Xin Chào Kết Phân - Mèo Thiếu Nữ Nhiều Tiền

Chương 10

Trì Vọng không muốn thêm bạn, cậu theo bản năng không muốn có bất kỳ liên quan nào với Tạ Tư Hành.

 

Tạ Tư Hành có lẽ cũng nghĩ như vậy.

 

Nhưng lúc này, Trì Vọng cũng không từ chối, chỉ mỉm cười nói: "Đàn anh, anh thấy tiện không?"

 

Trì Vọng cố ý thay đổi cách gọi thành "đàn anh", không phải để thân mật hơn, mà vì sau khi câu chuyện chuyển hướng như vậy, cách xưng hô cũng phải thay đổi một chút.

 

Khi nói vậy, Trì Vọng cũng tự nhiên nhìn về phía Tạ Tư Hành.

 

Cái dáng vẻ này của Trì Vọng, nhìn như đã quên hết chuyện hôm trước, hoặc có thể là nó chẳng ảnh hưởng gì đến Trì Vọng, chỉ đơn giản là không để tâm.

 

Tạ Tư Hành cũng đáp lại bằng một thái độ tương tự, nhẹ nhàng nói: "Được."

 

Tạ Tư Hành lấy điện thoại ra, mở màn hình khóa, rồi đưa cho Trì Vọng bằng một tay.

 

Trì Vọng vừa nhìn thấy, màn hình điện thoại của Tạ Tư Hành hiện lên là một bức hình nền chữ Hán thư pháp, với những câu kinh Phật gì đó.

 

Trong lòng Trì Vọng thầm nghĩ: À, thì ra là người tu hành trong giới Bắc Kinh à?

 

Vì không biết ứng dụng WeChat nằm đâu, Trì Vọng phải lục lọi một lúc. Mà điện thoại của Tạ Tư Hành lại rất đơn giản, chỉ có ít ứng dụng, lật một hai lần là đã thấy đáy, giống như vô tình chạm vào chút riêng tư của đối phương vậy.

 

Cảm giác này khiến Trì Vọng hơi không thoải mái, cậu cố gắng không nhìn quá lâu, nhưng khi vào WeChat, lại thấy danh sách trò chuyện của đối phương thật sạch sẽ, chỉ có vài dòng ngắn ngủi.

 

"Ồ..." Cảm giác này thật kỳ lạ!

 

Trì Vọng cảm giác được ánh mắt không mấy thiện cảm của Tạ Tư Hành hướng về mình, vì vậy nhanh chóng nhập số WeChat của gửi yêu cầu kết bạn.

 

Làm xong mọi thứ, cậu trả lại điện thoại cho Tạ Tư Hành.

 

Tạ Tư Hành không nhìn nữa, vẻ mặt lạnh nhạt nhận lại điện thoại.

 

Trì Vọng giả vờ cười nói: "Tối nay xong việc, em sẽ chấp nhận lời mời kết bạn của đàn anh, sau này nếu đàn anh có việc gì cần giúp, em sẽ giúp nếu có thể, cứ việc nhắn tin qua WeChat."

 

Tả Thiên Tinh vui vẻ nói: "Vậy mới đúng chứ, ra ngoài gặp người cùng trường, hai mắt đều rưng rưng."

 

Trì Vọng ngượng ngùng cười: "Haha, đúng vậy."

 

Trì Vọng tiếp tục phục vụ, dẫn họ đến sân golf, làm những công việc mà một người caddie cần làm.

 

Lần này, Trì Vọng phục vụ cho cả hai người, Tả Thiên Tinh và Tạ Tư Hành.

 

Hôm nay, Tạ Tư Hành mặc bộ đồ thể thao trắng, dáng người thẳng tắp thanh thoát. Làn da lộ ra ngoài dưới ánh nắng mặt trời, sáng bóng như ngọc, tỏa ra một vẻ đẹp tinh tế.

 

Tạ Tư Hành thật sự sở hữu một khuôn mặt quá mức nổi bật. Đường nét khuôn mặt sâu sắc mỹ lệ, không có chút thô kệch nào. Các chi tiết hoàn hảo, từ điểm, nét, đường cong đều liền mạch, nhẹ nhàng và thanh thoát. Khi nhìn nghiêng, khuôn mặt anh có sự sắp xếp rất hợp lý, đường nét cằm gọn gàng và đẹp đẽ. Những chi tiết tinh tế tạo nên vẻ đẹp sắc sảo khiến anh sở hữu một khí chất khác biệt và sang trọng, không ai có được.

 

Trên sân golf có khá nhiều người đẹp trai, nhưng nổi bật nhất vẫn là Tạ Tư Hành.

 

Ngày hôm qua, dù gặp Tiêu Phục, người cũng có thể coi là anh chàng đẹp trai như vậy, nhưng dù sao vẫn thiếu một chút so với Tạ Tư Hành. Có lẽ là vì khí chất trong ánh mắt của Tiêu Phục, toát lên sự lạnh lùng bướng bỉnh vô tư, điều đó khiến Tiêu Phục hơi kém đi một chút.

 

Chắc chắn rằng anh chàng hotboy H đại này là một nhân vật có giá trị lớn, Trì Vọng nghĩ thầm.

 

Hơn nữa, Tạ Tư Hành có làn da trắng đến mức kỳ lạ, trong số mọi người ở đây, chẳng ai trắng như anh.

 

Câu nói "Một làn da trắng có thể che đi mọi khuyết điểm", càng đúng hơn khi nói về Tạ Tư Hành – một đại soái ca.

 

Trì Vọng không vì Tả Thiên Tinh cười tươi mà lơ là, trái lại, cậu càng cẩn thận hơn trong việc dẫn dắt, tìm bóng và hỗ trợ họ chơi golf.

 

Sau quá trình huấn luyện, Trì Vọng đã khá hiểu về cách chơi golf, cậu có thể nhận ra rằng Tạ Tư Hành chơi rất giỏi, mỗi động tác như thể đã được tính toán kỹ lưỡng, mọi cú đánh đều chính xác tuyệt đối, không sai một ly.

 

Tả Thiên Tinh lại gặp khó khăn hơn. Trong ba cú đánh, Tả Thiên Tinh đã mất hai quả bóng và thường xuyên phải phạt gậy. Thậm chí, còn dùng gậy để kiểm tra tình trạng cát trong hố, thỉnh thoảng còn có những hành động gian lận nhỏ.

 

Kết quả không ngoài dự đoán, Tạ Tư Hành đã chiến thắng. Cú đánh cuối cùng của anh rất đẹp mắt, khiến Tả Thiên Tinh phải huýt sáo reo hò khen ngợi: "Tuyệt thật đấy! Hôm qua cậu nên đến, đấu một trận với Tiêu Phục, để cho anh ta thấy thế nào là vua golf!"

 

Tạ Tư Hành không đáp lại.

 

Trì Vọng nghe xong, càng chắc chắn rằng giữa Tạ Tư Hành và Tiêu Phục có mâu thuẫn.

 

Hê hê, anh ta là kẻ xấu.

 

Hôm qua, khi nghe nhóm Tiêu Phục trò chuyện, Trì Vọng rõ ràng rằng quan hệ giữa Tiêu Phục và Tạ Tư Hành không tốt, vì vậy khi Tả Thiên Tinh trò chuyện với cậu , Trì Vọng cố ý khen ngợi Tiêu Phục.

 

Trì Vọng đánh cược c và Tiêu Phục không hòa hợp, khi nghe nói Tiêu Phục phát lì xì, Tạ Tư Hành sẽ muốn cạnh tranh.

 

Tạ Tư Hành có phát lì xì không?

 

Trì Vọng thầm cọ tay, cố gắng giấu đi sự mong đợi trong mắt.

 

Tạ Tư Hành chuẩn bị phát lì xì, nhưng anh không nói trực tiếp mà thì thầm với Tả Thiên Tinh câu gì đó, khiến Tả Thiên Tinh lập tức hét lớn: "Chàng trai đẹp, lại đây, tôi sẽ phát lì xì cho cậu!"

 

Trì Vọng giữ vẻ mặt điềm tĩnh bước tới, Tả Thiên Tinh lấy ra một thẻ ngân hàng, nói một cách hào phóng: "Đi rút 20 vạn, cậu lấy 5 vạn, số còn lại chia cho các caddie khác."

 

Trì Vọng: "!!!"

 

Hả?

 

Vãi đạn.

 

Trì Vọng cả người choáng váng, hiếm khi ngượng ngùng: "... Liệu có nhiều quá không?"

 

Tả Thiên Tinh hừ một tiếng: "Triệu Phục đã cho cậu 2 vạn rồi, làm sao chúng tôi có thể keo kiệt được, trực tiếp tăng 2.5 lần, vượt qua luôn, không cần ngại!"

 

Trì Vọng: "..."

 

Tả Thiên Tinh đã nói như vậy, Trì Vọng không tiếp tục ngại ngùng nữa, cậu đưa tay nhận lấy, trên mặt nở nụ cười tươi,: "Vậy cảm ơn ông chủ nhaa!"

 

Trì Vọng nhận thẻ rồi đi tìm quản lý quẹt thẻ.

 

Một khoản tiền lớn như vậy phải thông qua câu lạc bộ mới có thể thanh toán, trừ khi các ông chủ tự mang tiền mặt để phát cho.

 

Câu lạc bộ cũng không quan tâm đến số tiền nhỏ này, có bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.

 

Quản lý biết số tiền này là do Trì Vọng mang đến, nên thái độ đối với Trì Vọng cũng hòa nhã hơn nhiều. 5 vạn ngay lập tức chuyển vào thẻ ngân hàng của Trì Vọng.

 

Trì Vọng vui đến đỏ bừng cả khuôn mặt, đôi mắt sáng ngời, tràn ngập nước mắt hạnh phúc, mắt cậu trở nên long lanh như hai quả trứng ốp la.

 

Đây là 5 vạn đó! 5 vạn!!

 

Tôi sẽ không thua kém các bạn nhà giàu đâu! (X)

 

Nếu không chê, tôi xin làm con nuôi của ngài! (√)

 

Trì Vọng không giấu nổi niềm vui, bất chấp việc Tạ Tư Hành vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, cậu đã dịu dàng hơn rất nhiều: "Đàn anh muốn uống gì không? Câu lạc bộ chúng tôi có đầy đủ đồ uống, đàn anh có muốn nghỉ ngơi không? Chỗ chúng tôi cũng có khu nghỉ ngơi, hay là ngủ một giấc rồi tiếp tục chơi nha?"

 

Tạ Tư Hành liếc nhìn khuôn mặt cười xinh đẹp của Trì Vọng, giọng nói lạnh nhạt nhưng lại ẩn chứa một sự kiềm chế khó có thể nhận ra: "Không cần, về thôi."

 

Tạ Tư Hành liếc nhìn Tả Thiên Tinh, Tả Thiên Tinh kêu lên một tiếng "A!" rồi nói: "Đúng rồi, chúng ta về thôi, ôi, thấy chưa? Chúng tôi hào phóng hơn Tiêu Phục nhiều, đừng để bị Tiêu Phục lừa đấy."

 

Trì Vọng: Hì hì.

 

Trì Vọng với vẻ mặt đầy chính nghĩa nói: "Các anh yên tâm, tôi là caddie của câu lạc bộ Mãn Thiên Tinh, sẽ tuân thủ nghiêm ngặt các quy định của câu lạc bộ, tuyệt đối không làm những việc làm xấu đi danh tiếng của câu lạc bộ!"

 

Quản lý đi qua nghe thấy, ánh mắt nhìn về phía Trì Vọng càng thêm dịu dàng. Nhân viên mới này, có thể nhận được sự yêu thích của khách hàng lớn lại còn bảo vệ danh tiếng câu lạc bộ, thật là một nhân viên tốt! Phải đào tạo thật tốt!

 

Rồi Tả Thiên Tinh và Tạ Tư Hành rời đi.

 

Trên đường, Tả Thiên Tinh nói với Tạ Tư Hành: "Cậu nhóc này khá thú vị, khó trách Tiêu Phục lại dành cho cậu ta sự chú ý đặc biệt."

 

Tả Thiên Tinh không ngây thơ như vẻ bề ngoài của mình, mọi thứ đều nằm trong kế hoạch.

 

Cũng giống như bốn người trong phòng ký túc xá có năm nhóm, Tả Thiên Tinh bề ngoài vẫn giữ mối quan hệ tốt với Tiêu Phục, nhưng thực ra lại đứng về phía Tạ Tư Hành! Tất nhiên, phải giúp Tạ Tư Hành, nếu Tiêu Phục thích ai, sẽ xen vào, không thể để Trì Vọng lầm đường lạc lối.

 

Tạ Tư Hành có lẽ cũng nghĩ như vậy. Mối quan hệ của Tả Thiên Tinh với Tạ Tư Hành tốt nhất người này miệng thì cứng nhưng lòng lại mềm, Tả Thiên Tinh thấy mình hiểu rõ anh.

 

Hôm nay lại là một ngày nữa cùng Tạ Tư Hành cứu giúp những chàng trai ngoan ngoãn.

 

Tạ Tư Hành không nói gì với Tả Thiên Tinh, chỉ là sau khi ngồi vào xe, anh quay lại nhìn một cái, Trì Vọng đang đứng phía sau tiễn họ, cười rạng rỡ như ánh mặt trời, cả người tỏa sáng.

 

Trì Vọng cười rất đẹp, lại còn có chút ngây thơ và năng động.

 

... Thực ra cũng khá đáng yêu.

 

Ngoài việc Trì Vọng nhận được một khoản tiền thưởng lớn, các caddie khác cũng nhận được hơn một vạn, đây đã là một số tiền không nhỏ.

 

Việc Trì Vọng nhận tiền từ khách hàng không thể giấu được, ngoại trừ một số ít người, phần lớn mọi người đều thật lòng cảm kích vì Trì Vọng đã mang lại cơ hội kiếm tiền cho họ.

 

Tuy nhiên, họ cũng tò mò về số tiền Trì Vọng đã nhận được. Vì việc thanh toán qua câu lạc bộ, nếu quản lý không nói thì không ai biết, Trì Vọng tất nhiên cũng không khoe khoang số tiền đó.

 

Mặc dù Trì Vọngnhận được một số tiền lớn, ban đầu cảm thấy rất vui, nhưng dần dần lại cảm thấy không yên tâm.

 

Không còn cách nào khác, người nghèo bỗng nhiên trở nên giàu có thì sẽ có cảm giác như vậy.

 

Vì vậy, Trì Vọng suy nghĩ suốt một buổi trưa, quyết định sẽ quyên góp một phần, không để bản thân rơi vào tình trạng khổ tâm vì số tiền này.

 

Trì Vọng lập tức hành động, cầm điện thoại quyên góp 1 vạn nhân dân tệ cho bữa ăn từ thiện trẻ em vùng núi.

 

Dù vậy, Trì Vọng vẫn còn 4 vạn tệ.

 

Lúc này, lòng Trì Vọng cảm thấy dễ chịu hơn, tâm trạng thông suốt.

 

Chiều tan làm, Trì Vọng hẹn gặp Khổng Thiên Tích đưa cây đàn guitar mới mua.

 

Khổng Thiên Tích bất ngờ, mở ra xem cây đàn mới, lại còn là một thương hiệu nổi tiếng, nhìn là biết giá không hề rẻ: "...Cậu thật sự mua cho tôi à?"

 

Trì Vọng cười lên, chiếc răng nanh trắng sáng lóe lên: "Không thì sao? Anh nghĩ tôi đang vẽ bánh à? Tôi đã nói sẽ làm, đương nhiên sẽ làm thôi."

 

Khổng Thiên Tích thấy rất phức tạp, không hiểu sao có cảm giác muốn rơi lệ.

 

Sau khi bước vào xã hội, đã chứng kiến quá nhiều sự giả dối, quá nhiều người chỉ biết nịnh hót rồi lại đạp người khác xuống, quá nhiều người khi có lợi ích rồi lại quên mất bạn bè cũ.

 

Vốn tưởng Trì Vọng chỉ nói suông, cũng không thật sự để trong lòng. Nói thật, khi giúp Trì Vọng tìm công việc bán thời gian, Khổng Thiên Tích cũng có ý đồ riêng không? Chắc chắn có, nếu Trì Vọng chọn làm caddie mà bị đối xử tệ, thì cũng là một cách để Khổng Thiên Tích giải tỏa cơn giận bị Trì Vọng đấm cho một trận.

 

Làm sao có thể dễ dàng như vậy mà một vài câu nói của Trì Vọng có thể hóa giải mọi thù hận, hòa hoãn lại mọi mâu thuẫn chứ? Đó là chuyện giữa con người với con người, đâu thể đơn giản vậy.

 

Kết quả lần này Trì Vọng thật sự làm Khổng Thiên Tích ngẩn người.

 

Một đại nam nhân bị món quà đầy ân tình này làm cho cảm động đến mức muốn khóc, Khổng Thiên Tích hỏi: "Cậu tặng tôi cây guitar đắt thế này, bây giờ chúng ta là quan hệ gì vậy?"

 

Trì Vọng ngạc nhiên: "Bạn bè chứ sao! Chắc chắn là bạn bè rồi." Cậu nhìn Khổng Thiên Tích: "Anh hỏi cái gì vậy? Còn phải hỏi à? Tôi tưởng hai ta có sự ăn ý rồi cơ mà."

 

Khổng Thiên Tích: "......"

 

Ước gì có thể khóc lên một chút, sau này Trì Vọng là anh em tốt nhất của tôi!

 

Khổng Thiên Tích nghĩ trong lòng, nhưng không dám nói ra.

 

Trì Vọng lại tiếp tục dỗ dành Khổng Thiên Tích như một thói quen: "Giàu có rồi đừng quên nhau nha, ngày nào tôi phát tài rồi, chắc chắn sẽ giúp đỡ anh, một người thành công, tất cả đều lên hương, đó chính là tình bạn chân thật của chúng ta, hiểu chưa?"

 

Khổng Thiên Tích điên cuồng gật đầu: "Hiểu rồi! Cậu thật có bản lĩnh! Sau này tôi chỉ có thể dựa vào cậu!"

 

Trì Vọng vỗ vỗ vai Khổng Thiên Tích: "Yên tâm đi, anh em của tôi làm sao có thể sống tệ được, tôi có một thằng bạn học cấp ba, học kém mà còn được tôi kéo lên trường đại học tốp một."

 

Khổng Thiên Tích: "Tôi tin!"

 

Trì Vọng, người nghèo đến mức phải làm nhiều công việc khác nhau, nhưng vẫn giữ lời hứa và mua cho Khổng Thiên Tích cây guitar mới, chứng tỏ phẩm hạnh của cậu chắc chắn không tồi!

 

Nếu là trước đây, đây chắc chắn là mẫu người đáng để theo đuổi, một đại ca tuyệt vời!

 

Khổng Thiên Tích đã quyết định nhận đại ca này!

 

Trì Vọng không chỉ tặng guitar mà còn tiếp tục đi làm gia sư. Dù đã kiếm được 5 vạn, cậu vẫn giữ vững nguyên tắc không quên công việc của mình, tiếp tục lao động chăm chỉ!

 

────────────────────────────────────────────────────────
Trời ơi có bà nào hóng tới lúc có bầu như tui không, tui cố edit mỗi ngày để nhanh tới đoạn ẻm sinh con thui đó.

Bình Luận (0)
Comment