Edit: Thỏ
“Phùng Tầm Kha, cậu…” Cao Dung ngoảnh mặt đi, muốn né tránh môi lưỡi dây dưa của Phùng Tầm Kha, ngay sau đó lần nữa bị cuốn vào. Đầu lưỡi linh hoạt càn quét, quấn quanh lưỡi của Cao Dung, mờ ám trêu đùa; ngay cả bàn tay hư hỏng phía sau cũng bắt đầu dời ra phía trước.
“Ưm…” Cao Dung phát ra một tiếng rên ngắn ngủi, bấy giờ ngón tay thon dài mang theo tình sắc đã vuốt ve trước ngực Cao Dung.
Xúc cảm thiêu đốt khiến đầu óc Cao Dung đã tỉnh táo hơn một chút, thân mình cậu bởi vì sự va chạm thể xác mà run rẩy không thôi. Hai tay cậu đặt nơi lồng ngực Phùng Tầm Kha, dường như cố sức đẩy hắn ra.
Môi lưỡi hai chàng trai đột ngột phân tách, kéo ra một sợi chỉ bạc thật dài. Cao Dung thở hổn hển lùi về sau, gương mặt đỏ ửng, cậu nhìn Phùng Tầm Kha không nói nên lời.
Phùng Tầm Kha bị cậu đẩy ra, hắn vẫn còn chìm trong cuộc mê. Đôi mắt xanh sâu thẳm như đáy vực nặng nề nhìn Cao Dung, cho đến khi hắn đưa ngón tay xoa môi mình, mới mỉm cười nói: “Dung Dung, chưa đủ.”
Rồi lần nữa hắn khom lưng ôm Cao Dung vào lòng. Hắn thì thào bên tai cậu: “Dung Dung biết cái gì gọi là ‘tình dục’ không?” Cơ thể hắn tràn đầy rạo rực, khoảnh khắc nói ra lời này hơi thở ấy càng nóng bỏng hơn khiến vành tai Cao Dung đỏ bừng.
“Mình… Không biết… Phùng Tầm Kha cậu không buông mình ra, mình giận đó…” Cao Dung tránh né Phùng Tầm Kha, nhưng hắn cứ ôm cậu vào lòng, ngay cả một chút cũng không thể tránh né. Nếu đặt hai người ra so sánh, hiển nhiên sức lực của Cao Dung quá cách biệt Phùng Tầm Kha, tuy rằng Phùng Tầm Kha không vạm vỡ.
“Vậy Dung Dung nghe mình giải thích cái gọi là ‘tình dục’, chính là vừa có tình yêu, lại có dục vọng. Mình vừa có tình, vừa có dục vọng đối với Dung Dung.” Nói xong, cánh tay cũng hơi dùng sức, Phùng Tầm Kha đột ngột đem một chân Cao Dung gác bên hông mình trong tiếng thảng thốt của người đối diện, một tay khác chặt chẽ áp vào ngực Cao Dung. “Hiện giờ Dung Dung cảm nhận được chứ?”
Tư thế này khiến đầu óc Cao Dung rơi vào hỗn loạn. Cậu có thể cảm thụ rõ ràng vòng eo của hắn và thứ nam tính nóng rực kia, vừa mang tính xâm lược, vừa gợi lên ham muốn chiếm hữu…
“Này, thả mình ra…” Cao Dung túm lấy áo sơ mi của hắn, đầu ngón tay trở nên trắng bệch, hành động này khiến vạt áo đang phẳng phiu trở nên nhăn nhúm, giọng nói vì căng thẳng mà toát nên sự run rẩy.
“Dung Dung đừng sợ.” Trán hắn cọ vào trán cậu, nhẹ nhàng an ủi. “Mình thích cậu như thế, sẽ không bao giờ tổn thương cậu, cho nên đừng sợ mình.”
Cao Dung thấy mình sắp điên mất: “Phùng Tầm Kha, mình không thích đâu, mình chỉ muốn làm bạn tốt với cậu. Mình không muốn cậu chệch hướng, cậu bảo mình nên làm sao đây? Nói đi…”
“Nếu Dung Dung không muốn mình đi sai hướng, hãy làm mình đi về hướng Dung Dung.”
Cao Dung ngẩng đầu, chỉ thấy Phùng Tầm Kha tươi cười nơi đáy mắt: “Chỉ cần Dung Dung không kháng cự mình, để mình tiếp cận Dung Dung, chậm rãi khiến Dung Dung cũng thích mình như vậy.” Rồi hắn chợt lắc đầu, “Không đúng, Dung Dung sẽ vĩnh viễn không bao giờ thích mình như mình thích Dung Dung, nhưng chỉ cần cậu đồng ý để mình bên cạnh cậu, mình nhất định sẽ cố gắng khiến cậu có một chút mến yêu. Cho mình một cơ hội được không?”
Như là dụ dỗ, hai tay Phùng Tầm Kha áp vào mặt Cao Dung, lần nữa nhẹ nhàng lặp lại: “Dung Dung, cho mình cơ hội nhé?”
Cao Dung ngơ ngác nhìn hắn. Thẳng đến khi Phùng Tầm Kha cong cong đôi mắt cười, cậu mới nhận ra mình đã đồng ý với hắn…
Sắc trời tối đen, bầu trời lập lòe vài ngôi sao sáng biếc, vài tiếng ve sầu kêu râm ran bên đường, càng lúc càng vang. Đom đóm xanh lượn lờ qua kẽ lá, nhưng tạo vật làm sống động đêm hè cũng không đẹp bằng đôi mắt rạng rỡ, trong sáng của thiếu niên. Đôi mắt cong thành hình trăng khuyết, không lẫn chút tạp nham nào, như hoa như mộng. Phùng Tầm Kha cười rộ lên khiến tâm trạng đang bấp bênh của Cao Dung cũng hoàn toàn tĩnh lặng.
“Dung Dung, mai gặp lại.” Cao Dung ngoảnh đầu đã thấy Phùng Tầm Kha đứng cách đó không xa vẫy tay với mình.
Cao Dung cũng giơ tay vẫy vẫy: “Mai gặp! Trời tối rồi, cậu mau về nhà đi!”
Vừa rồi Phùng Tầm Kha muốn đưa cậu trở về, nhưng Cao Dung từ chối. Phùng Tầm Kha cũng không khăng khăng, chỉ mỉm cười bảo: “Mình sẽ đứng đây dõi theo Dung Dung rồi mới về.”
Thở dài trong lòng một tiếng, Cao Dung quay lưng bước đi.
Phùng Tầm Kha, cậu và Phùng Tầm Kha, rốt cuộc đã đi đến nước nào…Mãnh liệt môi hôn, hơi thở ấm áp, thậm chí cơ thể quyện nhau nóng bỏng, những thứ mà Phùng Tầm Kha đối với cậu, đó là ‘tình dục’ sao?
Nghĩ đến đó, Cao Dung trở nên căng thẳng vô cùng. Cậu lắc đầu, muốn lắc cho suy nghĩ rối rắm rơi ra, nhưng càng cố quên càng nhớ rõ…
Mà Cao Dung không biết, thiếu niên phía sau đã thong dong đi theo cậu từ lúc nào. Một con đom đóm đậu trên vai Phùng Tầm Kha, lóe lên ánh màu xanh biếc, vô cùng đẹp đẽ. Hắn vươn tay bắt lấy, tự hỏi: “Là đến cho tôi ánh sáng ư…? Nhưng tôi không cần.” Sau đó siết chặt trong tay, bóp nát.
Thứ ánh sáng hắn khát khao chỉ có một.
Vì thế một đêm mùa hạ, dưới bầu trời đầy sao, hai thiếu niên một trước một sau chậm rãi đi trên con đường nhỏ vắng người, còn kẻ theo sau ấy – như đang âm thầm bảo vệ người yêu.