Tạ Nhất Minh trở mình, dùng chăn che đầu lăn lộn. Tối qua hưng phấn quá độ nên bây giờ cậu không dậy nổi. Nhưng vẫn là nên đi ăn cơm thôi, chờ ăn xong rồi mới ngủ tiếp, không thì mẹ lại mắng. Cậu ngồi đờ trên giường, một lúc sau mới loạng choạng bước ra khỏi phòng.
Trong phòng khách, Tạ ba ba đang gắp đồ ăn, nhìn thấy con mình đang ở trạng thái mơ mơ màng màng tiến vào thì cười nói: “Đánh răng trước đi con, tối qua nhất định là thức đêm rồi!” Tạ mẹ trực tiếp cho cậu một ký rồi đẩy vào phòng tắm.
Sau khi mơ mơ hồ hồ ăn xong cơm, Tạ Nhất Minh giúp mẹ mang chén bát đi rửa rồi nói: “Mẹ, con đi ngủ tiếp đây, cơm chiều không cần gọi nữa, thức dậy con sẽ tự ăn.”
Tạ mẹ thở phù phù trong bếp, đứa con này đã tốt nghiệp rồi nhưng sao còn chưa đi kiếm việc mà cứ ở lì trong nhà!
๑۩۞۩๑
Đến 8h tối, Tạ Nhất Minh thần thanh khí sảng mà bò lên máy, bật QQ, vào weibo. Hôm nay Đại thần không có blog mới, cũng đúng, tần suất Đại thần đăng bài cũng không cao lắm, có vẻ y không thích vào blog?
Cậu dạo vài vòng, sau đó đi đến phòng bếp nấu mì rồi quay về máy. Chú chim cánh cụt liên tục nhấp nháy, lại là cô nương Miêu Trảo Quân.
【 Kế hoạch 】Miêu Trảo Quân: Tiểu Tạ, Tiểu Tạ ~~
【 Kế hoạch 】Miêu Trảo Quân: Gọi Tiểu Tạ ~ Tiểu Tạ có đó không?
【 Kế hoạch 】Miêu Trảo Quân: Lại đi rót nước rồi sao? Đã có kịch bản rồi, tôi gửi cho cậu nha ~ Cậu xem có cần sửa thêm gì không rồi nhắn cho tôi. Che mặt… Biên kịch cũng là người ta đó nha ~
Tiểu Tạ: Thật ngại, tôi vừa nấu mì xong.
Tạ Nhất Minh một tay làm bưng bát, một tay gõ chữ, thuận tiện tải về văn kiện. Tốc độ mạng rất nhanh, chẳng mấy chốc là đã tải xong. Cậu mở kịch bản bằng word.
【 Kế hoạch 】Miêu Trảo Quân: Oaa! Nấu mì ~ Tiểu Tạ thật đảm đang ~
Tiểu Tạ: Ha hả.
【 Kế hoạch 】Miêu Trảo Quân: Tôi có điện thoại, bye bye ~
Tiểu Tạ: Bye bye.
【 Kế hoạch 】Miêu trảo Quân: Đúng rồi…, tám giờ cuối tuần này hai vị chủ dịch tập kịch trên YY, hoan nghênh tham quan ~ lần thứ hai bye bye ~
Tiểu Tạ: Uh, tôi sẽ lên, bye.
Tuy lời trên QQ bình tĩnh là thế nhưng trong nội tâm bạn nhỏ Tiểu Tạ thì tuyệt đối không được như vậy. Cậu buông bát leo xuống ghế rồi thoáng cái liền nhảy lên giường lăn lộn. Đại thần tập kịch nha! Cậu được nghe Đại thần tập kịch! Chủ nhật nhất định phải lên YY ngồi đồng, hơn nữa còn phải tập trung lắng nghe!
Tạ Nhất Minh sau khi lăn lộn trên giường liền hồi phục tinh thần, tiếp tục nhảy xuống ghế, tập trung đọc kịch bản. Làm một hậu kì thì việc hiểu rõ kịch bản cũng rất quan trọng, hễ gặp chỗ nào không hợp thì phải sửa đổi.
Kịch bản tả tốt, trên cơ bản không có chỗ nào cần sửa. Kịch tên là ‘Lặng Lẽ Thích Anh’, nội dung chính nói về một tiểu viên chức thẹn thùng thầm yêu thủ trưởng, cuối cùng bị phúc hắc thủ trưởng ăn tươi. Kịch bản cậu đã xem qua, tả rất khá, nhất là giọng văn ngọt ngào kể về mối tình thầm lặng rất là động nhân.
Nhân vật Tạ Nhất Minh thích nhất là thủ trưởng phúc hắc ôn nhu, nghĩ đến Đại thần sẽ phối vai này cậu liền nhiệt huyết cao trào, ra sức chuẩn bị mọi thứ, quan trọng nhất là phải tìm được BGM thích hợp.
Lúc trước sau khi thu xong cậu mới tiến hành tìm kiếm, nhưng lần này là do Đại thần chủ dịch cho nên tất cả đều phải chuẩn bị thật tốt, riêng BGM, cậu sẽ chuẩn bị ba bộ với những phong cách khác nhau để có thể tùy lúc thay thế. Tuy đợi CV giao bản thu âm thì sẽ rất lâu nhưng mà bây giờ trong đầu óc cậu chỉ mãi hưng phấn nhớ đến việc phải chuẩn bị tốt cho kịch của Đại thần mà thôi.
๑۩۞۩๑
Khi người ta chờ đợi thứ gì thì thời gian luôn đặc biệt lâu. Tâm lý ảnh hưởng mọi việc, chỉ mới vài ngày mà đã làm Tạ Nhất Minh trông mòn con mắt. Thật vất vả mới chờ được đến cuối tuần, cậu vừa ăn cơm xong cũng không phụ mẹ thu dọn liền chạy lên phòng, mở ra YY tiến vào nhóm kịch.
Như đã nói trước, tên tổ kịch gọi là ‘Lặng lẽ thích anh’, người sở hữu đương nhiên là cô nương Miêu Trảo Quân. Cậu vừa mới vào đã thấy có người lên tiếng.
“Ai dô, ‘Tiểu Tạ rất thích ngủ’, là hậu kì quân bạn nhỏ Tiểu Tạ phải không?” Trong tai nghe truyền đến giọng nói mười phần nữ tính.
Trong phòng có tới mười mấy hào [tài khoản]. Tên của ai cũng đều quen thuộc, vừa nói chuyện chính là Lam Mỗ Mỗ. Tạ Nhất Minh liếc mắt liền thấy được tên Đại thần, ‘Xuân Nhật Hòa Phong’, đột nhiên cậu trở nên bối rối không dám lên tiếng, thế là vội vàng đánh chữ: ‘Ân, tôi là Tiểu Tạ.’ Sau đó đổi tên thành【 Hậu kỳ 】Tiểu Tạ.
“Tiểu Tạ đến rồi ~ Tôi là Trảo Trảo ~” Lần này là một nữ âm thật ngọt, là Miêu Trảo Quân.
Tạ Tiểu Minh tiếp tục gõ chữ: ‘Xin chào Trảo Trảo. Sao mọi người lên sớm như vậy?’
“Chúng tôi trước giờ đều sớm như vậy, nhưng mà chính chủ còn chưa tới nha!” Người tiếp theo là【 Chuyển âm 】Hồ Lô Oa, cũng là giọng con gái, thoạt nghe vô cùng khí thế. “Tiểu Tạ, đoán xem tôi là ai?”
Chẳng phải đã để sẵn tên rồi sao? Tạ Nhất Minh囧囧 gõ chữ: ‘Hỗ Lỗ Oa?’
“Phụt! Tiểu Tạ học hư rồi!” Miêu Trảo Quân cười thành tiếng. Tên của Hồ Lô Oa trong nháy mắt tắt đèn, sau đó trong khung trò chuyện đánh ra một chuỗi ‘……’ .
“Tiểu Tạ không thể nói chuyện sao?” Một giọng nói trầm thấp hoa lệ cất lên, dường như thâm nhập lòng người, truyền vào tính giác.
Là, là Đại thần! Trời ạ! Lồng ngực Tạ Nhất Minh bang bang đập loạn, đại não trống rỗng, tay chân loạn xạ, “Tôi, tôi có thể nói chuyện, Đại thần khỏe!”
Tên【 Chủ dịch 】Xuân Nhật Hòa Phong tiếp tục phát sáng, giọng nói tràn đầy mị lực truyền tới: “Huh? Không có phản ứng? Đi rót nước rồi sao?”
“Không, không có! Xuân sama khỏe!” Tạ Nhất Minh thật muốn tìm cái lỗ để mà chui xuống. Cậu hoàn toàn 囧 rồi, khi nãy cư nhiên quên ấn F2!
“A, tôi làm cậu khẩn trương sao?” Nam nhân bên kia khẽ cười, giọng nói quả nhiên khả ái hệt như tưởng tượng!
“Không, không có khẩn trương! Ha hả.” Có ma mới không khẩn trương! Cậu nắm chặt bàn tay đang không ngừng run rẩy.
Những người khác đều bắt đầu chen vào.
【 Kế hoạch 】Miêu Trảo Quân: “Oa oa! Giọng của Tiểu Tạ manh quá nha!”
【 Trang trí 】Thỏ Tử: “Thần vật à! Thật sự manh đến mức làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào!”
【 Đạo diễn 】Lam Mỗ Mỗ: “Giọng nói này, khí chất này, thiên nhiên ngốc manh thụ a!”
Trong máy phát ra giọng thét chói tai.
【 Chuyển âm 】Hồ Lô Oa: “Hehe, không hổ là manh vật của tổ chúng ta.”
【 Tác từ 】Chỉ Nhược Bất Tính Chu: “Xuân sama và hậu kì quân đã đem đến một làn gió mới! CP ôn nhu phúc hắc x thiên nhiên ngốc manh, ha hả ~”
【 Long bộ ất 】Nữ Vương Phạm Nhi: “Xuân sama tha hồ thượng nha ~ Tạ tiểu thụ!”
Ba nữ sinh bắt đầu cười gian.
【 Long bộ giáp 】Trường Chân Thúc Thúc: “Ai dô, tiểu đệ đệ nha!” Nam thanh thuần hậu của đại thúc vang lên.
【 Chủ dịch 】Xuân Nhật Hòa Phong: “Tôi rất vui khi có cậu tham gia hậu kì. Đoạn BGM của bộ ‘Trầm túy đông phong’ tôi có nghe qua, cảm giác rất không tồi.”
Cho dù lẫn giữa đám người thì giọng nói của nam nhân vẫn rất động nhân, chỉ vừa nghe qua thì đã có thể nhận ra là ai đang nói, phảng phất như những giọng điệu khác đều chỉ làm nền.
Tạ Nhất Minh áp sát tai nghe, âm thanh thật sự rất chân thật nha! Cả những người khác cũng chú ý tới, nhất thời không khí trở nên im lặng.
“Na, đoạn BGM đó là đồng học của em viết lời, nếu sama muốn nghe thì em gửi qua được không?” Tạ Nhất Minh thu lấy dũng khí đánh vỡ trầm mặc, cố gắng khiến cho giọng mình trở nên bình tĩnh.
“Được, cậu gửi qua hòm thư tôi đi.” Giọng nói Đại thần vô cùng điềm tĩnh.
Miêu Trảo Quân cô nương reo lên: “Tôi cũng muốn! Bộ kịch là do tôi giới thiệu cho Xuân sama nghe đó!”
Cả những người khác cũng giơ tay đòi, ‘Trầm Túy Đông Phong’ là một bộ kịch nổi tiếng, rất nhiều người thích. Tuy vậy, với một hậu kì nho nhỏ ít nói như bạn Tiểu Tạ thì rất ít ai chú ý.
“Ack, để tôi gửi ở đây luôn vậy, như thế tất cả mọi người đều có thể thấy.” Tạ Nhất Minh vừa nói vừa gửi, đoạn BGM cũng không dài lắm, rất nhanh thì đã gửi xong. Sau khi hoàn tất, cậu do dự gửi cho Đại thần lời mời kết bạn.
Nhất thời tâm lí Tạ Nhất Minh trở nên thấp thỏm, bất an. Lỡ mà Đại thần cự tuyệt thì làm sao đây? Lỡ mà Đại thần ngại mình nhiều chuyện thì làm sao đây? Nhưng mà giọng nói Đại thần thật sự rất hay!! Nhất là một tiếng ‘Uh’, vừa nghe xong đã thấy cả người như có dòng điện chạy qua! Não bộ bắt đầu mơ màng, bạn nhỏ Tiểu Tạ rơi vào trạng thái ngẩn người.
Âm báo hệ thống vang lên, Xuân Nhật Hòa Phong đã đồng ý lời mời của bạn. Nhìn người vừa được thêm vào danh sách, Tạ Nhất Minh liền đổi thành tên: ‘Thích nhất là Đại thần’.