Tạ Tư Hành nhẹ nhàng xoa lưng cho Trì Vọng xong, cũng không thể dùng sức mạnh lớn, dù sao Trì Vọng đang mang thai.
Trì Vọng cũng chưa từng tìm người khác xoa bóp, nên khi Tạ Tư Hành làm vậy, cậu khá thoải mái, liên tục khen Tạ Tư Hành—khen người mà, chỉ cần động miệng là có thể làm người ta vui vẻ, sao không làm chứ?
Trì Vọng cảm thấy, khen ngợi là một khoản đầu tư có giá trị nhất!
Sau khi xong việc, Trì Vọng xoay người, kéo áo xuống, che kín rốn, bắt đầu đuổi người: "Được rồi, đàn anh, em phải ngủ rồi, anh cũng về ngủ đi."
Tạ Tư Hành nhìn Trì Vọng giơ chân, mũi chân khều chăn lên, đắp lên người, rồi xoay người qua lại, khéo léo đẩy chăn vào dưới người. Chẳng mấy chốc, tấm chăn trắng muốt đã quấn kín người cậu từ đầu đến chân, trông như một con tằm béo trắng trong kén, có cảm giác lười biếng thoải mái không thể diễn tả bằng lời.
Toàn bộ quy trình này được thực hiện một cách điêu luyện, như thể đã trải qua vô số lần luyện tập.
Nhìn là biết Trì Vọng tuyệt đối sẽ không có thói quen đá chăn ra ngoài.
Tạ Tư Hành thì thầm: "Ngủ ngon."
Trì Vọng: "Ngủ ngon!"
Tạ Tư Hành rời khỏi phòng Trì Vọng, trước khi đóng cửa, không nhịn được quay đầu nhìn lại lần nữa. Trong ánh sáng mờ ảo, Trì Vọng tìm được tư thế ngủ thoải mái, chẳng mấy chốc đã không còn động tĩnh gì.
Một tiếng "cạch" nhẹ vang lên, Tạ Tư Hành đóng cửa lại, quay về phòng mình.
Anh tới bên cửa sổ, nhìn một lát vào màn đêm không có chút ánh sáng nào, rồi lấy điện thoại ra, gọi một cuộc.
Chưa lâu sau, điện thoại bên kia được kết nối, là một giọng nữ dịu dàng: "Alo, là Thanh Thanh phải không, có chuyện gì vậy?"
Tạ Tư Hành thì thầm: "Mẹ, con không đi nước ngoài nữa."
Sở Thanh ngẩn người một chút, rồi vui mừng nói: "Thật sao? Vậy tốt nghiệp xong về nhà à?"
Tạ Tư Hành: "Con sẽ tiếp quản công ty ở thành phố H, định cư ở đó một thời gian."
Sở Thanh không bất ngờ lắm, Tạ Tư Hành luôn có chính kiến, rất nhiều quyết định anh đều không bàn bạc với ba mẹ, làm xong mới thông báo cho họ một tiếng, họ cũng không thể làm gì được.
Con cái lớn rồi, thật sự không quản nổi... Nhưng hồi nhỏ, Tạ Tư Hành cũng không dễ quản lý.
Anh rất ít nói, vì vậy biệt danh là Thanh Thanh, bà hy vọng Tạ Tư Hành sẽ nói nhiều hơn.
Sở Thanh nói: "Được được, tùy con, nhưng con không còn nhỏ nữa. Ở trường có tìm đối tượng nào không? Nếu chưa thì mẹ có vài người bạn có con gái, ai nấy đều xuất sắc xinh đẹp. Con gặp thử nha?"
Dù là phu nhân nhà giàu, cũng không tránh được chuyện hối thúc con trai tìm bạn gái.
Tạ Tư Hành không bất ngờ, lạnh nhạt từ chối: "Không cần đâu."
Sở Thanh nói: "Con.., mẹ cũng chỉ quan tâm con thôi. Cùng tuổi với con người ta đổi mấy cô bạn gái rồi. Mẹ không bắt con lăng nhăng, nhưng chí ít cũng phải có một người chứ. Không đi du học nữa thì chuyện tìm bạn gái cũng nên tìm hiểu đi. Yêu đương ít nhất cũng hai năm, cưới một năm rồi sinh con, thì con ít nhất cũng 26 tuổi mới làm ba được. Con biết không, mẹ mới 20 tuổi đã có con rồi đó."
"..." Tạ Tư Hành đáp: "Không cần vội."
Sở Thanh nói: "Con không vội nhưng mẹ thì vội đó. Tuổi đẹp nhất của đàn ông cũng chỉ có mấy năm, không nắm bắt thì đến lúc hoa cúc cũng héo mất rồi."
Tạ Tư Hành lảng sang chuyện khác: "Mẹ nói với ba giúp con, mấy ngày nữa con sẽ đến Hải Thịnh. Công việc bàn giao con sẽ cố gắng hoàn thành trong hai ngày."
Sở Thanh thấy con mình không nghe vào tai, cũng không nói thêm: "Thôi được, tùy con. Mẹ sẽ nói với ba con, bảo trợ lý Lý đến hỗ trợ con."
Cúp máy, Tạ Tư Hành bóp sống mũi, mệt mỏi trong ánh mắt vì ngủ được hơn một tiếng cũng giảm đi khá nhiều.
Nửa đêm, Trì Vọng lại bị chuột rút. Chuột rút không đủ đau để làm cậu tỉnh, nhưng sự khó chịu đó vẫn không khiến cậu nhận ra điều gì bất thường. Kết quả, sáng hôm sau khi tỉnh dậy bước xuống giường, chân mềm nhũn, đầu gối nện mạnh xuống sàn.
Trì Vọng lập tức tỉnh táo, định gượng dậy nhưng chân lại không có chút sức lực nào. Con ngươi rung lên dữ dội, một ý nghĩ kinh hoàng lóe lên: Mình bị liệt rồi sao?!
Trì Vọng vội vã tìm điện thoại, gọi cho Tạ Tư Hành thì cửa bỗng vang lên tiếng gõ, giọng của Tạ Tư Hành cất lên: "Anh nghe thấy có tiếng động."
Trì Vọng lập tức lớn tiếng nói: "Anh mau vào đi!"
Tạ Tư Hành mở cửa, nhìn thấy cậu đang quỳ trên sàn liền nhanh chóng bước tới, cúi người đỡ cậu lên ngồi xuống mép giường.
Trì Vọng hoang mang nói: "Chân em dùng sức không được."
Tạ Tư Hành đưa tay chạm vào bắp chân Trì Vọng, cảm nhận được sự căng cứng như đá: "Chuột rút rồi, xoa một chút sẽ ổn thôi."
Anh nâng nhẹ mí mắt, liếc nhìn Trì Vọng, hỏi: "Không đau chút nào sao?"
Trì Vọng cảm nhận, rồi đáp: "Vẫn có chút đau, nhưng không đáng kể."
Tạ Tư Hành cúi đầu, xoa bóp chân cho Trì Vọng. Ngón tay anh cẩn thận bắt đầu từ trên đầu gối rồi dần dần ấn xuống, nhẹ nhàng giúp các dây thần kinh đang co rút trở lại vị trí ban đầu.
Nhìn vào mức độ cứng đơ của bắp chân, có lẽ đã bị chuột rút suốt hai, ba tiếng đồng hồ, vậy mà Trì Vọng lại hoàn toàn không hay biết, cứ thế ngủ một mạch cho đến tận bây giờ.
Tạ Tư Hành nhớ lại đêm hôm đó, câu hỏi vẫn luôn luẩn quẩn trong đầu cuối cùng cũng tìm được lời giải đáp vào khoảnh khắc này.
Đợi Tạ Tư Hành xoa bóp xong, Trì Vọng bước xuống đất đi lại vài bước, lập tức như được hồi sinh, nói: "Không sao rồi, có thể đi lại bình thường rồi."
Tạ Tư Hành cúi đầu nhìn Trì Vọng, thấy cậu đang đi chân trần trên sàn nhà lạnh, đôi chân đã bị đông lạnh đến mức đỏ ửng cả lên. Anh lại cúi xuống, cầm lấy đôi dép, giữ nhẹ cổ chân Trì Vọng, giúp cậu mang dép vào.
Trì Vọng: !
Anh em không cần phải làm vậy đâu.
Trì Vọng mang dép vào, không hiểu sao lại có chút ngượng ngùng. Có lẽ sự chăm sóc chu đáo của Tạ Tư Hành có phần hơi thái quá. Trì Vọng suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Đi ăn sáng thôi."
Người giúp việc nấu ăn cứ như ma quái vậy, làm xong ba bữa rồi lại lặng lẽ rời đi, ăn xong thì âm thầm quay lại dọn dẹp rửa bát.
Đôi lúc Trì Vọng còn cảm thấy giống như đang ở trong một căn nhà ma ám, chỉ nghe tiếng mà không thấy bóng dáng con người. Không phải nhà ma thì là gì?
Sau khi ăn sáng, Trì Vọng đến trường đi học.
Các trường học ở miền Nam không có hệ thống sưởi, trong lớp học chỉ mở điều hòa nóng, nhưng hiệu quả lại không rõ ràng, lạnh thì vẫn cứ lạnh.
Hơn nữa, chỉ còn mười ngày nữa là đến Tết Dương lịch, không khí lễ hội và kỳ nghỉ dần lan tỏa khắp nơi.
Lạc Liên Vân hỏi Trì Vọng: "Tết Dương cậu về nhà không?"
Câu hỏi có vẻ như thừa, bởi vì hơn một năm qua Trì Vọng chưa từng về nhà vào bất kỳ dịp lễ nào.
Nhưng Lạc Liên Vân vẫn muốn hỏi.
Quả nhiên, Trì Vọng đáp: "Chắc không đâu, không về nhà."
Lạc Liên Vân hỏi tiếp: "Vẫn đi làm thêm à?"
Trì Vọng gật đầu, nét mặt rất tự nhiên: "Ừm."
Thư Đình Ngọc chen vào: "Thế còn Tết Nguyên đán năm nay thì sao? Năm nay cậu cũng không về nhà à?"
Trì Vọng nói đầy chắc chắn: "Không về. Tết được trả lương gấp ba mà."
Lạc Liên Vân và Thư Đình Ngọc nhìn nhau, rồi lại hỏi: "Vậy chuyện cậu mang thai, cậu nói với gia đình chưa?"
Trì Vọng ngạc nhiên: "Chuyện này còn cần nói sao? Sinh xong là hết thôi, có cần phải thông báo rộng rãi vậy không?"
Lạc Liên Vân & Thư Đình Ngọc: "......"
Thật ra trước đây đã có vài suy đoán, nhưng đều chỉ như bắt bóng bắt gió, không có chứng cứ gì rõ ràng. Giờ đây, thái độ của Trì Vọng khiến cả hai đều có một cảm giác rất rõ ràng: Trì Vọng, nói không chừng, là không có nhà để về.
Thế nhưng Trì Vọng chưa bao giờ tiết lộ điều này. Cuộc sống của cậu rất giản dị, thậm chí có phần keo kiệt với chính mình. Nhìn từ việc cậu luôn đi làm thêm, cũng có thể lờ mờ nhận ra một vài vấn đề.
Khi mọi người bàn luận về chuyện gia đình chu cấp tiền sinh hoạt, Trì Vọng chưa từng tham gia vào đề tài này.
Đến mức này rồi, còn gì mà không đoán ra được nữa chứ?
Thư Đình Ngọc giơ tay, nói với Trì Vọng: "Năm nay tới nhà mình ăn Tết nha, được không?"
Trì Vọng lạnh lùng từ chối: "Không được."
Thư Đình Ngọc gãi đầu, rồi lại hỏi: "Vậy Tết Dương lịch thì sao, tới nhà mình chơi nha?"
Trì Vọng cũng từ chối một cách nhẹ nhàng: "Khi nào kỳ nghỉ đông bắt đầu, tớ sẽ thường xuyên qua dọn dẹp ký túc xá, các cậu yên tâm đi."
Lạc Liên Vân và Thư Đình Ngọc không nói gì thêm.
Với Trì Vọng, có một số chuyện muốn hỏi cũng không thể hỏi được, chỉ có thể để cậu tự nguyện nói ra.
Nhưng với tính cách của cậu, có lẽ chẳng bao giờ nói đâu.
Chiều hôm đó, khi tan học, Trì Vọng nhận được cuộc gọi từ Kiều Ngọc Trân. Như thường lệ, lại chuyện đòi tiền, giữa họ thật sự không còn gì để nói nữa.
Trì Vọng nghe những gì Tiêu Phục nói xong cũng không thấy quá đặc biệt, nhưng trong đầu cậu có một thắc mắc: Kiều Ngọc Trân từ đâu mà tìm được cậu.
Thực ra, từ trước Trì Vọng đã có chút nghi ngờ. Cậu thông minh, học gì cũng nhanh, đặc biệt là nhạc cụ, cậu rất nhạy cảm với âm nhạc, có thể gọi đó là một dạng năng khiếu. Lẽ ra, năng khiếu này phải được di truyền, nhưng Kiều Ngọc Trân và Trì Khang Niên đều là người bình thường, Trì Trừng thì tài năng cũng chẳng có gì đặc biệt, học hành còn kém cỏi lạ thường.
Tuy nhiên, Trì Vọng cũng hiểu rằng gen di truyền là thứ rất kỳ diệu, không thể hoàn toàn khẳng định được điều gì, vì vậy cậu chỉ nghi ngờ mà thôi. Nhưng với một bộ óc logic như cậu, làm sao có thể nghĩ đến khả năng không phải con ruột của họ.
Trì Vọng trong lòng có nghi ngờ, liền trực tiếp hỏi Kiều Ngọc Trân: "Mẹ, con có một câu hỏi muốn hỏi mẹ."
Kiều Ngọc Trân: "Cái gì? Con hỏi đi."
Trì Vọng nói: "Có người nói con không phải con ruột của mẹ, con thấy lý do đó có vẻ hợp lý, nên con muốn hỏi mẹ, mẹ từ đâu ôm con về?"
Kiều Ngọc Trân ngạc nhiên, lúng túng nói: "Con nói gì vậy, ai nói?"
Trì Vọng đáp: "Cái đó mẹ đừng quan tâm, chỉ cần trả lời con có phải là con ruột của mẹ không thôi. Mẹ không thừa nhận cũng không sao, giờ làm xét nghiệm ADN dễ lắm, con chỉ tò mò thôi, rất tò mò."
Kiều Ngọc Trân phủ nhận: "Sao có thể không phải con ruột của mẹ, mẹ thương con như vậy, nếu không phải con ruột thì sao mẹ nuôi con được?"
Trì Vọng cười, không muốn tiếp tục tranh luận, cố tình làm bà hoảng sợ: "Mẹ, mẹ không phải bắt cóc con đó chứ? Giờ bắt cóc, cả người mua lẫn người bán đều bị phạt, bị xử án đó. Mẹ nói thật đi, nếu không con báo cảnh sát, mọi chuyện sẽ rõ ràng hết."
Kiều Ngọc Trân tức giận nói: "Con à, sao con lại thế này, đã nói là con ruột rồi, sao có thể là giả được? Con đẹp trai như vậy, làm sao có thể là con của người khác được? Ba con, con không thấy sao, ông ấy trông giống con y như đúc mà!"
Trì Vọng: "......"
Trì Vọng cảm thấy Kiều Ngọc Trân chắc chắn có một lớp kính lọc dày như tường thành, mặc dù Trì Khang Niên trông cũng tạm ổn, nhưng thật sự giữa hai người họ có nhiều điểm không giống nhau.
Trì Vọng nói: "Loại dối trá này dễ bị lật tẩy lắm, nếu xét nghiệm ADN ra chúng ta không có quan hệ huyết thống, vậy mẹ chính là kẻ bắt cóc, phải vào tù đó."
Kiều Ngọc Trân bị cậu chọc tức đến mức mặt mày nhăn nhó, vội vã chuyển chủ đề: "Thôi đừng nói cái này nữa, chuyển tiền cho mẹ đi, em trai con gần đây phải tiêm thuốc, mỗi mũi hai nghìn."
Trì Vọng hỏi: "Tiêm thuốc gì vậy?"
Kiều Ngọc Trân nói một cách đầy tự tin: "Tiêm hormone tăng trưởng, em con cũng tiết kiệm cho con đó, không thì làm sao mà không cao lên được."
Trì Vọng mắt trợn tròn: "? Không phải đâu, hai năm nay con chẳng về nhà, sao lại đổ hết lên đầu con?"
Kiều Ngọc Trân đáp: "Vậy thì sao, con cao như vậy, em con thấp vậy mà."
Trì Vọng: "...... Có thể là con chăm chỉ tập thể thao? Con chạy bộ, chơi bóng rổ, còn nó thì cứ nằm trên giường. Thôi không nói mấy chuyện này nữa, nếu mẹ không nói thật, tiền sẽ không chuyển nữa. Mà nói thật thì có điều luật nào yêu cầu con cái nhất định phải trả tiền cho ba mẹ nuôi dưỡng không?"
Kiều Ngọc Trân tức giận: "Mẹ đã nói thật với con rồi, con không tin. Con không muốn chuyển tiền, không trả tiền thì vẫn là con mẹ, mẹ sẽ bám lấy con suốt đời, em con, con vẫn phải nuôi."
Trì Vọng: "Tôi không nuôi, mẹ cũng chẳng làm gì được. Mẹ có thể kiện tôi ra tòa, nhưng tòa chỉ yêu cầu tôi chu cấp tối thiểu hai trăm đồng mỗi tháng thôi, tôi làm kẻ xấu thì tôi cũng có thể bỏ qua không trả. Mà tôi đã ra ngoài rồi, mẹ làm sao bám theo tôi? Mẹ có biết đường không? Mẹ có biết đi tàu cao tốc hay máy bay không?"
Kiều Ngọc Trân tức giận đến nỗi ngã ngửa ra sau, nói:
"Con học hư rồi, trước kia con không như vậy, giờ không tôn trọng mẹ chút nào."
Trì Vọng: "Mẹ nhớ sai rồi, trước kia tôi cũng không tôn trọng mẹ, chỉ là mẹ chọn quên thôi."
Kiều Ngọc Trân: "......"
Kiều Ngọc Trân gầm lên: "Mẹ không quan tâm, nhanh chóng chuyển tiền đi! Nếu em con không tiêm thuốc đúng giờ thì con phải chịu trách nhiệm nuôi nó suốt đời!"
Trì Vọng cúp máy "Phịch" một cái, rất nhanh chóng.
Trì Vọng biết Kiều Ngọc Trân chắc chắn rất tức giận, nhưng cậu cũng chỉ bất lực, mọi trách nhiệm đều đổ lên đầu cậu, mà cậu đâu phải người bán nồi đâu.
Trì Vọng chỉ thấy trong lòng mệt mỏi, cậu hiểu rõ tính cách Kiều Ngọc Trân, không cần phải so đo với bà.
Mong đợi một người giống như xác sống, dù có mở đầu óc ra cũng không thể nói ra được câu nào bình thường, còn không bằng mong mặt trời mọc từ hướng Tây.
Tuy nhiên, thái độ của Kiều Ngọc Trân có chút không ổn. Trì Vọng hiểu rõ bà quá, khi bà phủ nhận, giọng nói của bà rõ ràng có chút hoảng loạn.
Trì Vọng rơi vào trầm tư. Kiều Ngọc Trân vốn tiết kiệm, ki bo, chắc chắn không đi mua con. Nếu như cậu thực sự là đứa trẻ được mua, thì số tiền phải không nhỏ, là con trai, lại còn đẹp trai. Trì Vọng hồi nhỏ từng nghe người ta nói về việc mua trẻ em, có người đẩy xe đạp ra chợ bán con gái, giá lên đến hơn một vạn, mà con trai chắc chắn còn đắt hơn.
Kiều Ngọc Trân chắc chắn không thể bỏ ra số tiền ấy, nếu không phải là mua, thì khả năng lớn là cậu bị bắt cóc.
Trì Vọng liếc nhìn tin nhắn liên tục hiện lên trên điện thoại, nhanh chóng đưa Kiều Ngọc Trân vào danh sách đen.
Thực ra, cậu cũng không tiêu tốn quá nhiều tiền của gia đình, học hành nhờ vào nền giáo dục miễn phí 9 năm, các khoản sách vở chỉ mấy trăm một năm, đúng là gia đình có chi trả, nhưng khi lên cấp hai, cấp ba thì hầu như không lấy tiền nhà nữa.
Số tiền nợ đó phần lớn là do Trì Vọng mắc phải một căn bệnh nghiêm trọng khi mới năm sáu tuổi. Lúc đó, Trì Trừng vẫn chưa ra đời, Kiều Ngọc Trân và Trì Khánh Niên cũng chi tiền cho cậu, số tiền không rõ là bao nhiêu, nhưng chỉ biết là vì chữa trị cho cậu mà gia đình phải vay mượn.
Vì chuyện này, Trì Vọng đành chấp nhận, trong lòng nghĩ rằng dù sao cũng không còn gì nữa, việc cắt đứt một lần cho xong có lẽ còn dễ dàng hơn.
Thôi, không muốn nghĩ nữa.
Trì Vọng đang nhìn điện thoại thì thấy tin nhắn của Tiêu Phục xuất hiện, gửi cho cậu mấy video. Trì Vọng mở ra xem, thấy không phải Tiêu Phục đang trên du thuyền với rượu sâm-panh và những cô gái đẹp, thì cũng là video hắn tham dự tiệc rượu, nâng ly rượu cho Trì Vọng xem cảnh vật xung quanh.
Trì Vọng mở vào vòng bạn bè của Tiêu Phục, lại thấy rất sạch sẽ, không có một bài đăng nào.
Trì Vọng cảm thấy Tiêu Phục là một người khá phức tạp, nhưng lại vô tình không có cảm giác ghét bỏ.
Trì Vọng trả lời vài câu rồi đặt điện thoại xuống.
Sắp đến Tết Dương rồi, học sinh cũng đã mệt mỏi, vì vậy việc dạy kèm tạm thời nghỉ, chỉ đợi khi nào phụ huynh thông báo sẽ tiếp tục.
Lúc này, công việc làm thêm của cậu chỉ còn lại công việc vất vả, thời gian trống khiến Trì Vọng có chút bất an.
Mặc dù biết mình thực sự không thể tiếp tục làm thêm, Trì Vọng vẫn không nhịn được mở ứng dụng tìm việc để xem.
Tạ Tư Hành lặng lẽ xuất hiện phía sau cậu, không cố ý nhìn vào màn hình, nhưng màu sắc đặc biệt của ứng dụng tìm việc vẫn mạnh mẽ lọt vào mắt anh.
Tạ Tư Hành không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Trì Vọng, hỏi: "Muốn tìm công việc làm thêm à?"
Trì Vọng không ngẩng đầu lên, đáp: "Không, em chỉ đang xem thôi."
Tạ Tư Hành hỏi tiếp: "Công việc online của em ở công ty nào vậy?"
Trì Vọng liếc nhìn anh một cái, hỏi lại: "Hỏi cái này làm gì?"
Tạ Tư Hành cúi đầu: "Bây giờ có nhiều công ty lừa đảo."
Trì Vọng xoa cằm: "Không đâu, công ty em tìm khá uy tín. Mùa hè em đã làm full-time ở đó, ông chủ là con trai của nhà đầu tư, công ty có đủ vốn."
Tạ Tư Hành hỏi: "Nhớ tên công ty không?"
Trì Vọng nghĩ một lát: "Tên Công Nghệ Đông Nhạc, ông chủ lấy tên mình đặt, chắc anh không nghe qua đâu. Dù em có hơi xui xẻo, nhưng công việc này là bạn em giới thiệu, em tự tìm thì chắc chắn sẽ gặp phải công ty lừa đảo, nhưng bạn em tìm thì không sao."
"..." Công Nghệ hỏi tiếp: "Em xui xẻo?"
Trì Vọng bật cười, "Không xui sao lại có thể mang thai thân hình đàn ông được?"
Tạ Tư Hành: "..."
Chắc chắn không chỉ là xui xẻo đâu.
Tạ Tư Hành nghiêm túc nói: "Từ giờ em sẽ luôn may mắn."
Trì Vọng lấy ra hai đồng xu: "Này, để em thử cho anh. Em tung hai đồng xu, chỉ có ba khả năng xảy ra: một mặt xu, một mặt ngửa; hai mặt xu, hai mặt ngửa. Xác suất của mỗi trường hợp là 33%. Em cược hai mặt xu, nếu em thắng, anh đưa em 10 tệ, nếu em thua, em đưa anh 20 tệ, coi như anh là người làm chủ, anh tung đồng xu."
Tạ Tư Hành cầm lấy hai đồng xu, cảm nhận nhiệt độ từ tay Trì Vọng truyền qua, lòng bàn tay anh không khỏi siết nhẹ.
Chẳng mấy chốc, hai đồng xu đã được Tạ Tư Hành tung ra, chúng rơi xuống bàn trà, một đồng xu suýt nữa rơi xuống đất, Trì Vọng vội vàng đưa tay chặn lại, kết quả là một mặt xu, một mặt ngửa.
Trì Vọng nói: "Em nợ anh 20, tiếp tục đi."
Tạ Tư Hành cầm lấy đồng xu, tiếp tục tung ra, lần này kết quả là hai mặt ngửa.
Lần nữa ném ra, một xu một ngửa.
Lần nữa ném ra, một xu một ngửa.
Lần nữa ném ra, một xu, một cái đứng thẳng.
Lần nữa ném ra, hai sấp.
Lần nữa ném ra, hai sấp.
Trên mặt của Trì Vọng lộ ra biểu cảm "mệt rồi, tiêu đi": "Em đã nói rồi mà."
Ánh mắt của Tạ Tư Hành cũng bị chấn động một chút, trong giây lát không nói gì.
Trì Vọng lấy điện thoại ra: "Để em chuyển cho anh 120 tệ."
Tạ Tư Hành lắc đầu, "Không cần."
Anh ngừng một chút, ánh mắt hơi lạc đi: "Có thể dùng cái ôm để đổi."
"..." Trì Vọng không nhịn được hỏi: "Cảm giác ôm em rất tốt sao? Thích ôm tới vậy hả?"
Tạ Tư Hành gật đầu: "Cảm giác rất tốt, giống như hít thở trong không khí đầy oxy."
Trì Vọng nghi ngờ nhìn anh: "Thật sao?"
Tạ Tư Hành nghiêm túc gật đầu, ánh mắt của anh hơi động: "Em có thể làm một công việc phụ nữa."
Trì Vọng: "Công việc gì?"
Tạ Tư Hành nhìn đi chỗ khác, rất thản nhiên nói: "Công việc gối ôm, tối anh muốn ôm em ngủ, lương em tự ra giá."
Trì Vọng: "..."
Thật ra cũng không phải không thể, nếu Tạ Tư Hành có thể ngủ như vậy, cậu cũng có thể kiếm được một khoản.
Tạ Tư Hành tiếp tục nói: "Ban đêm, nếu em bị chuột rút, anh có thể xoa bóp chân bất cứ lúc nào."
Trì Vọng hơi động lòng, "Anh em ruột mà, phải tính toán rõ ràng, một ngày một trăm thì sao?"
Tạ Tư Hành: "......"
Thông thường mà nói, chắc chắn không dám nghĩ đến yêu cầu gì lớn hơn.
Tạ Tư Hành khẽ mở miệng: "Anh đã lâu không ngủ ngon, bác sĩ tâm lý mỗi lần thôi miên giá 4500."
Trì Vọng hiểu ngay, lập tức đưa ra giá cao hơn: "Vậy một ngày hai trăm nha."
Tạ Tư Hành: "......"
Tạ Tư Hành nói: "Một ngày ba trăm."
Trì Vọng cười lên: "Được, em đồng ý."
Tạ Tư Hành nhìn khuôn mặt Trì Vọng cười, ánh mắt lạnh lùng cũng dịu đi đôi chút.
Buổi tối, Trì Vọng tắm xong, còn đợi Tạ Tư Hành tới ôm.
Tạ Tư Hành cũng tắm xong mới tới.
Trì Vọng ngửi thấy mùi dầu gội từ cơ thể Tạ Tư Hành, một mùi lạnh nhạt thanh thoát, nhưng mùi hương không kéo dài lâu, vừa mới tắm xong gần như đã biến mất.
Mặc dù bên ngoài trời lạnh, nhưng Tạ Tư Hành lại rất chiều chuộng bản thân, trong nhà luôn bật lò sưởi, vì vậy chăn của Trì Vọng luôn ấm áp và mềm mại.
Giờ nghĩ lại, việc chuyển tới đây quả thật rất tốt, mùa đông ở ký túc xá bật điều hòa, dù ba người cùng chia tiền, nhưng cuối tháng không phải một số tiền nhỏ. Hơn nữa, điều hòa trong ký túc xá mát lạnh rất tốt, nhưng hiệu quả sưởi ấm lại không được tốt lắm, có những lúc trong phòng vẫn rất lạnh.
Trì Vọng nằm xuống trước, bắt đầu điều chỉnh tư thế ngủ, rồi Tạ Tư Hành theo sau vào giường — Tạ Tư Hành cao lớn, cơ thể cũng mạnh mẽ hơn nhiều so với Trì Vọng, vai rộng đến mức không thể so sánh được, Trì Vọng không nhịn được mà chê anh: "Vai anh suýt nữa đẩy em ra khỏi chăn rồi."
Tạ Tư Hành: "......"
Anh không nói gì, giữ im lặng.
Anh thử giơ tay ôm eo Trì Vọng, Trì Vọng lại cười lên: "Ngứa quá."
Trì Vọng cười rất dễ nghe, mang theo vui tươi và sức sống của tuổi trẻ.
Tạ Tư Hành không tự chủ được hành động nhẹ nhàng, tay anh đặt lên, khẽ ôm vai Trì Vọng, cơ thể cũng không dựa quá gần, tiếp xúc thân mật nhất chỉ là cằm anh tựa lên tóc Trì Vọng.
Trì Vọng hỏi: "Chỉ như này thôi hả?"
Tạ Tư Hành: "Ừm."
Mặc dù Tạ Tư Hành nói vậy, nhưng Trì Vọng có nguyên tắc, ba trăm mỗi ngày là mức lương cao rồi, vẫn cảm thấy có chút áy náy.
Đã làm thuốc an thần rồi, thì phải làm sao cho hiệu quả nhất (X).
Làm việc như một ông hoàng, mỗi việc đều phải làm tốt nhất (√).
Trì Vọng tự giác xoay người, ôm lấy eo Tạ Tư Hành, mặt cậu vùi vào ngực Tạ Tư Hành, một chân cũng quấn lấy hông anh: "Như vậy đi, diện tích tiếp xúc càng lớn, áp lực càng nhỏ, anh học vật lý mà, còn nhớ công thức không?"
"......" Tạ Tư Hành cơ thể căng cứng: "P = F/S."
Trì Vọng giơ tay sờ lên ngực anh: "Không phải chứ, anh ngày đêm thức khuya, sao ngực vẫn to như vậy?"
Tạ Tư Hành: "......"
Liệu như vậy thật sự không sao chứ?
Có phải cậu quên trong bụng là con của anh không?
Trì Vọng: "Nói gì đi chứ."
Tạ Tư Hành giọng lạnh lẽo như dòng suối: "... Luôn luôn luyện tập."
Trì Vọng: "Cơ bụng đâu, cho em xem cơ bụng."
Trì Vọng đưa tay xuống, bị Tạ Tư Hành một tay nắm chặt: "Đừng sờ loạn."
Trì Vọng: "Em hiểu rồi, không có nhiều như em."
Tạ Tư Hành: "..."
Tạ Tư Hành kéo tay Trì Vọng đặt lên bụng của mình.
━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━Chương này gần 4k5 chữ
Bé Vọng sau này mông nở hoa cũng không trách được nha.