y, dẫn ông ta đến thẳng bến đò."

Điền Hỉ giật mình.

"Phái người khác cầm lệnh bài của ta đến Bắc nha tìm Trương thống lĩnh, bảo hắn phái một đội nhân mã đuổi dọc theo quan lộ, xe ngựa người đi dọc đường ngăn lại hết. Không có khẩu lệnh của ta, không được cho đi!"

"Vâng."

Lúc gió biển thổi mặt biển lăn tăn, mặt trăng đã ẩn vào trong tầng mây chẳng biết từ lúc nào.

Lúc này, mặt biển trong màn đêm tựa như một tấm vải đen khổng lồ, đen kịt không nhìn thấy bờ, trầm muộn, áp lực, lại ngạt thở.

Bến đò bên bờ, thuyền ngựa đỏ và chiến thuyền tiến ra, trên thuyền bó đuốc bập bùng, phản chiếu xung quanh mặt biển thành những đốm đỏ lấm tấm.

Tấn Trừ bước lên thuyền ngựa đỏ dẫn đầu, sau khi hạ lệnh phân chia tướng lĩnh trên chiến thuyền chiếm giữ ở từng cửa biển, hắn cũng không chần chừ hạ lệnh thuyền ra khơi.

Thuyền ngựa đỏ lao đi như mũi tên, rất nhanh đã biến mất trong mặt biển đêm đen nhánh.

Thân thuyền lắc lư một cái, Lâm Uyển vốn ngủ không sâu lập tức bị đánh thức, cảm nhận được thuyền vẫn đang chạy bình thường, trái tim đập thình thịch cũng từ từ bình tĩnh lại.

Chỉ là sóng hơi lớn thôi, không phải có gì bất ngờ.

Lâm Uyển thở ra một hơi, sau đó khẽ nâng cửa sổ trong khoang thuyền lên, nhìn ngắm chân trời.

Chân trời màu xanh nhạt bắt đầu xuất hiện màu sáng loáng. Trời dần dần tảng sáng.

Lâm Uyển không khỏi cảm thấy kích động.

Nàng nghe nhà đò nói, đợi đến hừng đông có lẽ đã sắp tới điểm đến.

Nghĩ đến sau khi cập bến, nàng có thể lại ngụy trang trà trộn qua trạm gác, về sau hoàn toàn chạy thoát đến chân trời, trong lòng khó tránh khỏi vui mừng.

Nàng cầm miếng bánh bột ngô từ túi quần áo ra.

Bánh bột ngô khô khốc, phải uống ngụm nước lạnh mới có thể miễn cưỡng nuốt xuống.

Nàng ép mình ăn thêm mấy miếng.

Dù sao sau khi xuống thuyền còn phải đi một đoạn đường nữa, nếu nàng không có sức thì không được.

Ngay lúc nàng ăn hết một miếng bánh bột ngô, cảm thấy khô cho nên lại cầm chén muốn uống mấy ngụm nước, thân thuyền lại chao đảo mạnh một cái.

Lâm Uyển tưởng là do sóng biển nên không để ý, nhưng không nghĩ rằng sau một cái chao đảo mãnh liệt này, lắc lư ngừng lại thì thuyền không tiếp tục chạy nữa.

Cùng lúc đó, ngoài khoang thuyền loáng thoáng vang lên tiếng run giọng sợ hãi của người chèo thuyền.

"Là... hải tặc?"

Mấy khách thuyền khác trên con thuyền nhỏ này nghe vậy đều sợ hãi, nhao nhao mở khoang thuyền ra.

"Khu vực này sao lại có hải tặc?"

"Không thể nào, chẳng phải triều đình nói vừa bắt được nhóm hải tặc không việc ác nào không làm sao? Làm sao còn dám gây án?"

"Nhìn xem, thuyền của Dư gia còn ở đằng trước, có bọn họ ở đó chắc là không có việc gì."

Để đề phòng hải tặc gây rối, lúc ra biển những thuyền nhỏ bọn họ đều đi theo những thuyền lớn cỡ trung, mỗi lần đều trả chút phí bảo hộ, tìm kiếm sự che chở.

Mà trên những thuyền lớn này đều có không ít hộ vệ và binh khí, những hải tặc kia không dám tùy tiện xâm phạm.

Mặc dù Lâm Uyển cũng nghĩ như thế nhưng vẫn có chút lo lắng, bèn hé cửa sổ ra nhìn bên ngoài xem tình hình như thế nào.

Trước khi trời tảng sáng, biển và trời đều mờ mịt.

Lúc này mặt biển phản chiếu ánh sao thưa thớt chỉ còn le lói. Đưa mắt nhìn kỹ lại làm cho người ta giật mình dựng tóc gáy, bởi vì một khoảng le lói kia không phải gì khác, mà là đội thuyền bày trận chỉnh tề.

Những con thuyền cao không ngừng chạy tới, những thuyền này di chuyển có thứ tự, dần dần hình thành xu thế vây quanh, chặn kín đường đi của thuyền bọn họ.

"Không đúng! Là thuyền ngựa đỏ, là thuyền chiến! Đây là thuyền quan! Là thủy quân của triều đình, không phải hải tặc!"

Tiếng mừng rỡ của nhà đò vọng vào khoang thuyền.

Chén nước trong tay Lâm Uyển rơi choang xuống đất.

Lúc này ngoài thuyền lần lượt thắp đuốc lên, đèn đuốc chiếu rọi sáng như ban ngày.

"Quả thật là thuyền quan!"

Tiếng của khách thuyền cũng liên tục truyền tới, đều ngập tràn vui mừng.

Lâm Uyển như bị đông cứng nhìn những thuyền quan chi chít kia, cả người như rơi vào vực sâu.

Gia chủ Dư gia mang theo mọi người Dư gia quỳ xuống đất hành đại lễ.

"Thái tử điện hạ thiên tuế, thiên thiên tuế."

Lúc vừa thấy một thân thường phục đoàn long kia, hắn kinh hoảng suýt chút nữa ngất đi.

Dư gia bọn họ chỉ là thương gia, thường ngày ngay cả quan viên có phẩm cấp cũng khó gặp, nào dám nghĩ đến một ngày có thể gặp được Thái tử gia tân triều?

Vui mừng thì không cần phải nói, nhưng khủng hoảng cũng khó tránh khỏi.

Vào nguyên niên Kiến Võ, thủ đoạn thanh toán tàn khốc của triều đình còn rõ mồn một trước mắt, khi đó mùi máu tươi ở Ngọ môn mấy tháng chưa tan. Tất nhiên là hắn sợ vô tình liên quan đến chuyện phản nghịch gì, liên lụy già trẻ cả nhà.

Tấn Trừ ngang tàng ngồi xuống ghế bành gỗ lim, giọng nói vô cảm: "Triều đình truy bắt đào phạm. Nếu không có gì bất ngờ, nàng đang lẩn trốn trong những con thuyền này của các ngươi."

"Gọi hết những người trong thuyền đến boong thuyền." Hắn nhìn chằm chằm phía khoang thuyền, đáy mắt thâm trầm như gió cuốn mây tan: "Bất kể nam nữ, bất kể già trẻ."
Bình Luận (0)
Comment