Xiềng Xích Yêu Thương

Chương 30

Edit: Thỏ

“Mẹ nó, thật ghê tởm, thế mà tao lại học cùng lớp với một thằng đồng tính luyến ái!”

“Hai nam sinh hôn môi kìa! Phùng Tầm Kha đều có ảnh chụp của bọn họ, chả trách Tống Văn đâm cậu ấy bị thương. Đúng là biến thái mà!”

“Đâu chỉ hôn môi, nghe nói còn có ảnh ghê tởm hơn. Thật không ngờ lớp phó học tập có thành tích tốt và tính tình phóng khoáng lại cùng Phương Hằng ẻo lả kế lớp yêu nhau, nghĩ tới đã thấy nổi da gà!”

Lớp 11/6, mấy bạn học bàn tán xôn xao, thẳng đến khi chủ nhiệm đi vào lớp trừng mắt với bọn họ thì ai nấy mới bắt đầu im mồm.

Hơn một tuần sau, sự việc đã lan truyền khắp trường: Phùng Tầm Kha và Tống Văn vì báo bảng nảy sinh mâu thuẫn, có lẽ vì cố ý trả thù nên Phùng Tầm Kha phát hiện Tống Văn và Phương Hằng quen nhau, hơn nữa còn chụp được ảnh. Mà Tống Văn không muốn người khác biết chuyện bèn dùng dao đe dọa Phùng Tầm Kha, kết quả có biến.

Tống Văn còn một tháng nữa đủ 18 tuổi, tuy rằng không chịu trách nhiệm trước pháp luật nhưng cha mẹ y vẫn khó mà tin đứa con trai của họ lại là tên biến thái, hơn nữa suýt chút trở thành tội phạm giết người. Vừa khiếp sợ vừa thương tâm, gia đình đã đưa y vào bệnh viện để trị liệu tinh thần.

Phương Hằng cũng bị nhà trường cho thôi học, cha mẹ nó tránh việc nó bị người khác chỉ trỏ gièm pha nên đã gấp gáp chuyển nhà, chẳng biết chuyển đi đâu.



Phùng Tầm Kha nằm trên giường, đưa ngón tay bấm điện thoại. Hắn thản nhiên lật ảnh chụp phía dưới, hơi nhíu mày cười châm biếm: “Ha, thú vị ghê.”

Lần trước lấy điện thoại và thẻ nhớ của Tống Văn, không ngờ có thu hoạch ngoài ý muốn. Thằng ngu Tống Văn này thế mà lại lưu trữ không ít ảnh chụp của nó và Phương Hằng, đủ các thể loại.

Lúc cha mẹ Tống Văn tìm tới, Phùng Tầm Kha thành thật đem ‘chứng cứ’ ra nói dối trơn tru. Hắn bảo không đưa cho cảnh sát xem không phải vì có chuyện khó nói, nhưng hắn đang không biết giải thích làm sao với những bức ảnh riêng tư này. Đối với cảnh sát, hắn đưa cho họ một bức ảnh Tống Văn và Phương Hằng hôn môi, sắc mặt trắng bệch và sợ hãi nói: “Bởi vì em thù vặt nên chụp lén, kết quả bị Tống Văn ác ý trả thù.”

Những việc này đúng là kết thúc nhưng cũng không kết thúc, hắn còn rửa ảnh ra gửi cho cha mẹ Phương Hằng, như vậy có tính là niềm vui bất ngờ không?

Nghĩ xong hết, Phùng Tầm Kha gãi trán mỉm cười. Mắt xanh cong cong, nhìn qua vừa tinh khiết, vừa mỹ lệ.

Phùng Tầm Kha bước xuống giường, chậm rãi đứng lên. Trên bụng vẫn còn băng gạc, nước da trắng trẻo lại càng thêm trắng. Hắn tựa người trước bậu cửa, nhìn mặt trời có chút chói chang. A, hắn đã nằm nhà suốt ba tuần nay, giờ muốn đến trường học, bởi vì hắn nhớ Dung Dung.



Cao Dung quay đầu nhìn chỗ ngồi trống rỗng, tâm trí rối bời. Cậu không biết Phùng Tầm Kha sẽ tới hay không, cũng không biết thân thể hắn thế nào, có tiếp tục điều trị hay đã xảy ra chuyện? Vì sao lâu như thế hắn vẫn chưa đi học? Tuy rằng cậu muốn ghé thăm, nhưng vừa chuyển đến thành phố này cũng chẳng biết nhà hắn ở đâu, chỉ có thể ngốc nghếch lo lắng.

“Phùng Tầm Kha!” Một người bạn ngồi trước đột nhiên reo lên. Ngay lập tức cả lớp quay đầu nhìn, mọi ánh mắt đổ dồn về cái người trông-có-vẻ-như-không-sao-cả.

Cao Dung cũng ngẩng lên, tầm mắt bọn họ giao nhau tức khắc. Biểu cảm vốn thờ ơ bổng trở thành tươi cười sáng lạn, hắn nghiêng đầu, làm khẩu hình miệng với Cao Dung: Dung Dung, mình ổn.

Cục đá trong lòng như rơi xuống, Cao Dung nhìn Phùng Tầm Kha như đã rất lâu không nở nụ cười, và cậu đã mỉm cười với hắn. Hơn nữa, đáy lòng cậu đau đớn, xót xa… Tuy rằng hắn bảo không sao, nhưng nước da tái nhợt và dáng vẻ hao gầy, cả gương mặt cũng gầy hơn một chút.

Phùng Tầm Kha ngồi vào chỗ của mình, ngay lúc hắn vừa ngồi xuống, miệng vết thương như nhẹ vỡ ra. Hắn mím môi, nhưng lại tỏ ra không có việc gì, ánh mắt tò mò xung quanh nhìn chằm chằm vào hắn. Phùng Tầm Kha nhướn mắt, nhìn thẳng về phía ánh mắt cực kỳ nóng bỏng của người kia.

Trần Nguyệt thấy Phùng Tầm Kha nhìn mình, bỗng cúi đầu, vành tai hơi ửng đỏ.

Phùng Tầm Kha chống cằm cảm thấy nhàm chán nên đã dời ánh mắt đi, ngón tay thon dài cố ý gõ trên bàn. Hắn quan sát chỗ trống bên cạnh Cao Dung, vừa rồi tâm trạng bực mình vì kiểu nhìn đăm đăm của Trần Nguyệt cũng đã tan thành mây khói, lộ ra mảnh trời quang.

Hết thảy như mong muốn của hắn, tiết một chủ nhiệm đã đổi chỗ cho Cao Dung và Phùng Tầm Kha ngồi cùng. Như vậy, Cao Dung lại là bạn cùng bàn của Phùng Tầm Kha.

Phùng Tầm Kha cười tủm tỉm: “Dung Dung, chúng ta ngồi chung đấy.”

Đôi mắt xanh híp lại khiến Cao Dung cảm thấy hắn như một chú cáo gian manh. Cáo á? Cao Dung không biết ra sao, chỉ thấy cách hình dung này có chút buồn cười, vì thế nhẹ nhàng cười rộ.

Phùng Tầm Kha nghiêng người, đôi mắt tuy nhìn bảng đen nhưng thì thầm với Cao Dung bên cạnh: “Dung Dung cười rộ lên rất đáng yêu.”

“Cậu đúng là cáo gian xảo.” Cao Dung phụ họa bằng cách đưa hai tay làm móng vuốt cào cào, chắc bởi vì người trước mặt cậu đi học khiến cậu rất vui nên cũng chuyện trò thân thiết với hắn ngay lớp học.

“Cáo ư?” Phùng Tầm Kha quay đầu, khó hiểu.

Cao Dung gật gật đầu: “Đúng đó, cậu cười rộ lên quá gian xảo…” Nhưng lời còn chưa nói xong, một viên phấn đã bay vào trán cậu. Cô dạy Toán trừng cậu một cái, sau đó lấy viên khác gõ gõ lên bảng. “Chuyện gì các trò làm tôi cũng biết hết, mau tập trung học cho tôi.”

Mấy học sinh ngồi cạnh cũng cười hì hì.

Cao Dung đỏ mặt, nhìn Phùng Tầm Kha đã sớm ngồi nghiêm túc nhìn bảng đen, cực kỳ giống con ngoan trò giỏi. Nét cười trong mắt hắn lóe lên như ánh dương sáng ngời khiến sắc thái lạnh băng của đôi con ngươi cũng trở nên hiền hòa hơn.

“Dung Dung đáng yêu ghê.” Thừa dịp giáo viên quay lưng trong chớp nhoáng, Phùng Tầm Kha đã ghé vào tai Cao Dung, vừa cười vừa nhẹ nhàng nói.

.

Đúng vậy, rất đáng yêu… Đáng yêu đến nỗi tôi vẫn luôn muốn đem em giam giữ cho riêng mình, Dung Dung của tôi…
Bình Luận (0)
Comment