Ngồi trong xe của ông chồng Chủ tịch, Lâm Hiểu Hiểu ngáp một cái: “Anh tan làm sớm thế.”
Câu nói này quá thừa thãi nên Thẩm Nghiêm không đáp lại, vẫn tiếp tục sắm vai trai đẹp thâm trầm.
Cũng may Lâm Hiểu Hiểu không thèm bận tâm: “Cũng đúng, công ty là của anh, tan làm lúc mấy giờ còn không phải do anh quyết định sao, đâu ai quản nổi anh.”
“Em có hứng thú đến làm việc không?” Thẩm Nghiêm biết hiện tại cô đang thất nghiệp.
Lâm Hiểu Hiểu lắc đầu: “Em đến thì làm được gì? Em chẳng hiểu gì cả.”
“Không hiểu có thể học.” Thẩm Nghiêm nắm vô lăng, nhưng tâm trí lại không tập trung vào việc lái xe.
“Thế khó quá, dù em có học thì cũng chỉ biết sơ sơ, không thể so sánh với dân chuyên nghiệp được. Trừ khi anh muốn em đến để làm việc vặt, như là rót trà bưng nước, nhận chuyển phát nhanh các kiểu.” Lâm Hiểu Hiểu từng có vài năm kinh nghiệm làm việc nên biết rất rõ khả năng của mình đến đâu.
Cô năm lần bảy lượt từ chối, Thẩm Nghiêm cũng không muốn thuyết phục thêm.
Trong xe im lặng vài phút, Lâm Hiểu Hiểu lại chột dạ thăm dò: “Thực ra em nghĩ, quy mô của công ty anh lớn như vậy, dù em không đến làm thì chắc anh vẫn đủ sức nuôi em nhỉ…”
Thẩm Nghiêm hờ hững hỏi ngược lại: “Em định làm gì mỗi ngày nếu không đi làm?”
Dĩ nhiên là mỗi ngày ngủ đến mười giờ sáng, xem video suốt cả buổi chiều, rồi gọi đồ ăn ngoài hoặc đi nhà hàng ăn một bữa lớn, không có việc gì thì ra ngoài du lịch…
Suy nghĩ là vậy nhưng không phù hợp để nói thẳng ra, Lâm Hiểu Hiểu cân nhắc chọn lọc từ ngữ: “Em có nhiều sở thích lắm, như đọc sách, vẽ tranh, chụp ảnh, còn có nhảy múa. À, em còn muốn làm biên kịch nữa! Nếu không đi làm thì em sẽ ở nhà viết kịch bản. Biết đâu có một ngày kịch bản nào đó của em sẽ được đạo diễn nổi tiếng chọn trúng, sau đó một phát nổi luôn!”
Trước sự lạc quan và suy nghĩ viển vông của cô, Thẩm Nghiêm chỉ có một nhận xét: “Nếu một người ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới như em cũng có thể một phát nổi luôn, vậy chắc hẳn ngành này không còn cứu vãn được nữa rồi.”
Bị bắn trúng tim đen, Lâm Hiểu Hiểu không còn gì để nói.
Thẩm Nghiêm vẫn không buông tha, tiếp tục nã súng về phía cô: “Với vốn kiến thức, kinh nghiệm sống, sự kiên nhẫn và khả năng sáng tạo của em, con đường trở thành một nhà sáng tạo chuyên nghiệp còn dài lắm.”
Lâm Hiểu Hiểu miễn cưỡng nở nụ cười: “Dài lắm sao?”
“Rất dài.” Thẩm Nghiêm khẳng định lại.
Lâm Hiểu Hiểu không từ bỏ: “Dài bao nhiêu?”
“Có lẽ còn dài hơn cả cuộc đời của em.” Thẩm Nghiêm nở nụ cười góc ba mươi bảy độ, lại có thể thốt ra những lời lạnh lùng như âm ba mươi độ.
Lâm Hiểu Hiểu xụ mặt, yên lặng trừng anh.
Ngặt nỗi Thẩm Nghiêm không những không sợ ánh mắt của cô mà còn tiếp tục nói: “Anh khuyên em nên học một số kiến thức thiết thực, tốt hơn là sống mãi trong những ảo tưởng hão huyền.”
Lâm Hiểu Hiểu không cảm xúc hỏi: “Cái gì thiết thực, AI của công ty các anh à?”
“AI đã thâm nhập vào cuộc sống của chúng ta, mà em chỉ hiểu chưa đến một phần trăm về nó.” Thẩm Nghiêm giống như một giáo viên đang nói chuyện với học sinh.
Học sinh hư nghịch ngợm Lâm Hiểu Hiểu thì chẳng hề để ý: “Vậy thì sao, em sử dụng nó nhất thiết phải biết nguyên lý vận hành của nó à? Em mua một cái TV, còn cần phải biết cách chế tạo TV nữa chắc? Công nghệ là để phục vụ con người! Hơn nữa, em chỉ là một người bình thường chứ đâu phải người làm nghiên cứu phát triển.”
Không biết từ lúc nào, xe đã đến khu chung cư.
Khi xe quẹo vào gara ngầm tìm được chỗ đậu xe, Thẩm Nghiêm không vội xuống xe mà nói một câu: “Nửa năm trước, trên cơ thể em từng có rất nhiều nốt đỏ.”
Lâm Hiểu Hiểu nhanh chóng hồi tưởng, phát hiện đúng là có chuyện đó: “Sao anh biết?”
“Lúc đó em tưởng là bệnh bạch cầu.” Thẩm Nghiêm lại nói.
Lâm Hiểu Hiểu mở to hai mắt, cô thực sự nghĩ là tiểu cầu của mình có vấn đề, lúc đó đã lo lắng đến mức suýt đi bệnh viện để xét nghiệm máu: “Ai nói cho anh biết?”
Thẩm Nghiêm bình tĩnh đáp: “Thực ra đó là hiện tượng dị ứng.”
“Sao anh biết đó là dị ứng?” Lâm Hiểu Hiểu còn không chắc nguyên nhân là gì.
“Khi học cấp hai, em từng gặp hiện tượng ảo giác thính giác.” Thẩm Nghiêm lại nói thêm một câu gây sốc.
Lâm Hiểu Hiểu ngồi ngây người, kinh hoàng đến mức không biết phải nói gì.
Mà Thẩm Nghiêm biết rõ mọi chuyện lại không tiếp tục giải thích, chỉ nhắc cô: “Xuống xe đi.”
Lâm Hiểu Hiểu như tỉnh mộng vội vàng xuống xe đi theo sau anh, cô hỏi: “Anh nghe từ đâu vậy? Anh nói với em những chuyện này làm gì?”
Chủ tịch Thẩm Nghiêm thừa nước đục thả câu: “Những thông tin này thuộc về bí mật của công ty, không tiện tiết lộ ra ngoài.”
“Cái gì mà bí mật công ty, đây là quyền riêng tư của em! Em có quyền biết!” Dưới tình huống cấp bách, Lâm Hiểu Hiểu vội giữ chặt tay anh.
Cô kéo như vậy, Thẩm Nghiêm thuận thế quay người lại. Hai người đứng đối mặt nhau, nhìn nhau chăm chú. Bầu không khí lập tức trở nên vi diệu, thời gian cũng như chậm lại.
Cuối cùng, Lâm Hiểu Hiểu không thể chịu nổi vẻ đẹp trai ngời ngời của anh, cô dần buông tay trái đang nắm lấy tay áo anh ra, ánh mắt lảng tránh: “Anh, anh không thể nói nửa chừng vậy được, muốn nói thì nói cho rõ ràng đi.”
Thẩm Nghiêm không vội giải thích, điềm tĩnh nắm bàn tay đang thu lại của cô: “Về nhà rồi nói.”
Hai người bước vào thang máy.
Lâm Hiểu Hiểu không quen việc bị đàn ông nắm tay như vậy, cô liếc ngang liếc dọc trong thang máy duy chỉ không dám nhìn thẳng vào Thẩm Nghiêm.
Cuối cùng đến trước cửa nhà, Thẩm Nghiêm không dùng chìa khóa để mở cửa mà chỉ dùng mu bàn tay kia chạm vào ổ khóa. Ổ khóa tự động nhận diện danh tính của anh rồi mở cửa.
Không quan tâm anh đã mở khóa như thế nào, Lâm Hiểu Hiểu vừa vào nhà đã hỏi: “Giờ anh có thể nói rõ rồi chứ?”
Rốt cuộc Thẩm Nghiêm cũng buông tay cô ra, vừa thay giày vừa trả lời: “Rất đơn giản, cơ thể có chức năng bài trừ dị thể, khi có vật lạ được cấy vào, cơ thể sẽ có các loại phản ứng khó chịu, ví dụ như dị ứng, tổn thương thần kinh.”
“Ý anh là em bị cấy thứ gì đó sai?” Lâm Hiểu Hiểu không mấy tin tưởng.
Thẩm Nghiêm vào bếp rửa tay rồi cầm theo một cốc nước trở về, hỏi ngược lại cô: “Em chưa từng nghi ngờ sao?”
Lâm Hiểu Hiểu đi đến bên ghế sô pha: “Vậy anh nói xem rốt cuộc em bị cấy vào cái gì?”
“Một vài thiết bị vi mô, nam châm và chip.” Thẩm Nghiêm dựa vào ghế sô pha, giọng điệu bình thản.
Nhưng đối với Lâm Hiểu Hiểu mà nói, đây không phải là chuyện nhỏ. Cô không thể chấp nhận được: “Làm sao anh chắc chắn em bị cấy vào những thứ này, trong trí nhớ của em không hề có chuyện như thế. Em chưa từng phẫu thuật, trên cơ thể cũng không có vết sẹo lớn. Nếu có ai đó lén cấy vào khi em đang ngủ, ít nhất khi tỉnh dậy em sẽ phát hiện ra vết thương, nhưng chưa bao giờ có chuyện đó.”
Đối mặt với cảm xúc mãnh liệt của cô, Thẩm Nghiêm vẫn giữ thái độ bình tĩnh: “Cấy những thiết bị này không cần phải tạo ra vết thương lớn, đôi khi chỉ cần làm rách một phần nhỏ trên cơ thể là đủ để đưa nó vào bên trong.”
Trong cuộc sống, con người khó tránh khỏi việc cào rách da hoặc là ngoài ý muốn bị thương, Lâm Hiểu Hiểu phải thừa nhận rằng cô đã trải qua nhiều tình huống như vậy. Nhưng cô vẫn không muốn tin: “Làm sao để chứng minh em có?”
“Rung động.” Thẩm Nghiêm đứng dậy, tiến lại gần cô hơn: “Trước đây em luôn ngủ không yên, cứ nằm xuống là cảm giác như toàn bộ giường đều đang rung lên.”
Lâm Hiểu Hiểu nhớ lại, đúng thật, ban đầu cô còn nghĩ là do dưới lầu sử dụng thiết bị rung, nhưng sau đó chuyển xuống tầng một vẫn có hiện tượng này. Thậm chí khi ra ngoài cũng cảm thấy như ghế đang rung, lúc này mới nhận ra không phải vật bên ngoài mà là do chính cơ thể cô rung.
Cô luôn nghĩ đó là nhịp tim đang đập, lại bởi vì thần kinh suy nhược nên mới cảm nhận rõ ràng hơn.
Hóa ra không phải sao?
“Là gì?” Lâm Hiểu Hiểu muốn biết câu trả lời.
Thẩm Nghiêm khoanh tay, trả lời: “Nam châm.”
“Dùng để làm gì, tại sao lại rung?” Lâm Hiểu Hiểu hỏi.
Thẩm Nghiêm: “Tăng cường trường điện từ, khi cần thông báo cho em một số thông tin thì nó sẽ rung lên. Nhưng ở giai đoạn thử nghiệm, chỉ đơn thuần là muốn kiểm tra nó có rung hay không và rung như thế nào.”
Hai từ “thử nghiệm” đã k*ch th*ch Lâm Hiểu Hiểu, cô nhíu mày: “Các anh đang coi em là chuột bạch?”
Thẩm Nghiêm biến sắc: “Không phải anh, cũng không phải bọn anh, mà là bọn họ.”
“Bọn họ là ai?” Lâm Hiểu Hiểu đã hơi tức giận.
“…”
Thẩm Nghiêm không trả lời.
Lâm Hiểu Hiểu đột nhiên hiểu ra điều gì: “Ý anh là anh cũng…”
Thẩm Nghiêm bình tĩnh nhìn cô: “Anh cũng giống như em.”
“Tại sao?” Lâm Hiểu Hiểu có quá nhiều câu hỏi: “Tại sao em hoàn toàn không biết gì cả, tại sao họ có thể tiến hành thí nghiệm mà không có sự đồng ý của em?”
Cô bỗng nghĩ ra một chuyện: “Có phải là bố mẹ em…”
“Họ cũng là người tham gia thử nghiệm.” Thẩm Nghiêm nhìn ra ngoài cửa sổ: “Thí nghiệm này đã bắt đầu từ thế kỷ trước.”
Lâm Hiểu Hiểu vẫn không rõ: “Họ cũng không biết sao?”
“Hiển nhiên bọn họ biết, chip trong não em và cảm biến trong cơ thể em đã được cấy vào từ khi còn nhỏ.” Thẩm Nghiêm không muốn giấu diếm.
Lâm Hiểu Hiểu nghĩ đến việc Thẩm Nghiêm nói họ giống nhau, vì thế hỏi: “Anh cũng vậy...?”
“Đúng, từ khi còn rất nhỏ, chúng ta đã không còn là con người thuần túy nữa rồi.” Thẩm Nghiêm vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc, không có đau khổ cũng không có oán hận.
Nhận thức của Lâm Hiểu Hiểu bị đảo lộn, cô vẫn khó mà tin được: “Mục đích của việc này là gì?”
“Đọc suy nghĩ.” Thẩm Nghiêm trả lời ngắn gọn.
Lâm Hiểu Hiểu lặp lại: “Đọc suy nghĩ...?”
Thẩm Nghiêm ngồi trở lại ghế sô pha: “Nói đơn giản chính là đọc ký ức và suy nghĩ của một người, nhưng không chỉ như vậy, các chip phát triển sau này đã biến con người thành con rối của chip.”
Con rối? Lâm Hiểu Hiểu như thể đoán được sau đó anh chuẩn bị nói cái gì.
Quả nhiên, Thẩm Nghiêm tiếp tục: “Chip sẽ dần dần kiểm soát não bộ, xóa bỏ ý thức cá nhân, truyền vào tư tưởng và chỉ thị để biến con người sinh học thành robot.”
Vì quá hoang đường nên Lâm Hiểu Hiểu vẫn chưa thể tiếp nhận: “Anh chắc chắn anh đang nói hiện tại sao?”
“Công nghệ này đã được triển khai từ nhiều năm trước.” Thẩm Nghiêm uống một ngụm nước: “Trên tin tức, em có thể thấy hình ảnh của những người này.”
“Họ là ai?” Lâm Hiểu Hiểu vẫn nghi ngờ anh đang nói nhảm.
Thẩm Nghiêm xoay cốc nước, lười biếng nói: “Năm người đứng đầu trong chương trình ‘Bộ não điên cuồng’.”
“Bộ não điên cuồng” là một chương trình giải trí nổi tiếng với việc thách thức giới hạn của trí não con người. Lâm Hiểu Hiểu luôn nghĩ rằng những thí sinh vượt qua thử thách là do biết trước câu trả lời trước hoặc có kịch bản sẵn, cô không hề nghĩ đến sự tồn tại của công nghệ này.
Lâm Hiểu Hiểu ngạc nhiên: “Họ cũng bị cấy chip sao?”
“Không chỉ họ, còn có vận động viên, luật sư, ngôi sao, mọi nhóm người mà em có thể nghĩ đến, họ đều tham gia vào cuộc thí nghiệm quy mô lớn này.” Thẩm Nghiêm đặt cốc nước xuống.
Lâm Hiểu Hiểu nhận được một gợi ý nào đó: “Có thể thực hiện cuộc thí nghiệm quy mô lớn như vậy...”
Thẩm Nghiêm gật đầu: “Phạm vi còn rộng hơn những gì em nghĩ.”